Hơn ai hết, tôi thấy tự lo cho mình nhiều hơn bởi lẽ thằng Tồ lớn xem ra có võ công khá cao cường, nó hơn hẳn so với hai năm trước đây kể cả tầm vóc lẫn thể hình. Còn nhớ lúc đá banh tôi đã tọng thẳng vào mặt nó một cú ấy thế mà nó vẫn đứng vững cười đểu với tôi trong khi người thường có lẽ đã gục từ cú đó rồi. Nhưng tôi không quan tâm lắm, đối với tôi chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Tôi đã có cuốn sách này, cuốn sách nó đã từng đánh cắp 2 năm trước, chắn chắc tôi sẽ đánh bại nó, chí ít là như thế…
Sáng hôm sau, tất cả đã dậy từ rất sớm để chuẩn bị cho kế hoạch tác chiến.
Toàn phởn lúc nào cũng vậy, nó cứ khăn khăn bảo bé Phương phải mang cả trăm thứ đồ tự vệ trong túi xách trong khi nó lúc nào cũng kề kề đi theo em hết. Ngay cả chính nó cũng đã khởi động tay chân rất kĩ đến nổi có thể đưa gối chạm lên đầu nếu muốn, nhìn sơ cũng biết nó cưng bé Phương cỡ nào rồi, quả thật là chỉ có bé Phương mới trị nổi cái tính hám gái cũng Toàn phởn mà thôi.
Còn về phía Lam Ngọc, tôi hoàn toàn tin tưởng nàng ở mọi khía cạnh, nàng là người rất nguyên tắc và luôn xử lí chắc chắn trong mọi tình huống khác nhau, cái tôi sợ chỉ là nàng ra tay nặng quá làm con người ta liệt giường luôn thôi.
Nhưng hơn ai hết đó chính là Ngọc Lan, tuy là yên tâm với sự bảo vệ của thằng Khánh và thằng Huy nhưng tôi vẫn phải đến bên nàng để dặn dò những nỗi lo trong lòng mình:
– Lan này, phải cẩn thận đấy, có gì phải nép sau hai người kia, nhớ chưa?
– Nhớ rùi, làm như người ta còn nhỏ hông bằng!
– Uầy, đây là việc hệ trọng mà!
– Hì, chéri ngốc xít yên tâm!
Nhìn thấy nụ cười rạn rỡ của nàng, bao nhiêu lo toan trong lòng tôi bỗng vụt biến đi hết. Tôi cảm thấy trong người giờ này tràn đầy năng lượng vô cùng, nó có thể sẵn sàng cho bất cứ cuộc chiến nào trước mắt.
Đúng 9h sáng, cả nhóm chúng tôi bắt đầu kế hoạch hạ gục cả hai nhóm Bình An.
Để đảm bảo tính tự nhiên, nhóm của bé Phương là nhóm đi trước hướng đến khu vực nhà thằng Mậu lân cận với xóm Bình An A, cách khoảng ít phút sau, Toàn phởn mới âm thầm đi theo bảo vệ thoát ẩn trong những bụi lùm ven đường. Nhóm của Lam Ngọc xuất phát sau đó 10 phút với hai thằng vệ sĩ ảo đi theo vốn là người trong xóm Đại An tôi luôn, đây là nhóm tôi cho rằng sẽ có tin vui đầu tiên khi giáp trận, địa điểm hoạt động là đường đá nơi tiếp giáp với xóm Bình An B. Cũng trong ít phút sau đó, nhóm cuối cùng là nhóm của Ngọc Lan cũng xuất phát hướng về phía đồng bò cùng với sự hộ tống của thằng Khánh và thằng Huy cùng với 5 – 6 thằng khác, đây là nhóm tôi lo ngại nhiều nhất và là nhóm có nhiều khả năng bị tấn công nhất, tuy chỉ là dự đoán, nhưng có mấy ai biết trước được điều gì.
Ngồi nhà chờ hồi âm được một lúc, chuông điện thoại tôi bỗng reo lên, đó là một tin nhắn, tin nhắn chỉ với một kí tự “a”. Nhóm tôi đã giao ước sẽ để màn hình nhắn tin trong trại thái chờ, nếu như bên nào có biến sẽ nhắn ngay tin đó để thông báo cho tôi, và tin nhắn đó đến từ số điện thoại của thằng Toàn. Ngay lập tức, tôi chạy hết tốc lực đến khu vực nhà thằng Mậu để ứng cứu.
Chạy được một lúc, tôi thấy một đám người khá đông, trong đó có cả nhóm của thằng Toàn đang thủ thế trong đấy. Có vẻ như chưa bên nào dám ngênh chiến với bên nào, tụi Bình Anh có tổng 8 người, nhưng bên tôi lại là một thằng Toàn đai đen taekwondo nên chưa bên nào động thủ trước.
Bất chợt Toàn phởn phát hiện ra sự có mặt của tôi nhưng tôi đã lanh lẹ nháy mắt với nó rồi lặng lẽ đi vào lùm cây ven đường tìm cách tiếp cận cả bọn. Khi đến một cự ly đủ gần, tôi bất ngờ lao ra nhanh như hổ săn mồi, kẹp cổ lấy một thằng từ đằng sau rồi kê chân vật nó ngã xuống đất đồng thời bồi cho nó một đấm bất tỉnh vào mặt. Ngay sau đó đám thằng Toàn cũng nhanh chống tiếp ứng với tôi.
Toàn phởn với lợi thế sải chân dài, liên tiếp tung ra những cú đá cao ngất ngưỡng vào mặt đối phương khiến cho bọn nó dù có đỡ được cũng phải chấn kình ngã khụy chưa kể là những cú đá xoay người uy lực của nó làm cho đối phương phải gọi là ngã gục ngay tại chỗ.
– Phìu, ứng biến kịp lúc đấy!
Toàn phởn quệt mồ hôi cưới khẩy khi đã hạ gục hết đối phương.
– Kế hoạch phải chu đáo vậy mà, nhưng vẫn chưa đúng ý muốn của tao.
– Đúng thế nào?
– Thằng đầu lĩnh vẫn chưa xuất hiện, chứng tỏ tụi bây không phải là mục tiêu của nó!
– Thế là ai đây?
Tuy nhiên chỉ kịp nói tới đó, chuông điện thoại tôi bỗng reo lên. Lại một tin nhắn nữa và lần này nó đến từ chỗ của Lam Ngọc. Thế nhưng khi tôi vừa định đi tiếp ứng thì lại một đám loai choai khác ào ra giữa đường chặn lại.
– Ấy chà, xem ra mình được tiếp đón nồng hậu đấy!
Toàn phởn nhếch môi cười đùa.
– Ở bên phía Lam Ngọc mới vừa gửi tin, tao cần đến đó ngay!
– Vậy thôi phải không, giữa đường có đi ngang nhà nội cho tao gửi bé Phương đến đó nhé!
– Sao vậy Toàn, Phương muốn ở đây!
– Hề hề, không sao, Phương ở đây Toàn không chuyên tâm đánh được đâu.
– Uầy, xong chưa, bọn nó đến gần rồi!
– Mày dẫn bé Phương theo sau tụi tao. Để tao với 2 thằng này mở đường cho mà đi!
Nói rồi nó lao đến trước cùng với hai thằng trong xóm Đại An cùng nhau mở đường cho tôi di chuyển đến chỗ của Lam Ngọc.
– Mày có thấy tuyệt kĩ đá 540 độ của taekwondo chưa Phong? Xem nhé!
Nó bắt đà xoay người thật cao trên không rồi tung ra hai cú đá chuẩn xác ngay vào mặt hai thằng Bình An khiến nó loạng choạng bước lui. Ngay lập tức sau khi đáp xuống nó lại xoay thêm một vòng tung thêm một cú đạp thẳng băng vào bụng thằng kia khiến nó ngã văng ra sau trúng liên tiếp hai thằng. Không dừng lại ở đó, sau khi đỡ hàng loạt đòn đánh từ đối phương nhờ có sợ giúp sức của hai thằng kia, Toàn phởn tung liên tiếp 3 cú đá xoay người người cực mạnh làm 3 thằng Bình An trúng đòn ngã xuống đất trực tiếp mở ra một khoảng trống trước mặt.
– Nhanh, chạy qua đi!
Nghe tiếng của có, tôi vội dẫn bé Phương chạy nhanh qua cái lỗ hỏng đó trước khi bọn Bình An kia kịp lấp kín lại che đi tầm nhìn của bọn tôi tới thằng Toàn.
Chạy được một quảng, tôi mới dừng lại ngay trước cửa nhà nội đẩy nhẹ bé Phương vào:
– Ở yên trong này, bây giờ nguy hiểm lắm!
– Nhưng còn Toàn thì sao, em lo lắm!
– Yên tâm đi, võ của nó cao hơn cả anh đấy, em nên cầu nguyên cho anh đi thì hơn!
Nói rồi tôi chạy vút đi thật nhanh không để bé Phương kịp gọi với tiếng nào.
Mặt trận thứ hai tôi hướng tới là khu vực đường đá do Lam Ngọc phụ trách, tuy là khá yên tâm về khu vực này nhưng tôi vẫn lo cho Lam Ngọc thân con gái một mình giữa bầy sói bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả. Suốt dọc đường đi tôi luôn cầu mong mọi chuyện tốt đẹp sẽ đến với nàng nhưng thật không may, khi vừa chạy đến nơi, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt tôi là một Lam Ngọc xơ xác với chi chít những vết bầm trên người, chiếc áo khoác nàng mặc giờ đã rát bươm chẳng còn nhận ra nữa, xung quanh nàng có đến 7 – 8 thằng loai choai đang có chủ ý tiến tới mặc cho Lam Ngọc có lùi về thủ thế vô vọng.
Nhìn thấy cảnh đó, máu nóng trong người tôi sôi sục cả lên. Phàm là người thân của tôi nếu bị ai làm bất cứ tổn thương gì, tôi sẽ không bao giờ tha cho kẻ đó. Tôi nắm chặt nắm đấm, mắt long sòng sọc lao đến những thằng đó, gặp thằng đầu tiên tôi dấn liền 3 đấm vào hông rồi kê chân vật nó ngay xuống đất.
Đến thằng thứ hai vừa phát hiện ra sự có mặt của tôi thì đã bị tôi tọng liền một đấm vào mặt rồi nắm tay kéo về phía mình dấn cho nó thêm một đòn song kích vào ngực và bụng làm nó giật lùi ngã gục ra sau.
Rất nhanh chóng sau đó cả bọn đã nhận ra được sự có mặt của tôi, nhưng đã quá trễ. Thừa lúc cả bọn đang đổ dồn sự chú ý vào tôi, Lam Ngọc liền bung sức lao đến tung liền liên hoàn các đòn chặt làm đến 3 thằng đổ gục. Cả bọn lại đổ dồn về phía của nàng nhưng đó lại là thời cơ dành cho tôi. Lợi dụng khoảnh khắc ngắn ngủi đó, tôi nắm tay một thằng kéo giật về phía mình đồng thời kê chỏ bật vào mặt nó một đòn hiểm hóc khiến nó chẳng kịp trở tay. Lam Ngọc cũng nhanh chóng lao đến khống chế ngay đối phương rồi xoay người hất hông vật ngã nó xuống đất đồng thời bồi thêm một đấm vào mặt trực tiếp hạ gục đối phương.
Khi tất cả đối thủ đã bị hạ gục, Lam Ngọc mới khụy xuống chống cả hai tay xuống đất thở dốc:
– Khốn nạn cái bọn phản bội… hộc!
– Sao thế Ngọc, ai phản bội!
– Hai thằng đi theo Ngọc đó! Khi thấy mấy thằng kia xông tới, hai thằng này liền đánh lén Ngọc nên mới bị thất thủ trước bọn nó!
– Khốn thật, chẳng lẽ bọn nó biết trước kế hoạch của mình sao?
– Chắc thế rồi, hẳn hai thằng này là tay trong…
– Mà khoan… nếu là tay trong thì Ngọc Lan…
Ngay lúc đó chuông điện thoại tôi lại reo lên và lần này chính là số của Ngọc Lan, không khác đi đâu được, nhóm của Ngọc Lan đã bị tập kích. Nếu như thằng đầu lĩnh không xuất hiện ở nhóm của thằng Toàn và Lam Ngọc thì chắc chắc nó sẽ xuất hiện ở nhóm của Ngọc Lan.
– Nhanh lên, phải đến đồng bò ngay…
Viễn tưởng kế hoạch của tôi sẽ diễn ra thuận lợi, ấy thế mà bọn Bình An đã cao tay hơn khi gài tay trong vào đội hình của tôi khiến cho tất cả toan tính dường như bị phản tác dụng, Toàn phởn bị bủa vây, Lam Ngọc bị thương nặng và cả Ngọc Lan hiện giờ đang lâm nguy nữa. Dù không biết thằng đầu lĩnh giấu mặt đó là ai nhưng tôi chắc chắn nó rất thông minh, nó rất giống với một người mà tôi gặp trước đây, bây giờ tôi chỉ cầu mong nó không phải là người đó mà thôi.
Đoạn đường tới đồng bò không xa nhưng muốn đến nhanh phải đi đường tắt băng qua nhiều lùm cây rậm rạp, có đoạn phải luồn lách qua những rặn tre khiến cho tay chân tôi bị cào trầy trụa đến phát sợ. Đó là tôi với thể lực còn dồi dào, còn Lam Ngọc vì đã bị thương nên không thể theo kịp tôi được, nàng cứ bị tụt lại phía sau dù cho tôi có cố gắng chạy chậm đến mức nào.
Đến chừng một lúc không chịu đừng nỗi nữa, nàng mới ngồi bệt chống tay xuống đất thở dốc:
– Phong đi đi, kẻo không kịp đó!
– Sao thế Ngọc?
– Ngọc không đi nổi nữa đâu, cả người ê ẩm quá!
– Trèo lên, Phong cõng cho!
Tôi chủ động khom người xuống.
– Không được đâu, như vậy sẽ làm Phong chậm đi!
– Kệ, lên đi!
Thấy thái độ kiên quyết của tôi, nàng cũng vội vàng leo lên lưng để tôi cõng đi.
Quả thật cõng Lam Ngọc trên lưng làm tôi bị chậm đi hẳn, mồ hôi mồ kê trên trán tôi cứ đổ xuống như suối, ướt mem, mặn chát, đôi chân tôi cứ mất dần sức đi. Vẻ như thấy được điều đó, Lam Ngọc bỗng thỏ thẻ:
– Nếu mệt thì bỏ Ngọc xuống đi cứu Lanna trước đi!
– Không đâu, có gì mà mệt chứ, Ngọc còn nhẹ chán, chắc ăn kiêng dữ lắm hẻn?
Tôi cố gắng pha trò để quên đi cơn mệt mỏi đang dần xâm chiếm lấy cơ thể.
– Không đùa đâu, nếu mệt thì bỏ Ngọc xuống đi, Lanna quan trọng hơn mà, phải không?
Câu nói đó của Lam Ngọc bỗng nhiên làm trái tim tôi giật bắn, nó đập liên hồi từng nhịp mà không biết nguyên do vì sao, chỉ biết rằng khi nàng nói câu đó, nó quặng lên đau thắt và có một chút gì đó bồi hồi khiến tôi hơi lưỡng lự. Nhưng rồi sau khi chậm lại một lúc, tôi bắt đầu chạy nhanh hơn, vững giọng:
– Không ai quan trọng hơn ai cả!
– Phong… vừa nói gì đấy?
– Phong nói cả hai đều quan trọng…
– Ư…
Đột nhiên Lam Ngọc bỗng yên bặc trên lưng tôi. Lúc đầu tôi cứ tưởng mình nói sai việc gì làm nàng giận nên chẳng dám mở lời, nhưng lúc sau tôi nghe có tiếng gì đó như vải đang bị xé và chỉ thoáng chốc sau một bàn tay mềm mại bỗng xuất hiện từ đằng sau lau đi những giọt mồ hôi đang tuôn dài trên trán làm tôi giật mình định ngoảnh lại nhưng đã bị Lam Ngọc chặn lại với giọng hơi ấp úng:
– Lo chạy đi, nhìn cái gì?
– Ngọc… lau mồ hôi cho Phong hở?
– Liên quan gì đến Phong?
– Lau bằng cái gì thế?
– Áo khoác, rách rồi nên chẳng cần dùng nữa!
– Sặc?
– Được không?
– À, được được!
Dù vậy nhưng tôi có thể cảm nhận được Lam Ngọc đang rất rung, đôi tay nàng lau mồ hôi cho tôi mà cứ run bần bật như máy điện làm tôi muốn phì cười lắm. Nhưng chắc chắn rằng một điều rằng lam Ngọc sẽ không làm những điều như thế mà không có lí do, nàng là người biểu hiện tình cảm qua hành động, và vừa rồi là hành động của nàng đối với tôi, một hành động hơn cả ngàn lời nói…
Sau một lúc lặn lội vượt vượt cả chục bụi cây, bọn tôi cũng đã đến đồng bò. Thoáng thấy một đám người từ xa, tôi nóng ruột định chạy tới ngay nhưng đã bị Lam Ngọc chặn lại:
– Đợi đã, phải quan sát tình hình đã Phong!
– Quan sát gì chứ, rõ là Ngọc Lan đang gặp nguy hiểm mà!
Tuy nhiên khi tôi định chạy đến chỗ đó thì Lam Ngọc sẵn đang trên lưng tôi bỗng ôm cổ, dùng chân quặp vào người khiến tôi đã đụi xuống đất, tay chân bị khóa chặt không cử động được.
Để lại một bình luận