– Em tên gì?
Thầy Tuấn bỗng trầm giọng nhíu mày nhìn tôi đăm đăm.
– Dạ, em tên Phong?
– Thôi được, thầy sẽ ghi tên em vào sổ đầu bài!
– Khoang đã, thầy?
Lam Ngọc bỗng lớn giọng gọi giật.
– Em là ban cán sự năm trước à?
– Dạ, em là lớp trưởng năm trước! Chân của bạn Phong bị liệt ạ, không đứng lên được!
– Phải đó thầy, sáng này em cõng bạn ấy đi học mà!
– Thật thế à Phong?
Thầy chuyển sang nhìn tôi nhíu mày.
– Dạ…
– Hừm… có thế mà sao không nói được chứ? Thôi chúng ta tiếp tục buổi bầu chọn ban cán sự nào!
Thầy lại quay bước trở lại bục giảng cũng nhanh như xuống chỗ tôi lúc nãy vậy.
Quả thật là tôi chẳng có can đảm để nói rằng chân mình bị liệt tại thời điểm đó, với tôi nó là một nỗi ám ảnh, một nổi kinh hoàng lớn nhất trong cuộc đời tôi mắc phải. Chắc chắn sẽ có những người bảo tôi cứng đầu, bảo thủ nhưng tôi lúc đó là vậy, nóng nảy, cọc cằn và cực kì háo thắng…
Buổi bầu ban cán sự mới cũng được bắt đầu…
Theo như thầy Tuấn phổ biến, các ban cán sự cũ năm trước vẫn được quyền ứng cử vào chức hiện hành hoặc một chức nào khác xen kẻ với các ứng cử viên mới của năm nay. Toàn phởn vẫn ứng cử vào lớp phó học tập, bên cạnh đó còn có một thằng trong số những đứa mới chuyển lớp ứng cử, nom mặt cũng sáng sủa lắm, những tôi vẫn tin phần thắng nằm về phe Toàn phởn nhiều hơn vì trong suốt năm vừa qua thằng quỷ này cũng làm khá là tốt nhiệm vụ của mình cũng như nhiệt tình chỉ dẫn bài tập cho những đứa khác.
Còn nhỏ Thu thì khỏi nói, thoát được chức lớp phó lao động vẻ như là thoát được ngục tù đối với nhỏ, thế cho nên có cho núi vàng nhỏ cũng chẳng bao giờ làm chức đó lần nữa, vậy là cái chức lớp phó lao động này lại lọt vào tay một tay một thằng khác cũng lạ hoắc. Nhưng tôi không quan tâm về chức vụ này lắm, dù gì nó cũng chẳng gây hại đến bọn tôi, ít nhất là khi chưa bị phạt lao động.
Nói đến vấn đề đáng lo ngại, chức lớp trưởng mới là nỗi lo nhất của tôi, bởi lẽ nếu bọn mới đến nắm trong tay, chẳng biết bọn chúng sẽ làm gì, số phận của bọn tôi hoàn toàn nằm trong tay đứa lớp trưởng nên chắc chắn đây là chức được lớp tôi bầu chọn kĩ lưỡng nhất.
Lam Ngọc vẫn là ứng cử viên hàng đầu, nàng lúc nào cũng xứng đáng với vị trí lãnh đạo bởi tính cách cứng rắn và dứt khoát của mình. Tuy nhiên ứng cử viên tranh xuất với nàng không ai khác chính là cái thằng công tử ngồi chung với nàng từ nãy đến giờ, vậy mà Lam Ngọc chẳng những không có phản ứng ngạc nhiên gì, lại còn tươi cười nhún vai với thằng đó nữa, tôi phải nói là trố cả hai mắt ra khi nhìn cảnh tượng như thế, đó giờ đâu có thằng con trai nào khiến nàng cười vui đến thế chứ, thật không thể ngờ được…
Nhưng dù có thế nào, cuộc bầu cử ban cán sự lớp vẫn được diễn ra. Theo như thầy Tuấn nói, cả lớp sẽ tiến hành bỏ phiếu cho các ửng cử viên ở từ chức vụ, người nào có số phiếu cao nhất sẽ được bổ nhiệm vào chức đó. Bắt đầu từ chức lớp phó học tập, mọi người lần lượt viết tên lên phiếu rồi nộp cho thầy Tuấn và thấy cũng chính là người kiểm kê phiếu bầu.
“Hừm… Trần Hiếu à…” – Tôi cười khẩy khi được biết tên của thằng tranh cử chức lớp phó học tập với thằng Toàn.
Tất nhiên tôi vẫn bầu cho Toàn phởn rồi, dù có hơi bựa bựa nhưng nó vẫn là lớp phó học tập số một, còn đỡ hơn cái thằng không quen biết kia. Tương tự như thế, tôi cũng bầu cho Lam Ngọc một phiếu và hy vọng nàng vẫn tiếp tục là lớp trưởng năm nay để khỏi bị mấy con ma mới đè đầu cưỡi cổ. Tuy nhiên thật đúng là cuộc sống chẳng như ta mong đợi, cứ tưởng lớp cũ sẽ bênh vực nhau nhưng nào ngờ lớp tôi lại chia rẽ đến thế.
Sau khi kiểm kê số phiếu bầu, thầy Tuấn bắt đầu công bố kết quả bầu chọn dành cho ban cán sự. Đầu tiên là Toàn phởn, nó được 18 phiếu bầu, đó là một số lượng kha khá, nhưng với số lượng như thế chẳng thể nào đánh bại được thằng Hiếu, tôi không ngờ rằng số phiều bầu cho nó lại cao đến thế, những 22 phiếu trên tổng số 40 học sinh trong lớp. Đó là một con số khủng khiếp với một thằng ma mới như thằng Hiếu. Tuy nhiên, khi bình tĩnh nhớ lại những gì nghe thấy khi mọi người bầu chọn, tôi mới ngờ ngợ ra…
– Ê, có bầu cho ông Toàn không mày?
– Thôi, thằng chả có gấu rồi, chán lắm tao hông bầu đâu!
– Vậy giờ sao?
– Thì bầu cho thằng Hiếu kia đi, nhìn đẹp trai quá à, chắc học giỏi lắm đó!
– Ờ vậy tao cũng bầu cho nó luôn!
Thế cho nên chức lớp phó học tập đã lọt vào tay thằng Hiếu một cách danh chính môn thuận mà không một chút nghi ngờ gì. Cả lớp ai ủng hộ Toàn phởn đều cảm thấy hoang mang, ngay cả bé Phương cũng vậy, em liên tục giật tay nó tỏ vẻ lo lắng:
– Toàn, có sao hông vậy?
– Uầy, không sao, chỉ thấy hơi ức chế tý xíu thôi!
– Vậy giờ mình phải làm sao?
– Không làm sao cả, cứ ngồi yên quan sát thôi, để xem cái tụi này sẽ làm được gì?
Cũng như Toàn phởn đã nói, tôi chẳng thể làm được gì hơn ngoài tiếp tục quan sát sự việc. Dù gì đó chỉ là chức lớp phó học tập, có thể sẽ bị bọn nó quản chắc việc học tập hơn nhưng như thế cũng chưa đến đường chết. Chúng tôi vẫn còn chức lớp trưởng để trông chờ, dù gì Lam Ngọc vẫn tạo được lòng tin nơi cả lớp tôi hơn là cái thằng công tử trắng phiếu kia, nhìn thật là chướng mắt.
– Thôi được rồi, thầy cũng công bố luôn số phiếu bầu cho chức lớp trưởng đây! Như các em đã biết, chỉ có hai ứng cử viên là Đặng hoài Lam Ngọc và Vũ Văn Tiến, cho nên thầy sẽ công bố luôn không quanh co nữa.
Nghe thầy nói, cả lớp bây giờ đột nhiên im bặc, chẳng có lấy một tiếng ồn ào nào vì đây là chức vụ quan trọng nhất nên nôm ai cũng căng thẳng cả, duy chỉ có Lam ngọc và cái thằng Tiến ấy vẫn còn cười đùa với nhau thôi. Cơ mà thay kệ, chắc nàng với thằng đó có quen biết gì với nhau nến thế, công việc của tôi hiện giờ là theo dõi số phiếu bầu rồi cười vào mặt nó sao khi Lam Ngọc giành chiền thắng sau cũng được.
– E hèm, cả lớp nghe kết quả đây, lần bầu lớp trưởng kì này thật bất ngờ là số phiều bầu của cả hai ứng cử viên đều như nhau là 20 phiếu!
– Ồ…
Cả lớp ai cũng ộ lên làm rùm ben cả một khu. Riêng tôi giờ này chỉ biết há hốc mồm sững sốt trước kết quà mà ông thầy vừa công bố. Thật không thể nào tin được là thằng đấy lại bằng với kết quả bầu chọn của Lam Ngọc, vì sao thế, chẳng Lẽ lam Ngọc bị ghét đến mức đó sao, và… câu trả lời đến ngay sau đó qua lời kể của bé Phương:
– Ui, tưởng mọi người nói chơi, ai ngờ họ lại làm thiệt sao?
– Gì thế Phương? Nói chơi là sao?
– Lúc nãy khi vào học Phương có nghe mọi người nói họ tính đổi lớp trưởng vì họ sợ cái tính cứng rắn của Lam Ngọc lắm!
– Trời ạ, mấy đứa đó không nghĩ nếu như thay lớp trưởng vào tay thằng ma mới đó sẽ có hậu quả gì hay sao?
– Thôi kệ nó đi Phong, mày đừng manh động để xem sao đã!
– Uầy, thiệt tình…
Tôi lại quay lên tiếp tục quan sát diễn biến sự việc.
Sau khi suy nghĩ một lúc lâu, thầy Tuấn cũng đã nghĩ ra được cách để bầu lớp trưởng khi số phiều bầu của hai người bằng nhau:
– Rồi, bây giờ thế này! Tình hình hiện giờ là số phiều của hài người bằng nhau nên…
– Thầy ơi, em xin nhường chức lớp trưởng ạ!
Đột nhiên Lam Ngọc bỗng đứng lên dõng dạc làm cả lớp trố mắt.
– Sao, em nói gì? Thầy nghe không rõ!
– Em nói, em sẽ nhường quyền lớp trưởng lại cho bạn Tiến ạ!
– Em chắc chứ?
– Dạ chắc!
Ngay lập tức, cả lớp lại bàn tán xôn xao rộ cả lên, thầy Tuấn phải vất vả dữ lắm mới dẹp yên mấy cái miệng chíu chít này. Nhưng cả lớp bàn tán như thế quả không sai, sự việc Lam Ngọc nhường quyền lớp trưởng là một chuyện lạ, cho thằng Tiến lại là một chuyện kinh thiên động địa hơn. Tôi cứ ngồi đấy trố mắt hết lượt này đến lượt khác mà chẳng hiểu tò te gì. Nhưng đó chưa phải là chuyện đáng kinh ngạc nhất, Lam Ngọc sau khi từ chức lớp trưởng xong, liên đứng dậy nói nhỏ với thầy một chuyện gì đó rồi ôm cặp đi rụt rè xuống chỗ tôi trong ánh mắt ngỡ ngàng của cả lớp.
– Nè, làm gì nhìn Ngọc ghê vậy?
– Ớ hả?
Đến khi tôi giật mình hoàn hồn trở lại, Lam Ngọc đã ngồi cạnh tôi từ lúc nào.
Đến giờ này khi được nhìn nàng cận cảnh, tôi mới chắc mẫm rằng nàng là người mặc váy đồng phục đẹp nhất trong cái lớp này, hoặc ít ra là đẹp nhất trong số những người tôi từng gặp. Số đo 87 chính là điểm nhấn khiến cho bộ đồng phục váy của Lam Ngọc trở nên lôi cuốn hơn bao giờ hết. Đó giờ có ai nói tôi thích con gái xõa tóc thề chưa nhỉ? Chắc là có rồi bởi lẽ Lam Ngọc lúc nào cũng xõa tóc như thế cả, trông đẹp mê ly.
– Thôi đi mà, sao nhìn Ngọc hoài vậy?
– À ừ, xin lỗi tại lần đầu thấy Ngọc mặc như thế…
– Vậy à, chắc xấu lắm hả?
– Không không, đẹp lắm ấy chứ, nhất rồi đấy!
Nàng chỉ nhoẻn miệng cười rồi khẽ thở dài một hơi thật sâu khiến cho tôi cứ ngây người ra dò hỏi:
– Sao thế, bộ có chuyện gì à?
– Không đâu, bình thường mà!
– À, vậy cái thằng nói chuyện với Ngọc lúc nãy là ai vậy?
– À, Phong nói Tiến ấy hả. , Bạn thân hồi cấp 2 của Ngọc đấy!
– Hả, gì cơ?
Cả tôi lẫn thằng Toàn, lẫn bé Phương đều trố mắt, hả đồng loạt một lúc khi Lam Ngọc khẳng định một câu chắc chắc nịt như thế.
– Mấy người làm gì thế, không tin tôi à?
– À tin chứ, thế mà sao không nghe Ngọc nói gì hết ta?
– Chuyện đó cũng chả quan trọng lắm nên Ngọc cũng không muốn nói.
– Mà bà Ngọc này, tại sao mà lại nhường chức lớp trưởng lại cho thằng đó chứ!
– Vì phải bận công việc quan trọng thôi, phải ưu tiên mà, nếu tiếp tục làm lớp trưởng sẽ không có thời gian!
– Công việc gì mà ghế thế, bỏ cả chức lớp trưởng sao?
– Đương nhiên là quan trọng rồi, ưu tiên hàng đầu mà!
Nàng nháy mắt cười khẽ làm thằng Toàn cứ bóp trán, nheo mắt liên tục vì không tin Lam Ngọc vừa làm những hành động đó, nó quá mới mẻ mới một thằng liên tục bị nàng bắt làm mộc nàng mỗi khi có lỡ đắc tội.
– Mà ngọc này, đưa cho thằng đó làm lớp trưởng có ổn không?
– Yên tâm đi, đương nhiên đó là bạn của Ngọc mà!
– Ừ, để ra chơi qua chào hỏi nó tý!
– Mà xin lỗi Phong nhé, chuyện lúc sáng không đón Phong được đấy!
Nàng bỗng nhiên trầm giọng đột ngột.
– Không sao đâu, chắc là vì bộ đồng phục phải không?
– Ừm… Phong cũng biết Ngọc không quen mặc thứ này mà, vướng víu chậc chội lắm!
– Nhưng đẹp lắm Ngọc ạ!
– …
Nàng chợt nhìn tôi, đôi mắt đen loáy kia cứ khoét sâu vào tim tôi một cảm giác thật chộn rộn, nó làm tôi thấy khó thở và tim đập cực kì nhanh. Ngay cả Lam Ngọc cũng vậy, đôi má mủm mỉm của nàng cứ hây hây lên những vệt hồng ửng đẹp đến mê người. Rồi nàng ngó lơ đi đâu, miệng vẫn cố nói ra một cách lí nhí khiến tôi phải cố sức lắm mới nghe được:
– Từ nay… um… Ngọc sẽ… ngồi chung với Phong!
– Hả… thật sao?
– Thật, nếu Phong muốn…
– Âu trời, muốn còn hông được! Đương nhiên là đồng ý rồi, hề hề!
Thế là tạm quên đi kết quả bi thảm của cuộc bầu cử ban cán sự, tôi lại bắt đầu một năm học mới với sự giúp đỡ của Lam Ngọc cạnh bên, dù vậy trong những tiết đầu năm học, tôi vẫn chẳng thể nào quen được với cách học của nàng, nó nghiêm túc quá, suốt cả tiết nàng chẳng nói một câu, chỉ chăm chú nhìn lên bảng, thậm chí có đôi lúc tôi gọi tên cả ba bốn lần nàng mới giật mình quay sang:
– Gì thế Phong, đang giờ học mà!
– Ui ui, mới đầu năm học mà cần gì tập trung thế?
– Phải tập trung chứ, như thế mới có căn bản cho mấy bài khó được! Phong cũng nên tập trung đi, đừng có lo ra!
– Uầy uầy, rồi mà!
Thế là tôi phải mòn mỏi chờ đợi những tiết học uể oải trôi qua một cách ảm đạm mà không ít lần tôi phải gục lên gục xuống để rồi bị Lam Ngọc đấm cho mấy phát muốn sụi cả vai.
Và rồi khoảnh khắc tôi chờ đợi cũng đã đến, tiếng trống trường báo hiệu giờ ra chơi bỗng vang lên rôm rả kéo theo sau đó là những tiếng hò reo phấn khích của đại đã số những học sinh kiêm luôn tù nhân như tôi đây. Đến giờ phút này Lam Ngọc mới tạm thời đặt bút xuống mà vương vai thư giản sao mấy tiết dài đăng đăng tập trung học tập.
Thấy tôi cứ nằm dài ường trên bàn, nàng vội vỗ vai:
– Này, người ta đến làm quen kìa, dậy nói chuyện cho tỉnh ngủ!
Ngay lập tức tôi giật mình bật dậy đã thấy thằng Tiến đã ngồi đối diện trước mặt lúc nào, nó nhoẻn miệng cười thân thiện nhưng từ sâu trong ánh mắt của nó, tôi có thể thấy được một điều gì đó thật bất thường:
– Chào bạn, tui là bạn cấp 2 của Lam Ngọc, làm quen nghen!
– À ừ, làm quen…
Đến đây Lam Ngọc bỗng đứng lên vỗ vai tôi:
– Phong ở đây từ từ nói chuyện nhá, Ngọc ra căn tin mua thứ gì vào ăn cho đỡ buồn!
– Đi lâu không đấy?
– Không lâu đâu, mua mấy thứ lặt vặt thôi!
Nói rồi nàng vơ cái áo khoác chạy đi thật nhanh để lại tôi một mình với thằng bạn từ – trên – trời – rơi – xuống này. Lúc đầu nó còn nói chuyện bình thường đấy, nhưng chỉ không bao lâu, nó đã vênh cái mặt đểu cán lên mà nhìn tôi một cách xấc láo:
Để lại một bình luận