Phần 6
15 phút sau thì nước được bê ra… ” Nhanh ” vãi cả phụ khoa…
– Anh hay uống ở đây lắm hả – Con bé hỏi.
– Cũng sơ sơ 4 năm.
– Lâu thế á?
– Sao không?
– Em chả hiểu sao anh lại thích uống ở đây cả, em chỉ thích đi cà phê thôi, toàn lùng quán đẹp để đi.
– Tao thích ở đây, mày chả biết chứ trà đá là 1 phần bản chất của Hà Nội mẹ rồi, giống kiểu cà phê bệt ở trong Sài Gòn.
– Anh biết nhiều nhỉ? – Con bé chớp mắt hỏi nó.
– Kiến thức xã hội lăn lộn mà có cả đấy.
– Nhưng em chả hiểu ngồi đây có gì hay cả? Cà phê hay hơn chứ?
– Mày chưa trải qua mày chưa biết, trà đá nó không kén khách như cà phê, cà phê chia lắm thể loại, cà phê teen cho lũ chúng mày, quán thường đẹp để mày check in, cà phê vỉa hè cho lũ sinh viên, cà phê chứng khoán cho mấy ông già đầu tư, cà phê sang chảnh cho lũ quý tộc lắm tiền, cà phê ôm cho mấy bác đi ăn phở bỏ cơm, trà đá thì không thế, có thể 1 ông đi dream vào uống trà đá đến mấy ông đi mercedes, từ sinh viên đi tông lào tới thanh niên đi sh, ai cũng vào được.
– Còn gì nữa không? – Con bé chăm chú hỏi tiếp.
– Ngồi trà đá không câu nệ, mày chém gió thoải mái, nói to nhỏ tùy thích, chả ai bắt mày nói khẽ cười duyên, mày ngồi trà đá thì mày tha hồ thu tin tức, từ cái chuyện nhỏ nhất là con cave bên kia đường 1 đêm ngủ với mấy thằng và được bao nhiêu tiền, đến thằng sinh viên mặt đẹp trai được con mụ máy bay kia bao nuôi tới việc khủng bố, Việt Nam thông Tàu Khựa, mày chỉ cần ngồi 1 hôm thì thu thập được ối tin hay hơn mấy cái tít trên mương 14 nhiều – Nó ngồi giải thích cai đống lý lẽ vừa nói, chả hiểu sao lại nói lắm như vậy.
– Nhìn anh khác lắm nhá – Con bé tự dưng buột miệng.
– Ớ, khác cái gì – Nó giật mình.
– Khác lúc anh bình thường, lúc anh nói chuyện với em ý.
– Khác lắm hả – Nó mặt ngu hỏi lại.
– Ừ – con bé gật cái đầu.
Nó lại ngồi trầm ngân nhìn quâng bơ ra ngoài đường, đầu óc trống rỗng, nó cảm nhận mơ hồ có gì đó rất quen thuộc vừa thoáng qua mà nó chịu lại chả hiểu gì.
– Anh sao thế? – Con bé lay lay tay nó
– Không có gì, đi chỗ nào nữa không?
– Có, anh đưa em lên đây chơi chút.
Thanh toán xong thì ra xe, nó lịch sự mở cửa cho con bé vào xe, quay lại thì thấy con sh phóng đến với tốc độ bàn thờ vào nó
“két” quả drift cháy đường của thằng ôn con nào đấy đang ngồi trên con sh mà đứng ngay cạnh nó kia.
Cái mũ bảo hiểm bỏ ra, khuôn mặt của thằng mặt phụ khoa kia hiện ra. “Đm, thằng này thích ám quẻ thế không biết”, thằng kia nhảy xuống xe tay cầm cái mũ bảo hiểm gạt nó ra kéo con bé trong xe ra.
– Trang, chuyện này là sao? – Vẫn nắm tay con bé.
– Bỏ tôi ra. – Con bé vùng vằng
– Em nói đi, em bảo em bận, bận là đây sao?
– Chả có gì để nói cả, hết rồi, mời anh đừng làm phiền tôi.
– Em không cho anh cơ hội giải thích sao, em không tin anh sao? – Thằng kia vẻ mặt đau khổ
– Tôi không tin và không cho đấy thì sao? Tôi tin vào cái gì tôi nhìn thấy?
– Em – Thằng Quang quay sang nhìn nó – Thằng này là người yêu mới của em à?
– Phải thì sao mà không phải thì sao? – Con bé lạnh lùng.
– Một thằng như nó đáng giá vậy sao? Nó có gì hơn anh.
– Hơn hay không tôi tự biết.
– Mày – Quay sang nó, lại chỉ vào mặt, đm thằng này đéo bẻ ngón tay thì chưa chừa.
– Một thằng lưu manh mà cũng xứng với tao à? Chủ bar thì sao, cũng là lũ đâm chém không có học thôi.
Trên đời nó ghét nhất lũ tỏ ra học thức, nó từng đánh không biết bao nhiêu thằng khi học cấp ba vì tỏ ra có học trước mặt nó. Tiến đến trước mặt thằng kia, nhìn thẳng mắt nó
– Đm, thế thì sao hả thanh niên?
– Sao hả, tao không chấp loại như mày, mày cùng lắm là đánh tao sao, nói cho mày biết hôm nay đéo phải bar của mày đâu, đừng nghĩ là ăn được tao, đánh nhau tao cũng có học hơn mày.
– Mày thông minh đấy, và đéo phải bar thì hôm nay mày vẫn nằm tại đây thôi? – Nó vừa nói thì tay đã vung cái tuýp vửa rút dưới ghế xe ra.
” Cốp” Cái âm thanh khô khốc khi cái tuýp thăm hỏi hộp sọ thằng kia, thằng bé ôm đầu lảo đả, 1 đạp, 2 đạp, 1 đấm, 2 đấm, n đấm vào người thằng Quang, nó vận dụng tất kĩ năng mà 4 năm học boxing nó lĩnh ngộ được.
– Dừng đi anh, công an đến bây giờ – Con bé lay tay nó, mắt đã đẫm nước mắt.
Nó rút tay lại, thằng Quang nằm dưới đất thều thào
– Mày đánh nữa thì mày vẫn là lưu manh, có những chuyện thì không phải nắm đấm là tất cả đâu thằng chó ạ.
Nó ngồi xuống, cười khẩy gằn từng chữ:
– Đối phó với những thằng óc chó như mày thì thế là đủ, nắm đấm không giải quyết hết, nhưng nó nắm đấm cũng có quy tắc mà những thằng như mày phải tuân theo đấy.
Nói xong nó vào xe, đánh xong thằng kia thì nó cảm giác khó chịu, người như phát rồ, nó muốn uống rượu, muốn phê pha quên đi hết mọi thứ, vào trong xe, nó quay sang nói với con bé:
– Tao muốn uống rượu, mày đi với tao thì ngồi đây, không đi thì bắt taxi, tao xin lỗi không đưa mày đến chỗ mày yêu cầu được.
– Em đi với anh – con bé quả quyết.
Thấy con bé quả quyết như vậy, nó không nói gì, đánh xe qua bar, lấy 1 két ken và 2 chai rượu. Thế là đủ, 1 két bia nó sợ chả hết.
Đánh xe xuống 1 bãi bồi bên sông, ánh đèn loang loáng quét qua 1 lượt, nơi này yên tĩnh 1 cách kì lạ, khác xa cái náo nhiệt ồn ào nhộn nhịp mà đôi lúc khiến người ta muốn điên lên, muốn tìm 1 chỗ nào đó để trốn tránh nó đi.
Dừng xe, tắt máy nhưng vẫn bật đèn, ánh đèn pha rọi 1 khoảng vô định bên kia sông. Nó mang theo thùng bia ra nắp capo xe, con bé lẽo đéo theo sau.
Bật 1 lon, nó đưa con bé
– Uống đi.
– Sao anh bảo uống rượu mà – Con bé chưa uống nhưng hỏi lại nó.
– Mày cứ uống hết chỗ này đi, trước chơi 2/3 chai chivas rồi cho chó ăn chè ở nhà tao mà không nhớ à? Nhà tao không nuôi chó đâu.
– Hôm đấy em buồn mà?
Nó im lặng, hai đứa cứ uống đến lon thứ 4 hay thứ 5 thì quay ra hỏi:
– Chuyện hôm nay làm sao đấy?
– Chuyện anh Quang á?
– Quang nào?
– Anh rõ hay, vừa đánh xong đã quên rồi?
– À à, thằng đa cấp đấy hả?
– Anh cứ nói tục suốt thế – Con bé nhăn mặt.
– Anh ấy đi làm đang hoàng không phải đa cấp đâu.
– Tao thấy nó diện suốt này như mấy thằng đa cấp, thế tao là làm không đàng hoàng hả?
– Em có ý đấy đâu – con bé xua tay chống chế
– Thế mày với nó làm sao? Mày rất là thích vòng vèo nhá?
– Tại anh cứ hỏi bắt em giải thích chứ, em có thế đâu. Anh ấy là người yêu em, nhưng em mới phát hiện ra anh ấy chỉ coi em như rau, không có tình cảm, anh ấy chinh phục em để thể hiện.
– Mày phát hiện lâu chưa?
– Em rình lâu rồi, hôm đầu vào bar quẹt phải anh, hôm sau thì phát hiện anh ấy cùng 1 chị ôm hôn ngay trong nhà anh ý?
– Cái hôm mày lên bar nốc rượu như con dở hơi rồi bắt tao hầu đấy á?
– Em đâu muốn thế? Em muốn anh ấy xem em là gì thôi? Em muốn buông thả để anh ấy hối hận.
– Nếu hôm đấy tao không ra thì sao? – Nheo mắt hỏi.
– Em sẽ tùy ý chọn ai đó lên giường, để anh ấy hối hận.
– Mày đúng là con đầu đất, đm, lũ phò bán trinh cũng vài chục, loại mày vì 1 thằng nông dân mà cho rẻ cuộc đời của mình thế à? Đầu óc mày biết dùng không đấy.
– Em nghĩ anh ấy là mối tình đầu của em, em không muốn như vậy.
– Cho là nó đau khổ đi, mày nghĩ nó sẽ nhảy cầu hay thắt cổ tự tử, mày ngu lắm, nó chỉ cay khi mất công mà đéo được bóc tem mày thôi.
– Em cứ nghĩ…
– Cái lũ chúng mày, mới bước đi dẫm phải viên đá mà cứ nghĩ ngã gấy cụ chân đéo đứng nổi hay sao. Tao kể cho mày chuyện của tao: Nhà tao hồi tao còn bé thuộc dạng giàu có máu mặt ở huyện, đến năm tao học lớp 10, thì nhà tao đã hai lần vỡ nợ vì bố tao đánh bạc, nhà không có để ở, tao bước vào lớp 10 khi bố mẹ tao bỏ nhau, tao cảm nhận sự khinh rẻ của lũ bạn nhà giàu quyền thế kia, tao biết 1 thằng không bố nó như thế nào, tao gần như sụp đổ nếu không có 1 người…
Nó vứt lon bia trên tay đã hết, rút 1 điểu thuốc rồi châm lửa, mắt nó nhìn làn khói như miền kí ức của nó vậy:
– Người đó luôn mỉm cười với tao, chưa bao giờ nói 1 câu khinh rẻ tao, tao yêu người đó lắm, đến bây giờ, tao biết lúc đó tao cách người ấy xa lắm, tao cố gắng vươn lên để xứng đôi, để mọi người nhìn tao với con mắt khác, để không có ai dè bỉu được tao…
– Tưởng chừng hạnh phúc đến với tao, tao nắm được rồi nhưng tao đâu có biết nó chỉ là thoáng qua thôi, cái ngày mà tao đủ dũng khí tỏ tình và được người ấy đáp lại cũng là ngày người ấy xa tao vĩnh viễn…
– Tao không sụp đổ vì tao biết người ấy mong muốn nhìn thấy tao cố gắng để đứng thẳng, tao thi đại học và làm mọi thứ vì tao biết người ấy muốn tao như vậy…
– 9 năm qua người ấy vẫn trong lòng, 9 năm qua tao chưa từng tặng hoa, tặng quà hay viết 1 lá thứ, 1 dòng tin nhắn cho người ấy. – nó ngước lên bầu trời, hai mắt đã cuồng đỏ.
– Nhưng tao vẫn dành tình cảm cho người ấy, tao biết ở đâu đó người ấy vẫn dõi theo tao, tao đến ngày hôm nay không hề thấy xẩu hổ hay có lỗi gì cả…
Nhìn vào con bé, nó hỏi:
– 9 năm cho mối tình đầu mày nghĩ đủ chưa, cái tình đầu của mày có đáng giá không?
Đáp lại chỉ là cái lắc đầu của con bé.
– 1 tuần nữa là ngày sinh nhật của người ấy, tao sẽ về.
– Em đi theo nhé.
– Mày không nên đi thì hay hơn.
– Em sẽ đi – Con bé quả quyết – Em sẽ gặp chị ấy.
– Anh, nhìn vào mắt em.
Nó quay lại nhìn vào mắt con bé, đôi mắt to tròn và trong như pha lê của con bé.
Hít 1 hơi sâu, con bé tuôn ra:
– Em biết chị ấy quan trọng với anh, trong lòng anh mãi có bóng hình chị ấy, nhưng em sẽ lấp cái khoảng trống kia đi, em biết em không bằng chị ấy, nhưng em sẽ cố gắng có 1 chỗ trong lòng anh.
Nó mỉm cười mở cửa xe, nhìn con bé
– Về thôi, muộn rồi…
Con bé do dự, bỗng quay ra bờ sông hét to
– Em hứa là em sẽ làm được.
Nói rồi lon ton ngồi vào ghế phụ.
Mỉm cười, con bé thật ngốc và cố chấp.
Để lại một bình luận