Phần 8
Sau đợt về thăm em, nó trầm tính đi khá nhiều, lần nào cũng thế, thường thì phải mất vài tháng sau mới bình thường nổi.
9 giờ sáng hôm ấy, cái điện thoại mả mẹ tự dưng kêu, nó ườn à duỗi tay ra, toan ném cụ đi nhưng cố mở cái mắt kèm nhèm ra nhìn vào màn hình
” Mẹ già is calling”
Quái vãi ra, mẹ nó hôm nay dở hứng gọi cho nó, nghĩ ngợi 1 lúc có việc quái gì mà phải gọi nhỉ? Hồi chuông tắt nhưng rất nhanh lại cuộc gọi nữa kế tiếp, vẫn số bà già
– Con nghe mẹ.
– Mày làm gì mà lâu mới nghe máy thế?
– Con vừa dậy? Có gì không?
– Mày là lợn à? Mấy giờ rồi.
– Ôi dời, đêm qua 2h mới về nhà mà, có phải chơi bời gì đâu?
– Thế bar dạo này thế nào.
– Vẫn thế? Tiền cổ tức vẫn chả chuyển khoản đều cho mẹ rồi thôi, sổ sách không có hụt đâu.
– Ừ, tao hỏi thế thôi? Tao có chuyện muốn nói mày đây.
– Chuyện gì mẹ nói đi, trịnh trọng thế, có con nào muốn cưới con à?
– Chó nó mới cưới mày, nó rước đi tao cho thêm luôn, không phải về?
– Con mẹ nỗi nào đâu? Thế chuyện gì vậy mẹ?
– Cái Hiền nó muốn mở thêm hàng cầm đồ, mặt bằng nó thuê được rồi, vốn tao với nó bỏ, cổ phần lấy như cái bar, nó muốn mày quản cái đấy, cái bar thì nó giao cho nhân viên làm sổ sách, mày tối qua xem tiền có hụt không?
– Thế có bọn quậy ở bar thì sao?
– Có đội thằng Cò rồi đấy thôi.
– Con thì quản lý thêm cái nữa vẫn được, nhưng cầm đồ phức tạp đấy, lại phải có quan hệ, mà còn 1 đội đi đòi đủ máu mặt cơ?
– Quan hệ con Hiền nó lo, cái Hà Nội mày sợ nó không có tiếng nói à? Còn đội kia bảo thằng Cò nó làm cho.
– Rồi, mẹ với chị ấy đã quyết như vậy thì cứ như thế đi, có việc gì bảo con.
Nó cúp máy, ngồi ngẩn ra suy nghĩ, bar, bóng bánh, lô đề, cầm đồ … những cái này đều phục vụ những thành phần cậu ấm cô chiêu ham ăn lười làm. Nên nó luôn có 1 sợi dây quan hệ rằng buộc vô hình lại với nhau. Dù sao bây giờ mấy cái này chỉ là làm tạm thời, sau này nó phải có công ăn việc làm không thì vứt cái bằng đại học cho chó gặm à? Nhưng bây giờ làm to bỏ thì tiếc, mà không bỏ lại phải quản, rồi khi đi sâu quá không thoát được, nó sợ cái vòng luẩn quẩn ấy.
Đi đánh răng rửa mặt, đang định úp bát mì thấy con điện thoại trên bàn có tin nhắn. Nó toan xóa bởi vì con này lắm sim rác để chơi thôi, còn sim chính lắm con kia rồi. Thấy số lạ cầm lên xem tin nhắn:
” Ah sag nka e co ckn ti nhe, hj hj” ( tạm sub: anh sang nhà em tí nhé, hi hi)
Nhìn kiểu teen code biết con điên kia rồi, tổ sư, dặn bao nhiêu lần mà không thèm sửa. Bực mình nhấc máy gọi lại.
– Em nghe đây, hihi.
– Có chuyện gì?
– Cứ sang nhà em đi.
– Mày có nói không?
– Sang đi mà – Con bé phụng phịu.
– Đợi tao 5 phút, lần sau nhắn tin đừng dùng teen code với tao, bố xóa tin lại kêu không đọc.
– Vầng ạ.
Chén nốt bát mì thịt bò, kệ mẹ, ăn cái rồi làm gì thì làm. Sang đến nhà thấy con bé đang ngồi xem tivi, mặc bộ quần áo ngắn, so với mấy em rau trước thì không đến nỗi nào.
Nó vào cửa, cầm cốc nước cam con bé trên bàn làm cái ực phát. Con bé nhăn nhăn cái mặt.
– Eo, anh không sợ uống lại à?
– Không bị mồm thối cũng chả sao? Tao ăn chưa súc miệng mà.
– Em có bị đâu. Anh toàn nói sai.
– Có vấn đề gì ?
– Anh – con bé nhìn nó chớp chớp mắt – đi chơi với em.
– Mày có điên không? Đi đâu.
– Đi chụp ảnh.
– Ảnh thờ hả?
– Không, ra bãi sông chụp cơ.
– Mày dở à? Chụp ảnh liên quan gì đến tao? Gọi thợ chụp ảnh cưới cơ.
– Không, bạn em hôm qua người yêu nó chụp cho bộ ảnh up face đẹp lắm ý.
– Liên quan không?
– Anh chụp cho em.
– Tao có biết cái máy ảnh đâu mà chụp choạch đéo gì?
– Phét, nhà anh đầy lens với lại cả súng đây.
– Mày? Sao mày biết?
– Chị Hiền dẫn em vào rồi.
– Sư cụ con mụ này – nó lẩm bẩm, lại hại nhau rồi.
– Rồi chụp thì chụp, không có lần 2 đâu, nhanh lên.
– Hi hi, đợi em tí.
Lại 1 sáng chủ nhật không yên bình, cuối tuần cũng chả được nghỉ. Mà cái nghề của nó phân biệt đâu ra cuối tuần mới chả đầu, cuối tuần còn đông khách hơn ngày thường.
Đánh xe ra bãi gì gì mà cái bọn teen hay chụp ở Nhật Tân, con bé có vẻ hí hửng lắm, lên xe cứ bô lô ba la không biết mệt:
– Mày nói lắm thế không sợ mỏi mồm à?
– Hi hi, vui mà.
– Vui cái l.. tí thì phụt ra từ “lồn” may kìm lại được.
– Anh đã ra đây chụp lần nào chưa?
– Rồi, nhiều là khác?
– Chụp cho người yêu hả?
– Không – mặt nó sầm lại, tấm ảnh đầu tiên nó chụp bằng DSLR là chụp cho em – Tao chụp cho bà Hiền.
– Chị ấy lên ảnh thì xinh lắm nhỉ.
– Xinh cái cờ ý mà xinh.
Nói xong đầu nó lại hiện cảnh cái con chị dở hơi của nó trong cái ảnh, 1 đứa con gái mặc cái váy trắng thướt tha, tóc buông xõa quay mặt về hướng bờ sông ở giữa bãi lau. Sẽ rất đẹp nếu tóc của con chị nó không đỏ chót và cái tay không có hình xăm thiên thần full tay. Nhìn chị nó khá là đối nghịch trong cái bức ảnh đấy.
– Èo, chị ấy xinh mà? Anh còn chụp cho ai khác không?
– Không – Nó quả quyết, thực ra trước nổi hứng đi chụp x-art (ảnh sex nghệ thuật) cho mấy em rau của nó, nhưng nó sợ con bé quá ngây thơ để tiếp nhận cái nghệ thuật Tây hóa này.
Ra bãi sông, sau 1 hồi gần 2 tiếng kèm theo những tiếng hò hét đại loại.
– Chỗ kia đẹp kìa, ra đứng đấy.
– Quay mặt ra bờ sông, mặt mày xấu vào hỏng mẹ ảnh.
– Ra kia ngồi, mày ngồi đây nhặm đít chết mẹ à.
– Chỗ này đứng, ngồi thấy đầu mày à?
– Cười tươi xem nào, đến tháng à mà cái mặt bí xị thế.
Hò hét vật lộn trên giường, à nhầm trên bãi chán rồi, nó ngồi phịch cái lên nắp ca pô xe, con bé hí hoái xem ảnh trong máy.
– Cái này đẹp nhỉ anh nhỉ?
– Cái này em xinh chưa? ( WTF? Mẹ con hâm này?)
– Cái này anh chọn góc đẹp thế?
– Blah bla…
Sau 1 hồi lảm cmn nhảm thì cuối cùng cũng chịu yên.
12h trưa 2 đứa đều mệt nhừ, đánh xe về nhà con bé nói:
– Anh ơi em đói – cái mặt nhìn dễ thương phết.
– Thế để tao mua về bón cho mày ăn nhá, hay tao mớm cho, đói không biết tìm ăn à?
– Mệt bỏ xừ ra được ý.
– Tự đi mà nấu, mày đừng bảo không biết nhé, hôm ăn nhà mới mày nấu ngon lắm mà?
– Em muốn nấu bây giờ lại phải đi chợ chọn đồ ăn, xong xách về mà có 1 mình.
– Lên big C mà mua, không gọi nó ra pizza hay gà rán gì đấy mà ăn.
– Không, ăn mấy cái đấy béo lắm.
– Thôi ngửa bài đê, mày muốn gì?
– Anh nấu cho em.
– Gì cơ? Mày dạo này ATSM (ảo tưởng sức mạnh) quá em nhỉ.
– Hay anh không biết nấu?
– Tao nấu u già mày phải khen ngon đấy.
– Thấy không đấy?
– Đợi tao về tắm rồi tao nấu cho mà ăn.
– Thật nhá, yêu anh thế?
Nó giật mình, con bé nói gì nhỉ, yêu, lâu lắm rồi chả ai nói với nó cái từ này, mà con bé với nó có gì đâu, lắc đầu đuổi cái suy nghĩ vớ vẩn trong đầu đấy ra, nó cười thầm, dạo này hay suy nghĩ vớ vẩn quá.
Trưa đến, lại hò hét nhau nấu cơm ở cái nhà nó, cuối cùng cái mâm được bê ra, 1 bát canh rau đay mùng tơi nấu với cua đồng, 1 đĩa thịt kho, 1 bát cà pháo với 1 đĩa đậu luộc. Trưa hè nóng thế này ăn như này là ngon rồi, không cầu kì làm gì.
Con bé vừa ăn vừa xuýt xoa:
– Không ngờ anh cũng nấu ngon nhỉ?
– Thế mày nghĩ tao vụng như mày à?
– Anh hay ăn ở nhà không?
– Không, hồi sinh viên tao toàn ăn cơm bình dân, mấy món này cũng từ cơm bình dân mà học lỏm.
– Bây giờ anh có nhà rồi ăn cơm ngoài làm gì nữa?
– Bận, tao toàn mua cơm hộp hoặc ăn mì tôm hay mua cơm rang về ăn.
– Eo, anh lười thế.
– Có con không lười đang ăn chực nhà tao đấy.
– Em mỗi hôm nay thôi mà – Con bé phụng phịu.
– Hay em sang nhà ăn nấu rồi ăn chung nhé – Con bé chớp chớp mắt hỏi nó.
– Mày có điên không, bỏ ngay đi nhé.
Nó chột dạ, nó chưa xác định gì với con dở hơi này cả nên không cho quá đà, con bé sang nấu cơm người ta lại bàn tán, mà cái tin này đến tai con chị nó thì con mụ ấy khẳng định bô bô cho cả đất Hà Nội này biết, đến tai hai cụ nhà con bé không chừng nghĩ vớ vẩn bắt cưới thì bỏ mẹ.
Để lại một bình luận