Phần 7
Hai tuần sau đó, nó hẹn với chị lên thăm mộ em vào đúng ngày ngày sinh nhật em, con chị nó cũng biết hết, từ khi nó lên đại học gặp chị thì năm nào 2 chị em nó cũng lên thăm em, thành thói quen hàng năm.
Sáng hôm đấy nó vừa đánh xe ra, chị nó vừa đến, đang vào xe thì con bé hớt hải chạy sang:
– Em đi với – Con bé vẫn hồng hộc, mặt đã ửng hồng.
– Đi đâu?
– Em đi thăm chị ấy.
– Vớ vẩn, thăm ai?
– Chị Hiền nói hết với em rồi nhé – Con bé liếc mắt sang chị nó.
– Hừ – Lườm con chị đang nhe nhởn với cái mặt vô số tội.
Mất 4 tiếng để về tới quê nó, 1 tỉnh miền núi cách Hà Nội 200km, quyết định đi ăn trưa xong sau đó chiều lên thắp hương cho em.
Chiều đến, nghĩa trang vắng vẻ, đâu đó ít tiền giấy bay, mỗi lần về đây nó đều cảm thấy buồn man mác, cái cảm giác buồn đến khó chịu.
Dọn dẹp quanh mộ xong, nó nhìn em, em vẫn cười, em vẫn nhìn nó trìu mến, em không thay đổi, em vẫn thế. Nó chợt rùng mình, mắt nó đã đỏ lúc nào, nhìn vào mộ em, nó nói khẽ:
– Em à, anh đến thăm em đây, hôm nay là ngày sinh nhật của em, anh luôn nhớ, nhưng từ lúc em chấp nhận anh bước vào cuộc sống của em, trái tim em đón nhận anh thì anh chưa 1 lần dự sinh nhật em đúng nghĩa, chưa mua 1 món quà tặng em, chưa mua 1 bó hoa, anh là thằng tồi phải không, anh chưa cho em được cảm giác hạnh phúc.
Nói đến đây, nó nấc lên, nó luôn mạnh mẽ nhưng mỗi lần gặp em, nó chưa kìm nén cảm xúc được 1 lần. Nó ngửa mặt hét lên:
– A…a….a….a!
Tiếng hét xé toạc không gian, xé toang nghĩa trang hoang vắng, gió vẫn thổi, nắng vẫn chiếu nhưng lại không có em, chỉ có nó cô độc ở đây, tại sao ông trời lại mang em đi, tại sao lại bất công với em như vậy, em có làm gì sai. Ngước mắt vô thức nhìn những đám mây kia, nó cảm nhận thấy hình bóng em, gương mặt em vẫn hiền dịu, em đang mỉm cười với nó, 1 giọt nước mắt nó rơi.
Nó từ bé là 1 thằng lỳ, chỉ có em là người mang cho nó hạnh phúc cũng mang đi nước mắt.
Thất thần đi xuống về phía con chị với con bé đã ở phía xa từ lúc nào, hai mắt nó vẫn đỏ, đi cạnh con chị, nó khẽ vỗ vai chị nó:
– Về thôi.
– Vẫn thế hả – Chị nó hỏi 1 cách quen thuộc.
– Ừ, không khác được – Nó nói.
– Chị thấy em là thằng yếu đuối không? – Bất ngờ nó hỏi.
– Không, chúng mày quá sâu nặng thôi, từ từ rồi quên đi, khắc hết thôi – Chị nó với với tay xoa đầu nó, nó thấy mình thật bé nhỏ, từ bé nó đã luôn mong có 1 người chị đúng nghĩa, con chị nó không phải máu mủ nhưng sớm coi nhau như chị em ruột.
Con bé đi sau nó, lẳng lặng không nói gì.
Ra đến xe, con bé vào trong xe, nó đang định mở cửa thì con chị gọi lại:
– Cường, ra đây chị bảo.
– Vâng – nó lẽo đẽo theo sau.
Ra cách đó xa xa, chị nó đột nhiên nói:
– Có mang thuốc không, tao xin điếu.
– Em tưởng chị bỏ rồi cơ mà – Nó vừa hỏi, vừa rút trong túi ra bao man.
Đưa thuốc cho con chị, hít 1 hơi, thuốc chính là người bạn của nó, mỗi lần nó buồn nó đều đốt điên cuồng, chị nó phả khói ra cái chữ o rất điệu nghệ, quay mặt sang hỏi:
– Mày thấy con bé thế nào?
– Con nào? – Nó giật mình tí đánh rơi điếu thuốc trong tay – Ý chị là Trang á?
– Ừ, còn con nào vào đây nữa.
– Em chả biết, nó cũng không giống những đứa trước, nó khác khác thế nào, nói chung là quen biết thôi, em chưa xác định gì.
– Tao thấy nó cũng có ý với mày? Xem thế nào đi.
– Nó cũng nói với em rồi, nhưng em chưa tiếp nhận được, nó không hợp với em.
– Tao thấy nó còn bé, tao cũng không mong mày làm đau khổ nó, nó không chịu được đâu, nó đã bị đả kích rồi.
– Chị cũng biết chuyện của nó rồi à?
– Ừ, nó kể với tao rồi.
– Mà chị với nó gặp nhau lúc nào đấy, sao không nói với em?
– Cái đấy mày không cần biết, mà thôi về xe đi, con bé nó đợi.
Về tới xe, 3 người không nói gì, không khí u ám bao trùm cả cái xe, nó khó chịu nhưng không biết làm gì phá được, xe cứ thế về Hà Nội trong im lặng.
Để lại một bình luận