Phần 62
– Làm gì đó? Thôi …
– Điiii! Anhhhhh! Mỏi tay quá rồi – QC lúc lắc cái đầu ăn vạ.
– Thôi! Tự anh ăn được. Mấy chị cười cho kìa – tôi trả lời rồi quay sang chờ sự ủng hộ từ hai nhỏ bạn.
– Chiều em nó tí. Mấy khi có dịp… – nhỏ H cười gian rồi nháy mắt vơi nhỏ L giả bộ quay mặt đi hướng khác. Tôi có đám bạn tốt thật. Toàn tìm cách bôi nhọ mình.
– Thôi mà, QC. Ngại lắm – tôi xuống nước.
– Kệ! Anh mà không thì em cứ để tay thế này…
Tôi biết tính QC. Em dám nói là dám làm. Cực chẳng đã tôi đành làm theo cho xong chuyện, trong khi mặt mũi đỏ bừng bừng. Nghe tiếng khúc khích của hai nhỏ bạn mà tôi chỉ muốn đào cái hố chui xuống đất cho hết nhục. Thế mà vừa mở miệng ra thì em lại dí luôn miếng gỏi cuốn vào chóp mũi khiến mũi tôi nhoe nhoét tương, nhìn như hề.
– Tưởng ngon ăn hả. Mơ đê
Em lè lưỡi, chun mũi lại trêu ngươi tôi, nhìn ghét vãi. Nhỏ L với nhỏ H phá lên cười.
– Hay thật. Chờ đấy – tôi nói với em bằng cái giọng hù dọa, trong khi tay lấy khăn giấy. Rồi tôi cũng cười theo.
– Trẻ con thế này, ai thèm yêu hả?
Cả đám ngồi nói chuyện râm ran. Tôi chủ yếu vẫn là mục tiêu trêu chọc của hai nhỏ bạn và QC.
– Con dâu mẹ mày dạo này nhìn buồn buồn sao đó M? – nhỏ L nói một câu trớt quớt.
– Con dâu nào?
– Em Hồng lớp mình đó! – nhỏ L cười hích hích.
– Thôi mày cho tao xin. Nhìn nó cứ làm sao ấy. Sến bỏ mẹ ra – tôi giãy nảy.
– Ái! Đau. Sao nhéo anh? – tôi xoa xoa chỗ bị QC nhéo.
– Ai cho anh nói bậy?
– Mẹ trong cha mẹ chứ có gì đâu mà bậy – tôi lí sự.
– Thích lí do không?
QC đưa hai ngón tay đặt gần hông tôi, khẽ nhướn mày thách thức. Thấy thế, tôi né hẳn sang một bên, rồi nhìn em như người bị hại.
– Rồi rồi! Không nói nữa…
Khổ thật! Không biết có nhiều người có máu buồn như tôi không? Cũng vì yếu điểm này mà hồi nhỏ không biết bao nhiêu lần tôi không vòi được quà vì không qua được câu thách giờ mẹ cù mà con không cười thì mẹ sẽ mua cái này mua cái kia cho . Lần nào cũng giống lần nào. Cho dù tôi đã chuẩn bị rất cẩn thận bằng cách gồng cứng người hay nhét giẻ vào mồm để khỏi cười, tôi cũng phải đầu hàng khi thấy 5 ngón tay của mẹ tôi đang cố tình ngoằn ngoèo trước mặt mình. Nhìn mà nổi hết cả da gà khi nghĩ đến cảnh chúng hết chọc vào lòng bàn chân, vào cổ rồi vào hông. Với tôi, cù là hình thức tra tấn man rợ nhất mọi thời đại…
Tôi nhìn nhỏ L tiếp câu chuyện đang dở.
– Nhỏ Hồng mắc mớ gì mà buồn?
– Tao thấy nó hay nhìn lén mày ánh mắt rất thăm thẳm…
– Thăm thẳm cái cục… – nói đến đây tôi xua xua tay trước mặt QC.
– Đất – tôi tiếp.
– Mày làm gì thì làm, để em Hồng buồn thì đừng trách tụi tao – nhỏ H hắt nước theo mưa.
– M! Có phải Hoài Anh kia không?
Tôi nhìn theo hướng nhỏ L chỉ. Thót người, đúng là Hoài Anh. Cô bé đi cùng hai người bạn thân. Khi tôi nhìn em thì cũng là lúc em ngẩng đầu lên. Bốn mắt chạm nhau…
Hôm nay, Hoài Anh buông tóc dài nhìn rất nữ tính. Em có một mái tóc dày, dài và tuyệt đẹp. Hoài Anh mặc quần kaki, áo sơ mi đơn giản nhưng lại rất xinh. Với Hoài Anh thì chẳng cần lụa là gì cũng đã xinh sẵn rồi, nên dù em có mặc gì cũng vậy cả thôi. Đúng là ông trời nhiều khi bất công. Sinh con gái nhà người ta ra mà bao nhiêu đẹp đẽ thì gom hết cho vài người. Thiệt tình!
Vài giây sau, QC cũng quay lại. Thấy cô bé, Hoài Anh khẽ gật đầu với cả hai chúng tôi rồi quay sang nói chuyện với bạn tiếp. Cách nói chuyện gượng gạo hơn trước. Có lẽ em làm như vậy chỉ để tránh ánh mắt của của cả tôi và QC. Đang rôm rả, không khí bông nhiên trùng xuống. Tôi không biết phải xử sự như nào cho phải. Từ lúc nghe QC nói chuyện về HN, tôi đã không liên lạc với Hoài Anh thêm một lần nào. Tôi không nói chuyện với em qua mạng, ngay cả trên trường cũng không bao giờ giáp mặt. Vậy mà hôm nay chúng tôi gặp mặt nhau ở đây. Tôi đột ngột cắt liên lạc mà không thèm báo cho em lí do. Tính cách của Hoài Anh thì tôi biết rồi, em không phải là người chủ động, nên nếu tôi mà không nói gì thì em cũng chẳng buồn mở lời. Theo tôi đó cũng là một biểu hiện của sự kín đáo.
Khi Hoài Anh quay mặt đi chỗ khác thì cũng là lúc QC quay sang nhìn tôi. Em nhìn anh làm gì hả, QC? Còn gì nữa đâu – ánh mắt đã thay tôi nói lên điều đó.
– Xong chưa? Về đi tụi mày – tôi nói.
– Ừ, về thôi – nhỏ L trả lời.
– Ra trước đi, tao trả tiền xong rồi ra .
– Chia ra cho dễ – nhỏ H nói.
– Thôi! Nay tao trả. Tiền tháng này nhiều quá, tiêu cho hết – tôi ba hoa.
– Ghê…
Tôi đi ngang qua bàn Hoài Anh và nói với em.
– Anh về trước nha Hoài Anh.
– Vâng… – cô bé nhìn tôi ngượng ngùng.
– Chị về trước nhé – nhỏ L và nhỏ H cùng chào.
– Vâng. Em chào hai chị
QC thì không nói gì. Em làm cái mặt lạnh tanh bước qua. Đúng là con gái! Đáng sợ thật…
Tôi ra quầy tính tiền luôn cho bàn của Hoài Anh. Ga lăng một bữa, tôi móm một tuần…
Lúc QC leo lên xe, tôi thấy Hoài Anh nhìn theo. Thấy tôi, Hoài Anh ngó lơ chỗ khác. Không biết Hoài Anh đang nghĩ gì. Con gái thật khó hiểu…
– Tụi tao về luôn đây
– Ừ! Đi cẩn thận – tôi dặn.
– Đi vòng biển rồi về không, QC ? – tôi quay lại hỏi em.
– Vâng…
Tôi có sở thích đi dạo biển một mình từ khi tôi quen HN. Nó cũng có thể gọi là thói quen, mà đã là thói quen thì không dễ dàng bỏ được. Mỗi lần có tâm sự tôi thường tìm đến biển để trút bỏ bầu tâm sự. Đứng trước biển… tôi nhắm chặt mắt lại và để mặc cho tâm hồn phiêu dạt. Tôi cảm nhận được lời thì thào của biển qua từng con sóng xô bờ, ngọt ngào và ân tình như một người mẹ đang vỗ về một đứa con. Tôi lặng nghe tiếng gió xì xào sau những rặng phi lao lúc to lúc nhỏ, lúc trầm lúc bổng, mượt mà và êm ả như một bản tình ca không lời mà biển viết để tặng riêng cho tôi… Khi tôi rủ QC đi cùng là lúc tôi đang nhớ HN…
– Em thích không ?
– Thích quá. Mát thật – giọng QC reo lên lộ rõ niềm hân hoan.
– Mỗi lần có chuyện gì anh lại vác xe chạy một mình thế này… lần nào xong, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn…
Ngập ngừng một lúc, QC bâng quơ.
– Anh là người sống thiên về tình cảm. Đàn ông như vậy không tốt đâu…
– Làm sao em biết anh không phải là người lí trí – tôi thắc mắc.
– Anh dễ mềm lòng và không nỡ làm buồn lòng người khác… phải không?
Tôi chỉ biết im lặng. Cái này QC nói không sai.
– Nhưng đôi khi anh cũng lạnh lùng lắm – cô bé cười hì hì.
– Vừa đấm vừa xoa đó hả?
– Cái này em nói thật
– Như vậy là tốt hay không tốt?
– Tùy người à
– Đối với em thì sao? – đang dặn mình phải tránh mấy câu hỏi nhạy cảm kiểu này vậy mà… Tôi điên thật rồi.
– Em biết anh như này từ lâu rồi mà… có phải giờ mới biết đâu…
Tôi hiểu ẩn ý đằng sau câu nói của QC, nhưng thật không may cho cô bé khoảnh khắc đó tôi đang nhớ HN đến phát dại…
– Anh nhớ HN quá… – tôi vô thức cất lời. Anh chỉ có một mong ước gặp chị em một lần mà anh chưa làm được…
– …
– Sau này anh sẽ đến Golden Gate ở Mỹ. Đó là nơi chị em muốn anh và cô ấy đến… Anh sẽ đến thăm ba mẹ của chị em nữa… À! Còn bé NHNM nữa chứ…
– …
– Đi chắc sẽ buồn lắm. Nhưng đó là những mục tiêu anh phải thực hiện…
– …
Tôi còn kể nhiều chuyện lắm, tất cả đều về HN… Tôi nghe lòng mình nặng trĩu mà không biết rằng bên cạnh mình có một người cũng đang tan nát cõi lòng…
Bâng quơ nói một mình, chờ mãi mà không nghe thấy tiếng QC trả lời. Tôi quay đầu lại thì thấy em đang đưa ánh mắt vô hồn hướng ra biển. Hình như em đang để đầu óc rong ruổi theo những điều khác chứ không phải những điều tôi vừa nói.
– Nãy giờ nghĩ gì mà nhìn mặt thất thần vậy – tôi quay xuống rồi quay lên để chạy xe tiếp chứ tông vào ổ gà thì toi.
– Có gì đâu. Đang nghĩ đến chuyện anh nói…
– Giận anh à? – tôi lại quay xuống. Cô bé vẫn quay đầu nhìn ra biển.
– Làm sao giận anh được… – QC trả lời nhẹ bâng.
– Thế sao mắt đỏ thế kia?
– Chắc do bụi…
– Cười cái anh xem nào – tôi pha trò.
– Hì hì – em nhe răng và cố phát ra tiếng cười nghe thật gượng gạo.
– Cười gì ngộ vậy… Cười đàng hoàng xem
Tôi quay đầu lại sau, định nhìn xem em có làm theo lời tôi nói không thì… rào… một cơn mưa bất ngờ ập đến…
Để lại một bình luận