Home » Truyện sex dài tập » Đời học sinh – Chương 6

Đời học sinh – Chương 6

Nàng ngập ngừng một lúc rồi cũng từ từ bước đến ngồi cạnh tôi dò hỏi:

– Phong cảm thấy thế nào rồi, có đau gì không?

– Không, vẫn bình thường, Ngọc đừng lo, hề hề!

– Hừm, lúc nào cũng cười được, thiệt tình!

– Không sao thật mà! Cảm ơn Ngọc nha!

– Ơ, sao lại cảm ơn Ngọc, Ngọc có giúp Phong chuyện gì đâu!

– Sao lại không, Ngọc đã giúp cho tinh thần Phong phấn chấn hơn còn gì! Nếu như lúc nãy Không có Ngọc thật chắc Phong không dám nằm lên chiếc giường ấy đâu!

– Nói quá rồi!

Nàng lắc đầu cười khì nhưng đôi má hồng rung rinh đã phản ánh tất cả.

– Mà Ngọc này, việc lúc nãy Ngọc dự đoán là gì, về con bé ấy!

– Về Noemi à?

– Sao Ngọc biết tên nó!

– Ngọc chỉ hỏi vài người quen thôi! Nó tên là Noemi, chắc là người lai!

– Chà, lai mà sao nói tiếng Việt sỏi thế nhỉ, cứ như bản địa!

– Ngọc cũng không biết nhưng theo Ngọc đoán chắc nó có quen biết với Phong đấy!

– Ơ, Phong không biết nó thật mà!

– Ừ, Ngọc đang băn khoăn điều đó nên không thể đưa ra kết luận chính xác được!

Quả thật là những thông tin xung quanh con bé mắt nai này còn quá mập mờ, cả cái thằng đi theo nó nữa, nôm võ vẽ cũng tốt lắm. Có đôi khi tôi liên hệ hai đứa đó với hai người đã cứu tôi trong đêm trung thu lúc trước, nhưng do chẳng tìm được mối liên quan nào chắc chắn nên tôi dần bỏ qua cái ý nghĩ đó và kéo dài cho đến hôm nay, thật là chẳng hiểu được!

Ngồi một hồi, ông Hai Cú cũng trở lại. Ông nhìn chỗ châm cứu một hồi rồi gật gù tỏ vẻ hài lòng:
– Chắc cũng đã được rồi đấy!

– Được gì, thành công rồi à ông?

– Vẫn chưa? Ta chỉ nói đến lúc rút kim thôi!

– Sặc!

Rồi ông xoắn tay áo lên, rút từng cây kim trên người tôi ra. Rút đến đâu, tôi thấy nhói đến đó nhưng vẫn có thể chịu được. Đến khi rút cây kim cuối cùng, tôi mới dò hỏi:

– Đã thành công chưa ông?

– Chưa, còn thiếu một chút, rán chịu nhé!

– Hở…

Tôi chưa kịp hiểu gì, ông đã đánh vào eo của tôi một cú mạnh khủng khiếp khiến tôi đau nhói la toáng lên. Nó đau đến cả người tôi như rụng rời, tê liệt từng bộ phận, vùng eo của tôi như vỡ ra, giật liên hồi từng cơn. Không lâu sau đó, tôi lịm dần, ngất đi trong cơn đau tê tái…

Tôi tỉnh dậy trong một không gian tĩnh mịt có một chút lạnh của buổi sáng, mỗi thứ đều mờ ảo xoay vòng vòng theo con mắt mỏi mệt của tôi, mãi đến một lúc sau nó mới tỉnh dần và giúp tôi nhận thức rõ mình đang ở đâu. Tôi vẫn đang nằm ở căn nhà lụp xụp của ông Hai Cú, ông đang nằm ở dưới đất cạnh cái bếp lò đằng kia chỉ với chiếc chiếu mỏng. Đảo thêm một lần mắt không đâu xa mà ở ngay cạnh tôi đó là một cô gái với hương lily thoang thoảng, đặc biệt hơn cả là đôi má mủm mỉm ẩn sau làn tóc xõa kia mới chính là thứ khiến tôi giật thót.

Mọi người sẽ không tin tôi đâu, Lam Ngọc giờ này đang nằm cạnh tôi, nàng vẫn ngủ ngon lành, thi thoảng thói quen mím môi làm cho đôi má cứ phập phồng nhìn dễ thương không chê chỗ nào được. Tim tôi bắt đầu đập thình thịch nhói lên từng cơn. Chưa bao giờ tôi gặp phải tình cảnh như thế này, nằm kế nàng mà tay chân tôi cứ rung rẩy lên từng hồi toát mồ hôi hột, tỉnh ngủ lúc nào không hay.

Nằm cạnh nàng một hồi cảm giác hồi hộp không còn nữa, thay vào đó với bản tính tò mò tôi lại quay sang Lam Ngọc. Nàng vẫn còn ngủ say, với đôi má mủm mỉm của mình, nàng lúc nào cũng đẹp. Chợt trong một khoảnh khắc nào đó tôi rụt rè đưa tay lên chạm vào đôi má của nàng, nó mềm quá, lại còn rất mịn, cả người tôi cứ nóng ran cả lên.

Đột nhiên nàng trở mình làm tôi hết hồn nhắm mắt vờ ngủ, mãi đến một lúc sau tôi mới dám mở mắt. Nàng vẫn còn ngủ say, duy chỉ có điều nàng đã quay mặt đối diện với tôi, nó khiến tim tôi càng đập loạn nhịp, nhưng sẽ chẳng là gì nếu tôi không nhìn dịch xuống dưới, một cúc áo của nàng đã bị bung ra làm lộ thấp thoáng một khoảng kì quan. Ngay lập tức máu nóng dồn lên mặt tôi đỏ bừng muốn bóc khói. Tôi vội quay đi nhưng một chút sau với bản tính tò mò, tôi lại tí hí mắt quay lại.

Thế nhưng không may như lần trước, vừa quay mặt lại cũng là lúc Lam Ngọc vừa thức giấc, nàng dụi mắt ngồi dậy:

– Phong tỉnh rồi đó à, thấy trong người sao rồi?

– À ừm… vẫn bình thường!

– Hử, bình thường là thế nào, sao Phong cứ nhìn đi đâu vậy…

– Đ… đâu có gì đâu…

Nàng nhíu mày nhìn tôi một lúc lâu, rồi chợt, nàng nhìn xuống ngực áo mình và sau đó từ từ gài núc lại mà ngước lên nhìn tôi với đôi mắt sắc lẽm:

– À, thì ra là vậy Phong nhỉ?

– Ức, đâu phải…

– Chứ là gì, chỉ tình cờ ngó qua chăng?

– Thì… au da… úi úi… đau…

Tôi rú lên khi bị Lam Ngọc chóng tay vào chân.

– Gì thế, giả vờ đau đánh trống lảng à?

– Không đâu, Ngọc bỏ tay ra, đau thật đó!

– Hử, chân Phong bị thương làm gì có cảm giác… ơ… chẳng lẽ…

Nàng nhíu mày tột độ như không tin vào mắt mình, nhìn ngắm đôi chân của tôi một hồi, nàng bỗng thò tay véo một phát:

– Đau không?

– Đau đấy chứ!

– Ơ… trước đó có phải chân Phong không có cảm giác phải không?

– Ừ, phải mà…

– Vậy chẳng lẽ…

– Chẳng lẽ thế nào…

– Ông Hai Cú châm cứu thành công rồi!

– Hả, thật thế sao, nhưng sao chân Phong vẫn chưa thể cử động được?

– Đợi Ngọc tý!

Nàng vội vàng chạy đến chỗ ông Hai Cú đang ngủ lây dậy, phải lây mạnh dữ lắm Lam Ngọc mới đánh thức được cái bộ dạng say bét nhè của ông. Chẳng còn cách nào khác, ông đành loạng choạng bước đến giường tôi:

– Sao, chân có cảm giác rồi à?

– Dạ, nó có cảm giác đau rồi!

– Vậy có nhút nhít được chút nào chưa?

– Vẫn chưa…

Ông vuốt cằm một hồi rồi cười xòa toàn mùi rượu:

– Hà hà, thế là đã thành công rồi đấy!

– Ơ, thành công rồi sao, con chưa đi được mà!

– Cái thằng này, châm xong mà mày đi được ngay thì ta là thần y rồi còn gì! Nói chung bây giờ chân của mày có cảm giác lại rồi, chịu khó tập luyện tý sẽ từ từ hồi phục thôi!

– Hở, thế là vẫn phải tiếp tục tập luyện sao?

– Ngọc đã bảo rồi! Dù thế nào cũng vẫn phải luyện tập mà!

Lam Ngọc khẽ nghiêng mái đầu cười đùa.

– Èo èo, như thế thì chán chết thôi…

Kể từ dạo ấy tôi phải chăm chỉ luyện tập hơn rất nhiều, và đương nhiên cường độ luyện tập cũng nặng hơn.

Nếu lúc trước tôi chỉ tập có nửa tiếng thì nay phải tăng lên gấp đôi.

Những bài tập cũng không có gì đặc sắc ngoài việc tập cử động chân lên xuống thông qua sợi dây được buộc vào chân tôi mắc qua xà nhà, cứ mỗi lần kéo dây chân tôi lại được nhấc lên, cứ thế.

Có đôi khi rảnh rỗi, Lam Ngọc cũng chạy sang giúp tôi luyện tập qua việc đỡ cho tôi đứng dậy đi lại khắp nơi trong nhà hoặc không thì lại chở tôi sang nhà ông Hai Cú để ông theo dõi mà phán đoán bệnh tình.

Dần dần, qua những bài luyện tập đó tôi dần cách xa với chiếc xe lăn vốn đã không có cảm tình từ lâu.

Đôi chân của tôi đã trở nên linh hoạt hơn qua những lần chống nạn đến trường mà không cần phải nhờ đến thằng Toàn cõng nữa.

Tuy nhiên trong khoảng thời gian tôi hồi phục không phải là không có chuyện xảy ra, nhiều là đằng khác ấy chứ.

Tụi thằng Hiếu vẫn chớp lấy thời cơ cách ly tôi với Lam Ngọc khi có cơ hội duy chỉ có điều là nó không còn dám đụng đến tôi như hồi trung thu nữa, ám ảnh từ cái vụ đó hình như vẫn còn nên nôm tụi nó khá dè chừng.

Còn con bé mắt nai kia, sau cái vụ khích tướng tôi cách đây không lâu, nó gần như mất hút hẳn không còn chặn đường trêu ghẹo tôi như lúc trước, nhưng không vì thế mà tăm hơi của nó mất đi.

Thỉnh thoảng tôi vẫn thấy những đám đông con trai bu quanh mỗi khi nó đi đâu đó, những dịp đấy tôi luôn bắt gặp ánh mắt khinh miệt lúc nào cũng xỉa thẳng vào tôi đến khó chịu.

Sự việc sẽ chẳng có gì đáng nói và tôi sẽ dần quên đi nếu không tình cờ gặp con bé trên đường trong lúc tập thể dục…

Việc đó đã trở thành thói quen của tôi, cứ mỗi tờ mờ sáng, tôi lại chống cặp nạn chạy nói đúng hơn là tập đi bộ trên đường để luyện tập. Chạy đến khúc đường Nguyễn Hữu Thọ tôi bỗng bắt gặp nó cũng đang chạy bộ ngược chiều với tôi ở lề đường bên kia, lúc đầu thì tôi chưa nhận ra đâu, nhưng khi thoáng thấy đôi mắt nai quen thuộc đó, tôi chắc ngay là con bé, cái tướng nhỏ nhắn không lẫn vào đâu được.

Vẻ như nó vẫn chưa biết được sự hiện diện của tôi ở lề đường bên này nên nó vẫn cứ chạy thoăn thoắt như sóc. Lúc đó trong đầu tôi chợt nãy ra một ý tưởng táo bạo, tuy tôi chạy không được nhanh nhưng con bé cũng không phải thuộc dạng vận động viên nên với tốc độ của mình, tôi quyết định bám theo để lần ra thông tin của con bé dù là nhỏ nhất.

Sau một lúc lâu theo dõi, tôi bỗng giật mình khi con bé chạy thẳng về hướng Đại học Tôn Đức Thắng, đó vốn là hướng nhà của Ngọc Lan, nhưng dù sao thì đây cũng chỉ là chạy bộ, biết đâu con bé chỉ chạy ngang qua, cho nên tôi cố kiên nhẫn bám theo con bé thêm một lúc nữa. Ấy thế mà vừa qua cổng trường, tôi bị một cái bóng đen chặn lại làm giật mình suýt bật ngửa ra sau:
– Chậc chậc, theo dõi người khác là không tốt đâu nhe anh trai!

– Ơ, là em…

Tôi trố mắt khi trước mặt mình bây giờ chính là thằng nhóc hay đi theo con bé mắt nai đó, nó nhìn tôi nửa mắt:

– Ố là la, đi được rồi hả, sao vẫn còn chống nạn thế?

– Không liên quan đến chú em, tránh đường tý nào!

– Không được, em đã bảo rồi, tới đây thôi nhé!

Nói rồi nó chạy vút đi mất hút, cả con bé mắt nai kia cũng chẳng còn thấy tăm hơi đâu nữa. Tôi thở dài ngao ngán đành quay bước cuốc bộ một quãng khá dài về nhà mình.

Nhưng nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, tuy là bị bắt thó khi chưa tìm ra được danh tính của con bé nhưng chí ít tôi cũng đã lần ra được nơi khu vực sống của con bé. Hẳn chỉ đâu đó trên đường Nguyễn Hữu Thọ thôi, vì nó chẳng rảnh mà chạy bộ cách xa nhà quá được. Cả cái thằng nhóc kia nữa, cứ như là vệ sĩ của con bé vậy, lúc nào cũng kè kè theo sau. Nhưng xem ra võ vẽ của nó cũng khá lắm, còn đánh ngang với Lam Ngọc nữa cơ mà, thật là không thể khinh thường bọn này được.

Cứ thế tôi vẫn tiếp tục luyện tập, bọn thằng Tiến vẫn không vì thế mà thôi không kiếm chuyện với tôi. Có những lúc đi ngang chỗ nó, tôi suýt phải cắm đầu xuống đi vì bị gạt chân, hoặc vô tình bị tông một cú mạnh khiếp vía muốn loạng choạng. Dẫu là bị kiếm chuyện như thế nhưng tôi đã dằn lòng là không được chống trả, bởi một lẽ dĩ nhiên hiện giờ tôi chưa đủ sức, đôi chân của tôi thậm chí còn chưa chạy nhanh được thì làm sao có thể chống đỡ lại những thủ đoạn dơ bẩn của tụi nó được. Thế cho nên bọn nó vẫn tìm mọi thủ đoạn cách ly Lam Ngọc với tôi cho bằng được.

Tuy nhiên đây vẫn chưa phải là điều lo lắng nhất đối với tôi lúc này. Mọi người có còn nhớ những biểu hiện thất thường của Lam Ngọc lúc trước không, những biểu hiện mà cứ tưởng nàng là một người khác vậy.

Kể từ cái lần bị kẹt ở nhà kho của trường, tôi chưa hề thấy Lam Ngọc như thế một lần nào cả, cứ tưởng việc đó sẽ vĩnh viễn đi vào quên lãng, nhưng trong một dịp tình cờ mà như sắp đặt trước, tôi lại gặp phải tình cảnh ấy, một tình cảnh không hề muốn.

Còn nhớ hôm ấy trờ khá âm u, tiết trời ẩm ướt, se lạnh thông báo cho tôi biết sẽ có một cơn mưa khá lớn trút xuống Sài Gòn vốn đã oi bức từ lâu này. Trống vừa tan trường, cả đám học sinh liền ào ra nước nước đổ mặc cho giáo viên chỉ biết đứng cười khổ rồi cũng xếp giáo án vào cặp sửa soạn ra về.

Lúc này chân tôi đã bắt đầu đi lại bình thường dần không cần đến sự giúp đỡ của cặp nạn gỗ thô kệch kia nữa, duy chỉ có điều tôi vẫn chưa thể tự đạp xe đạp được, chỉ có thể đi bộ từng bước khó khăn trên chính đôi chân mình mà thôi, thế nên Lam Ngọc vẫn chở tôi trên chiếc đạp điện của mình mà có lẽ tôi đã quen cảm giác từ lâu. Có đôi khi tôi từng nghĩ vu vơ rằng rồi một ngày nào đó khi chân tôi lành lại hoàn toàn, tôi có còn được ngồi trên chiếc xe đó nữa không, sau lưng cô gái có hương lily lôi cuốn và dịu êm?

Quả đúng như dự đoán, chỉ mới được nửa chặng đường về nhà, trời đã đổ mưa to. Cảnh tượng ngoài đường lúc này thật nhốn nháo khi người người trú mưa, nhà nhà dọn đồ vào và bọn tôi cũng thế. Vì chẳng tìm được cái mái hiên nào ra hồn, tôi và Lam Ngọc đành dầm mưa một quãng để chạy luôn về nhà. Dù là ngồi sau và có chiếc áo khoác hộ thân nhưng tôi không tránh khỏi những đợt mưa cứ táp vào người rát cả mặt, lạnh rung huống chi là Lam Ngọc đang cầm lái ngồi trước tôi. Ắc hẳn nàng đang rất lạnh, trực tiếp hứng những đòn mưa xối xả mà, vả lại áo đồng phục lại mỏng khi bị ướt sẽ dễ bị nhìn thấu, thế cho nên tôi vội bảo nàng dừng xe lại:

– Sao thế Phong, trời đang mưa mà!

– Ngọc cầm lấy mặc vào đi, không lạnh lắm đấy!

Tôi vội cởi chiếc áo khoác đưa nàng.

– Nhưng Phong…

– Uầy, Phong ngồi sau mà, cứ mặc đi!

Trong cơn mưa tằm tả mọi thứ đều trắng bệt nhưng tôi vẫn có thể nhận ra được một vài nét hồng ửng đâu đó trên gương mặt tròn trĩnh, hây hây của nàng.

Trang: 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20 21 22 23 24 25 26 27 28 29 30 31 32 33 34

TÊN TRUYỆN:

Đời học sinh – Chương 6


TÁC GIẢ:


THỂ LOẠI:


NGÀY ĐĂNG:

UPDATE

Để lại một bình luận

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Bác sĩ – Y tá (26) Bố chồng nàng dâu (39) Bố đụ con gái (35) Cho người khác đụ vợ mình (73) Chị dâu em chồng (34) Con gái thủ dâm (118) Cuộc sống bên Mỹ (24) Dâm thư Trung Quốc (32) Làm tình nơi công cộng (120) Làm tình tay ba (184) Làm tình với chị vợ (22) Làm tình với đồng nghiệp (112) Người và thú (Sex thú) (34) Phá trinh lỗ đít (46) Sextoy (107) Some (80) Thuốc kích dục (90) Thác loạn tập thể (74) Thọc tay vô đít (29) Trao đổi vợ chồng (45) Truyện bóp vú (796) Truyện bú cặc (518) Truyện bú lồn (476) Truyện bú vú (360) Truyện cổ trang (37) Truyện dịch (40) Truyện les (35) Truyện liếm cặc (30) Truyện liếm lồn (297) Truyện liếm đít (53) Truyện loạn luân (735) Truyện móc lồn (140) Truyện NTR (118) Truyện nuốt tinh trùng (28) Truyện sex bạo dâm (112) Truyện sex cuckold (64) Truyện sex có thật (765) Truyện sex cô giáo (132) Truyện sex cưỡng dâm (76) Truyện Sex Full (408) Truyện sex hay (147) Truyện sex hiếp dâm (258) Truyện sex học sinh (239) Truyện sex khổ dâm (28) Truyện sex mạnh (215) Truyện sex ngoại tình (731) Truyện sex nhẹ (42) Truyện sex phá trinh (625) Truyện sex sinh viên (37) Truyện sex xóm trọ (33) Truyện sắc hiệp (27) Truyện teen 18+ (163) Truyện Tết (42) Truyện đang UPDATE (556) Tác giả: Cô Kim (39) Tác giả: Lê Cương (24) Tác giả: Nguyễn Chuối Tiêu (22) Tác giả: Number Seven (32) Tác giả: Vi Thăng Long (34) Tâm sự bạn đọc (337) Vợ Chồng (164) Đụ bạn thân (27) Đụ cave (146) Đụ chị gái (47) Đụ công khai (24) Đụ dì (32) Đụ em gái (40) Đụ em họ (22) Đụ em vợ (36) Đụ giúp việc (21) Đụ lỗ đít (238) Đụ máy bay (385) Đụ mẹ ruột (175) Đụ mẹ vợ (42) Đụ nát lồn (49) Đụ thư ký (29) Đụ tập thể (255) Đụ với hàng xóm (136) Đụ vợ bạn (74)