– Tạm thời là như vậy, tới đó tính tiếp!
– Ừ… ừm, vậy nghen!
Tôi giả bộ làm mặt tội nghiệp trong khi trong bụng lại tuôn trào một cảm xúc thật là lâng lâng đến khó tả, nó khiến cả người tôi cứ chốn rộn cả lên, chẳng ngồi một chỗ được.
Sau khi nói chuyện với Lam Ngọc xong tôi vọt thẳng luôn ra ngoài với tâm trạng cực kì phơi phới, cảm giác như cả người tôi muốn nổ tung vậy, vui sướng không thể tả, cuối cùng thì nàng cũng đồng ý đi riêng với tôi rồi mà.
Đang thuận đường vừa định chạy xuống can tin mua thứ gì đó lót dạ thì tôi lại bắt gặp một ánh mắt quen thuộc đang hướng lên, ánh mắt nai, nó đi cùng với một ánh mắt khác đang trừng ầm ầm như xung trận.
Ngay lập tức đôi mắt đó chạy ngay đến tôi:
– Này Bảo, tới đây được rồi, Mi muốn đi riêng với anh Phong!
– Cái…
– Có Phong bảo vệ Mi rồi, không làm phiền bảo nữa đâu, Bảo về lớp điều động mọi người dò bài cho tiết sau dùm Mi đi!
– Được thôi… – nó trừng mắt lườm làm tôi hơi giật mình – … liệu hồn đấy!
Nói rồi nó bỏ đi một mạch không nói thêm câu nào nữa.
Sau khi thằng Bảo bỏ đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm mà quay sang con bé Noemi gắt gỏng:
– Này, sao cứ tự ý như thế hả, có biết cảm nghĩ của anh không?
– Biết gì chứ, nhờ tý xíu thôi, vả lại đừng có gắt thẳng vào mặt tôi, bất lịch sự lắm!
– Hừ, thôi sao cũng được, cứ mà ở đây chơi đi nhá, anh vào lớp đây!
– Này, anh không được phép lơ tôi như thế!
– Cứ đi đấy, làm gì nhau nào!
– Có chuyện gì mà ồn ào thế Phong?
Vừa quay đi, Lam Ngọc đã đứng sừng sững ở đằng sau làm tôi hú vía suýt bật ngửa, may sao tôi vẫn còn giữ bình tĩnh để ứng phó:
– À thì chỉ là tình cờ gặp con bé thôi!
– Có thật không?
– Thật mà hề hề!
– Ừm, Ngọc đi xuống can tin mua ít đồ, Phong có muốn mua gì không Ngọc mua hộ cho!
– Không đâu, Ngọc cứ đi đi!
– Ừm, coi dò bài môn sau đấy!
Đợi nàng khuất sau mấy bậc cầu thang dẫn xuống tầng trệt, tôi lại quay sang con bé:
– Thấy rắc rối chưa, sau này em tự lo đi, anh không giúp được gì đâu!
– Sao chứ, chuyện đã ra đến mữc này mà bảo không giúp được gì à?
– Chứ anh có thể giúp gì?
– Đương nhiên là tiếp tục đóng kịch với tôi cho tròn vai, tên Bảo vẫn chưa tin hoàn toàn đâu!
– Ơ, cớ gì anh phải đóng kịch với em chứ, chuyện này bất đắc dĩ anh mới giúp thôi, không thì còn lâu nhá!
– Anh đang sợ à? Hay là đang hẹn hò với chị Ngọc kia?
– Sao… em lại hỏi thế?
– Tôi thừa biết mà, nhìn cung cách của hai người thì biết ngay, nhưng Phong này, chắc anh đã quên chị Lan rồi nhỉ?
– Ơ, sao em lại hỏi thế?
– Nếu anh thực sự yêu chị Lan thì chắc chắn sẽ không thấy sợ khi tôi đề nghị như thế đâu! Đây vừa là cách giúp anh tránh khỏi bị các cô gái khác vừa giúp tôi thoát khỏi sự đeo bám của Bảo, cả hai cùng có lợi đấy thôi!
– Làm gì có chứ, người anh thích vẫn là Ngọc Lan mà! Chỉ tại cách này… hay để anh suy nghĩ lại nhé!
– Thôi được, anh cứ từ từ suy nghĩ tôi không ép buộc đâu, yêu ai thì tùy anh, chỉ cần sau này đừng có hối hận là được… – đoạn rồi con bé lại quay đầu lại – à mà dù gì tôi cũng chẳng muốn có một ông anh rễ vô dụng như anh đâu, tốt nhất đừng có để chị Lan của tôi phải đau khổ nữa!
Con bé bước đi, khuất sau dãy cầu thang dẫn lên tầng 2 nhưng giọng nói của nó vẫn vang vọng trong đầu đâu tôi từng hồi tê tái. Bấy lâu nay tôi đã làm khổ Ngọc Lan thôi sao? Có thật là như thế không? Nhưng tôi không thể nào để mặc Lam Ngọc như thế được, căn bệnh của nàng là do tôi gây ra mà, tôi cũng phải chịu trách nhiệm chứ, càng nghĩ tôi lại càng đau đầu, nhức nhói không thể tả. Noel bây giờ đối với tôi như một thứ giờ đó ghê sợ lắm, Noel của những hoài niệm, Noel của những suy tư, Noel của những muộn phiền.
Nhưng dẫu sao đi nữa thời gian vẫn cứ trôi, noel vẫn đến.
Chẳng mấy chốc không khí se lạnh của mùa noel đã tràn ngập khắp phố phường, ngõ hẻm.
Những con đường đột nhiên đông đúc hẳn, đâu đâu cũng toàn xe là xe chật cứng.
Nhìn thấy khung cảnh nhộn nhịp đó, tôi lại nhớ đến Ngọc Lan, những kỷ niệm vui vẻ với nàng một năm trước như vẫn còn hiện rõ như ngày hôm qua, nó dạt dào khiến cho trái tim tôi rung lên từng cơn bồi hồi, xao xuyến.
Rồi tôi lại nhớ đến những lời nói của con bé Noemi, nó làm tim tôi cảm thấy nhói lạ, không phải chỉ vì những câu từ móc khóe mà là vì tình cảm tôi dành cho Ngọc Lan, liệu rằng tôi có thật sự thích nàng thật không hay chỉ là cảm giác nảy sinh khi thấy một cô gái đẹp?
Chỉ kịp suy nghĩ đến đó, điện thoại tôi bỗng nhận được một tin nhắn với số điện thoại lạ hoắc. Bất chấp có là ai, tôi cũng vội mở ra xem nội dung:
– [Này, tôi đang gặp rắc rối với tên Bảo, qua đây giúp tôi với!]
– [Ai thế, là Noemi à?]
– [Là tôi chứ ai, chắc anh thắc mắc vì sao tôi lại biết số của ảnh phải không, cứ qua đây đi, hay là muốn đi chơi với Lam Ngọc?]
Đọc xong dòng tin nhắn, trái tim tôi lại quặng lên từng hồi. Vốn hôm nay chính là ngày tôi hẹn riêng Lam Ngọc để xin lỗi nàng, ngay vào lúc này con bé lại nhắn đến cần giúp đỡ. Nếu như nó chỉ là một cô bé bình thường thì tôi đã không ngần ngại gạt phắng đi ngay, nhưng đằng này nó lại là cô em của Ngọc Lan, cũng chính là người khiến tôi đau đầu suốt mấy tháng qua. Mà có lẽ nếu bữa đó tôi không nghe những lời nói của con bé thì giờ đây đã khác.
“… dù gì tôi cũng chẳng muốn có một ông anh rễ vô dụng như anh đâu, tốt nhất đừng có để chị Lan của tôi phải đau khổ nữa!”
Cứ mỗi lần tôi nghĩ đến con bé, những câu từ đó lại vang lên rành rọt như kề sát vào tai. Nó làm cả người tôi như chìm sâu vào trong hố sâu của sự tội lỗi và dày vò. Nhưng nó nói đúng, bấy lâu nay tôi đã làm Ngọc Lan đau khỗ rất nhiều, ấy thế mà trước mặt tôi nàng vẫn luôn tươi cười như chưa hề xảy ra chuyện gì cả, nhất là trong lần bị thằng Nghĩa đánh thuốc mê lẫn cả bị bọn nó uy hiếp ở Đồng bò tôi đều để nàng phải lâm vào cảnh hiểm. Vậy mà giờ đây tôi lại dửng dưng như không có chuyện gì được sao? Nhưng còn Lam Ngọc, tôi cũng phải có trách nghiệm với căn bệnh của nàng chứ, chính tôi là người gây ra nó mà. Không, Ngọc Lan cũng đang bị bệnh, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng tôi không thể khiến nàng phải lo lắng vì mình được, thôi thì tạm thời gát lại chuyện chữa trị cho Lam Ngọc vậy.
Ngay tức tốc, tôi liền vớ ngay chiếc điện thoại bấm số gọi cho nàng:
– [Ngọc đây, Phong đến chưa?]
– [À Ngọc này…]
– [Sao, có chuyện gì à?]
– [Hôm nay Phong đột nhiên mắc công chuyện, chắc không đi được rồi, Phong xin lỗi!]
– [Có vậy thôi à, tưởng chuyện gì… chứ]
– [Sao thế Ngọc, sao tự nhiên giọng lại run lên vậy?]
– [Không có gì đâu, do trời lạnh đấy, thôi Phong đi làm công chuyện đi, Ngọc cũng đi luyện võ đây, vậy nhé!]
Nói rồi nàng cúp máy cái rụp chẳng để tôi kịp nói gì nữa, cảm giác cứ trống trãi đến lạ thường.
Để lại một bình luận