– Mày bị què giò phải không?
– Mày… sao mày biết.
– Lam Ngọc lúc nãy đã nói cho tao biết! Chậc… thật là thảm thương, xem ra Lam Ngọc cũng lo cho mày đấy!
– Thế thì liên quan gì đến mày?
Đột nhiên nó ghé sát mặt tôi cười xảo trá:
– Lam Ngọc là đối tượng của tao, tao đã theo đuổi được 2 năm rồi, bất kể thằng con trai nào bám xung quanh Ngọc như mày đều là kẻ thù của tao cả!
– Cho dù là như thế cũng chả liên quan đến tao, đó là việc của mày, mày muốn làm gì thì làm!
– À, mày đừng làm như kẻ ngoài cuộc, chỉ vì thằng như mày mà Lam Ngọc vẫn chưa ngã ngũ với tao đấy!
– Thế mày muốn gì ở tao?
– Đương nhiên, bây giờ mày là kẻ thù số một của tao! Chờ đấy thằng què ạ!
– Cái gì, mày nói ai què?
– Tao nói mày đấy!
– Thằng…
– Tôi mua đồ ăn về rồi đây!
Tôi tức tối định tọng cho cái thằng cô hồn đó một đấm thì Lam Ngọc đã xuất hiện từ lúc nào làm cả hai thằng tôi hoảng hồn rụt về vị trí cũ ngay. Riêng thằng Tiến vẫn nhìn tôi cười khoái trá khi chẳng động vào được cái bản mặt láng cón của nó, thiệt là tức gì đâu!
– Sao rồi, nãy giờ hai người đã nói những chuyện gì thế?
Lam Ngọc vẫn thản nhiên uống chai nước khoáng mà chẳng hề biết sóng gió đã vừa xảy ra ít phút trước đây.
– Hề hề, chẳng có gì xảy ra đâu Ngọc, hai thằng vẫn đang nói chuyện vui vẻ mà phải không Phong!
– Ờ, vẫn vui…
– Ùm… thế thì tốt đấy! Mà Phong có đói không, ăn bánh mì ngọt nhé!
– À…
– Ngọc ơi, tui đói nè, cho một cái nhé!
Chưa kịp trả lời, thằng cô hồn đấy đã phủ tay trên sớt ngay một bịt bánh từ tay Lam Ngọc làm nàng ngạc nhiên lắm cũng phải lắc đầu chào thua:
– Uầy, từ từ thôi, thiệt tình…
– Hề hề, đói mà, Ngọc cũng ăn y!
– Biết rồi, mấy người đói thì ăn đi!
Không biết là thằng này đang đói thật hay là đang có ý đồ gì đó khi chỉ trong vòng vài phút ngắn ngũi, nó đã ăn hết mấy cái bánh mì ngọt, thậm chí cả phần dành cho tôi nó cũng ăn nốt sạch sành sanh không còn một cái, ấy thế mà nó chỉ nói qua loa vài câu như biện bạch:
– Hề hề, sáng chưa ăn gì, đói quá xin lỗi mọi người nhé!
– Hừm… sao không nói sớm Ngọc mua thêm, giờ hết sạch rồi còn đâu cho Phong đây!
– Không sao, lúc nãy Phong có nói là không đói phải không?
– À, ừm… không…
– Đấy thấy chưa, nên Ngọc đừng quá lo!
– Hừm… thì vậy!
Cũng vừa lúc đó thằng Hiếu, cái thằng vừa mới lên chức lớp phó học tập sáng nay bỗng gọi thằng Tiến lên giống như hai hằng đã quen biết nhau lâu rồi ấy. Cho nên, vừa được kêu, thằng Tiến vội chạy lên ngay để tiếp chuyện với thằng đó. Khi thằng Tiến đã đi, tôi mới thở phào nhẹ nhõm, nếu nó còn ở đây tôi e là sẽ không nhẫn nhịn được lâu mà đấm cho cái bản mặt láng cón ấy một cú cho nó biết mùi đời rồi. Người gì đâu mà vừa mới gặp thôi đã có ý định phủ đầu tôi bằng mấy lời lẽ ấy, thật là rắc rối…
– Nè, Phong ăn đi!
Chưa kịp hết bất ngờ này, Lam Ngọc đã tạo cho tôi một bất ngờ khác khi lấy từ đâu ra một bịt bánh ngọt khác đưa lén cho tôi phía dưới bàn.
– Ơ, bịt bánh lấy ở đâu ra mà nóng hỏi thế này?
– Ăn đi, hỏi làm gì?
– Ờ, sao thơm mùi nước hoa thế?
– Đã bảo là ăn đi, đấm cho phát bây giờ!
Nàng cau mày gắt nhẹ nhưng hai gò má rõ đã nổi lên một màu hồng ửng tựa như được đánh phấn. Nó càng làm chiếc bánh tôi đang cầm giá trị hơn bao giờ hết, mặc dù sở thích của tôi không phải là bánh ngọt, nhưng ngay vào lúc này tôi cảm thấy nó thật ngon, thật ấm áp. Ấm áp như chính chất giọng trầm ấm của nàng, ấm áp như chính những việc mà nàng đã làm cho tôi, áp ấm như chính bàn tay của nàng mà có đôi dịp tôi đã từng nắm lấy vậy.
Buổi học hôm đó trong qua thật mau với những ý nghĩ mông lung trong đầu tôi, nào là về Lam Ngọc, nào là về thằng Tiến, nào là về cái người giám sát mà Ngọc Lan đã đề cập đến trong lá thư gửi cho tôi. Đó là điều bí ẩn mà cho đến bây giờ tôi vẫn còn thắc mắc, thực sự nàng đã cho người theo dõi tôi sao, bằng cách nào, ở đâu? Nhưng trước hết tôi phải về nhà cái đã, vì bây giờ đã đến giờ tan học rồi, trống trường đã điểm từng hồi dồn dập đến nao nức lòng.
Không ai khác ngoài Toàn phởn vẫn là người cõng tôi ra đến bãi giữ xe, xét cho cùng nếu để Lam Ngọc cõng tôi sẽ chẳng ra thể thống gì, lại còn để người ngoài trêu chọc nữa. Chỉ để thằng Toàn cõng thôi, tôi đã bị người ngoài dèm pha đến ức chế rồi, nếu để Lam Ngọc tôi chắc là không chịu nỗi mà uất đến chết mất. Cho nên nó cũng biết ý lựa những chỗ không có người mà đi để giảm thiểu mắt đời càng tốt, ấy thế mà vừa đến gần cầu thang dẫn xuống tầng trệt, một đám học sinh từ tầng trên kéo xuống làm cả 3 đứa tôi thằng Toàn và cả Lam Ngọc, phải hoảng hồn lùi lại để quan sát.
Có vẻ như đám học sinh đó không có chủ đích để ý đến chúng tôi, cái mà chúng để ý đến có vẻ như là con bé đi ở giữa đám học sinh đó. Bởi lẽ nhìn từ xa thôi cũng đủ để biết rồi, con bé đó nôm xinh xắn thế mà, bây giờ hiếm có con gái nào để tóc xoăn ngang vai mà đẹp lắm, nhưng trường hợp của con bé này là ngoại lệ, cũng có lẽ vì cái đôi mắt tròn hai mí đó, đôi mắt người ta gọi là mắt nai vô tình đã điểm thêm nét tinh tươm vào khuôn mặt nhỏ nhắn ấy, nhìn thấy là lôi cuốn khán giả ngay.
Được một đoạn, con bé đột nhiên thoáng liếc nhìn tôi, ngay lập tức nó lại mở to mắt ra nhìn tôi một lần nữa, để rồi sau đó nó chợt cau mày nhoẻn miệng tỏ vẻ khinh thường rồi từ từ đi về phía tôi trong sự ngỡ ngàng của cả đám:
– Anh…
Tôi vẫn tưởng nó đang kêu ai đó nên cứ tia mắt ngó lơ đâu đâu, ấy thế mà nó lại gằng giọng thêm:
– Này, tôi gọi anh… cái anh được cõng đấy!
– Hả, gọi anh á?
– Còn ai vào đây, đúng thật là chậm hiểu, phí thời gian quá!
Đầu tôi đã chuẩn bị bóc khói hùn hụt khi nghe mấy lời móc khóe của con bé, nhưng dù sau cũng mới gặp nên tôi cố gắng trấn tĩnh:
– À, kiếm anh có việc gì?
– Anh có phải Phong không, Trần Đại Phong học lớp 11a4?
– Phải, em tìm có việc gì?
– Không có gì cả, hết việc rồi, mẹt xi!
Chẳng nói thêm câu nào nó hất lọng tóc xoăn tít rồi lỉnh kỉnh bỏ đi trong sự ngỡ ngàng tột độ của tôi. Miệng tôi giờ này chắc đã hả ra gần chạm đất. Lần đầu tiên tôi mới thấy loại con gái kiêu kì đến thế, nó là con cái nhà ai sao mà phách lối thế chứ, đến chẳng nói chẳng rằng, đi chẳng chào chẳng thưa, thậm chí còn khinh thường người khác nữa.
– Ê Phong, mày quen con bé đó hả?
– Ai mà biết đâu, nó là ai thế?
– Nó hình như học lớp 10a1 đấy, mới sáng này thôi đã có mấy thằng đến tòm tèm như điếu đỗ!
– Phong không quen con bé đó thật à?
– Không, đó giờ có gặp cón bé ấy lần nào đâu, chắc là lầm lẫn gì rồi!
– Lầm thế nào được, nó hỏi đích danh tên Phong đấy!
– Uầy, thôi thôi! Suy nghĩ nhiều chi cho tốn sức, giờ phiền hai người giúp đỡ tui về đến nhà nhé, có gì ở lại ăn cơm cho vui, hề hề!
– Rồi, về thì về, mệt thật!
Hôm nay quả là một ngày đầu năm học cực kì xúi quẩy, hết bị thay cán sự lớp đến bị thằng bạn từ trên trời rơi xuống hăm he, lại còn gặp con bé phách lối, khinh người nữa chứ. Không biết từ đây về sau tôi có sống sót nổi không đây, thiệt là khổ gì đâu…
– Rán thêm chút sức nào mày Phong, con trai gì mà yếu thế?
– Dạ, con đang rán đây chứ!
– Tao đếm tới 3 mày cố nhướng thân mày lên nhé, 1… 2… 3… lên!
Phải cố sức lắm tôi mới ngồi được lên chiếc xe máy của ba tôi.
Hôm nay tôi và ba tôi sẽ đến địa chỉ chú của thằng Tồ lớn để tìm cách chữa trị đôi chân èo uột này. Tính ra cũng đã 2 tháng kể từ khi tôi ngồi xe lăn, cảm giác đó thật là vô vọng khi bạn thấy một ai đó chạy nhảy tung tăng, thoải mái vung tay vung chân trong khi mình lại ngồi một chỗ, muốn đi đâu cũng phải đẩy chiếc xe theo, thậm chí phải nhờ một ai đó đẩy hộ qua những đoạn mô cao không lăn qua được, nó ấm ức lắm nhưng đôi chân tôi cứ như khúc thịt thừa vậy, lỏng lẻo, vô hồn đến phát sợ. Cho nên đó chính là lí do tôi phải nhờ đến chú của thằng Tồ lớn, theo như nó nói, ông ta là một người có tài châm cứu giỏi, đã từng chữa trị thành công cho nhiều người, chắc chắn đây chính là niềm hy vọng lớn nhất dành cho tôi trong bước đường cùng này.
Lần theo tờ địa chỉ đã bị nhàu nát chút đỉnh, tôi và ba tôi đi vào một con hẻm nhỏ, nó khá hẹp và sầm uất, dường như với sự xuất hiện của người lạ ở đây là một điều đáng ngạc nhiên lắm hay sao mà mọi người ở đây cứ nhìn chằm chằm bọn tôi như từ trên trời rớt xuống vậy. Nhưng chẳng quan tâm đến điều đó là bao, tờ địa chỉ mà thằng Tồ cho chỉ ghi vỏn vẹn vào con hẻm này và tìm ông Hai Cú mặc nhiên chẳng có chút thông tin nào khác nên tôi và ba cứ đi lòng vòng mãi chẳng thấy tăm hơi gì. Cuối cùng cả hai phải dừng lại hỏi thông tin từ những người sống ở đây để vớt vát chút hy vọng.
Ấy thế mà đã làm đến cách như vậy vẫn không thể nào tìm cho ra được cái địa chỉ đó, hỏi ai cũng lắc đầu, hỏi ai cũng lản tránh không muốn nói. Tôi và ba tôi giờ này đã bắt đầu thấy nản, không muốn tìm nữa, tất cả công sức tìm từ sáng giờ chỉ là công cốc.
Nhưng khi cả hai định đi về, một người ăn mặc xốc sếch cứ như ăn xin từ đâu đi ngang qua chỗ bọn tôi, thấy lạ ông ta liền hỏi:
– Hai người làm gì ở cái xóm tàn này vậy?
– Xóm tàn hả?
– Kể từ cái vụ ông Hai Cú chấm cứu cho người ta điên điên khùng khùng thì chẳng còn ai đến đây nữa, xóm này tán thế đấy!
– Ủa, ông biết ông Hai Cú sao?
– Biết chớ, ông Hai Cú lúc trước chấm cứu giỏi lắm, châm riết mà người ta gọi ổng là Cú luôn!
– Hay quá, ông cho con xin cái địa chỉ đi!
– Hai người tìm ổng làm gì?
Đôi mắt của ông đột nhiên lóe lên tia nhìn kinh ngạc.
– À, để chữa trị cặp chân của con, nó bị thương không đi được!
– Trời ơi, hai người không nghe tui nói sao? Ông Hai Cú hồi trước châm cứu cho người ta từ bình thường thành điên điên khùng khùng nên phải dẹp tiệm, giờ còn đâu mà châm?
– Hả, có chuyện đó sao?
– Ừ, cách đây cũng lâu lắm rồi! Cái người đó hay có bệnh động kinh, nhờ ông Hai Cú châm, chả biết sao lại thánh ra như thế, cũng thấy tội cho ổng, giờ nằm ru rú ở nhà đơn côi đơn cút, người ở đây ngày nào cũng cho ổng một chút cơm sống qua ngày.
Nghe đến đây cả tôi lẫn ba tôi đều bàng hoàng bởi những gì mình nghe được, chẳng lẻ thằng Tồ lại muốn chơi tôi một vố với ông chú tai tiếng của nó sao? Nhưng nếu thật là thế thì không giống tính cách của nó lắm, vả lại đây là chú ruột của nó chứ có phải người ngoài đâu, làm gì nó dám mang tai tiếng của chú mình ra đùa chứ. Cho nên dù biết là thế nhưng cả hai vẫn hỏi đường đến nhà ông ta để làm rõ mọi khúc mắt.
Vào sâu thêm trong con hẻm, ánh sáng bắt đầu yếu dần đi sau những tòa nhà cao lóc ngóc phía trên, không khí ở đây thật ảm đạm và lạnh lẽo khi những nhà xung quanh đã đóng kín cửa, cài then rất kĩ lưỡng trông chẳng khác nào một xóm bỏ hoang vậy.
Tìm đến một căn nhà bé tẹo ở cuối xóm, theo như ông kia nói đây chính là nhà của ông Hai Cú, nó nhìn giống một cái chòi hơn là nhà bình thường vì ngoài phần mái tôn rỉ sét ra, 4 bề căn nhà chỉ là những mảnh bạt rách che tạm mưa nắng thấy rõ cả đồ dùng bên trong. Mặc dù vậy, tôi vẫn thử gọi lớn:
– Có ông Hai Cú ở nhà không?
Chẳng có ai trả lời ngoài sự im lìm đáng sợ.
– Có ai ở đây không?
Tôi vẫn có nhẫn nại gọi thêm một lần nữa nhưng kết quả vẫn thế.
– Coi không được thì kiếm chỗ khác đi, ở đây tốn thời gian quá!
– Dạ, thôi mình đi chỗ khác đi ba!
Tuy nhiên khi tôi vừa quay ra sau lưng một ông lão đã đứng đó hồi nào làm tôi giật thót suýt hét toáng lên. Đó là một ông là gầy nhom, tóc tai bù xù mặc độc mỗi chiếc áo sơ mi và chiếc quần đùi cũ kĩ làm tôi hơi dè chừng mà lui bước:
– Ông là ai vậy?
– Thế mấy người kiếm ai?
– Ông là Hai cú sao?
– Chính tôi, hai người có việc gì ở đây?
– À bọn tôi tới đây để chữa bệnh?
– Chữa bệnh? Hai người đùa à, tôi không có chữa bệnh gì đi dùm cho!
Ông xua tay đuổi hai tụi tôi ra ngoài.
– Nhưng ông là ông Hai Cú mà, ông biết châm cứu đúng không?
– Không biết, đi đi!
– Ông là chú của thằng Tồ mà, đúng không?
– Hả… – Tia mắt ông đột nhiên lóe lên nhưng nhanh chóng sau đó lại trở về như cũ – rồi thế nào, ta cũng không biết châm cứu!
– Thằng Tồ đã chỉ con lên đây nhờ ông châm cứu mà!
– Ừ thì thế, nhưng hai người tới đây cũng nên biết, tôi đã bỏ nghề châm cứu lâu rồi, tìm làm gì cũng vô dụng thôi!
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, tôi từng châm cứu cho người ta đến điên điên dại dại đấy, hai người đi dùm nếu không muốn bị nặng thêm…
Nói rồi ông ta bỏ vào nhà một mạch để lại hai cha con tụi tôi đứng chết trân như trời trồng.
Quả thật tôi cũng sợ lắm, khi vừa nghe người đàn ông nọ nói về quá khứ của ông Hai Cú tôi đã phát rùng mình, nếu thực sự để cho ông ấy châm cứu, tôi không chắc tỉ lệ thành công sẽ là bao nhiêu, không khéo lại bị điên điên dại dại như cái ông kia thì khổ thân. Thế cho nên khi ông ta bỏ vào nhà, tôi cũng không mấy hứng thú đứng đó xin xỏ nên đã ra dấu với ba tôi vọt xe ra về, kết thúc niềm hy vọng cuối cùng mà thằng Tồ đã nhen nhóm.
Sau bữa đó, tôi vẫn cố gắng tập luyện, thậm chí có bữa ba tôi không nhắc tôi vẫn tập.
Để lại một bình luận