Phần 41
Đóng ngăn tủ lại, lôi điếu thuốc ra châm lửa, làn khói mờ ảo bay quanh mặt nó rồi tan biến dần.
Những ngày sau đó, cuộc sống của nó vẫn bình thường, nó cảm giác nó nên sống chậm lại, chậm để hưởng thụ cái cuộc sống nhàm chán này, mối quan hệ của nó với Trang cũng gần gũi và bình thường hơn trước, nó cũng bớt nhói đau khi vô tình thấy em từ chiếc lexus bước xuống cổng nhà, có lẽ, nó đã dần dần coi em được như là 1 người bạn hoặc một người đã đi qua trong cuộc sống.
Nhưng, cái cuộc sống yên ả của nó cũng chả kéo dài được lâu và cái ngộ nhận Trang là một người bạn của nó thay đổi hoàn toàn khi một buổi tối đang đông khách, nó bỗng nhận được một cú điện thoại.
– Alo.
– Anh à – tiếng thằng Béo vọng sang.
– Gì đấy?
– Anh nhanh qua XXX đi, chị Trang có chuyện rồi.
– Làm sao, Trang bị làm sao
– Anh qua nhanh đi, vừa đi em vừa kể cho, em phải đi đã.
– Alo, alo…
Tút… tút…
– Mẹ kiếp – nó cầm lấy chìa khóa trên bàn, vọt ra cửa .
– Anh đi đâu đấy – mấy con bé nhân viên gọi.
– Anh có việc gấp, bảo thằng Cò hộ anh là sổ sách, hóa đơn tiền nong cứ cất hết vào két, mai anh qua kiểm tra nhé.
– Vâng.
Ngồi lái xe mà nó như ngồi trên chảo lửa, trong đầu tưởng tượng đủ cảnh mà Trang gặp phải, nó không hề dám nghĩ tới, nó nhận ra lúc này em vẫn quan trọng với nó như trước, chẳng qua một số chuyện khiến nó tạm thời quên đi.
– Mẹ kiếp, 11h đêm còn đi đâu ra ngoài đường cơ chứ – nó lẩm bẩm.
Đường phố Hà Nội 11h đêm vẫn đông chẳng kém gì 7h sáng, nó bóp còi inh ỏi, từ lúc biết lái xe có lẽ đây là lần nó chạy ẩu nhất, trong đầu nó lúc này chỉ cầu mong em không có chuyện gì. Điện thoại kêu lên inh ỏi
– Alo – nó bắt máy.
– Anh xuống chưa.
– Khoảng 5 phút nữa, nãy giờ vượt 3 4 cái đèn đỏ rồi, đường thì đông, không nhanh được
– Xuống đến nơi chạy thẳng về Phạm Văn Đồng hướng đi Đông Anh nhé, bọn em đang đi hướng đấy.
– Tóm lại là làm sao?
– Cứ đi đi, chuyện lằng nhằng lắm tí em kể cho, mà trên xe có đồ không?
– Có.
– Cố gắng cất kĩ vào hoặc ném đâu cũng được, à mà xuống đến nơi gọi em để tháo biển ra, cố gắng đừng đem theo xe, để nó nhìn biển tra ra là rách việc đấy, bọn em toàn đi xe nhảy tháo hết biển rồi.
– Sao mà căng thế.
– Chuẩn bị trước, sợ đêm nay có biến.
– Ừ, đợi anh.
– Chạy nhanh lên đấy.
Nó đạp ga chạy theo hưởng của thằng béo chỉ, cố gắng mãi sau gần 1 tiếng mới thấy được đoàn xe phía trước, bấm số điện thoại.
– Mày đâu rồi.
– Em đang sau anh đây.
– Thế đoàn đi trước là bọn nào.
– Cũng là của mình, em phải đổi đoàn đổi xe 3 lần rồi, sợ nó biết thì mệt lắm.
– Kể cho anh nghe xem nào.
– Dừng lại đi, em lên xe em kể cho.
Nó tấp xe vào vệ đường, 1 con ex dừng lại bên cạnh xe nó, thằng béo nhảy xuống xe bảo với đứa còn lại cầm lái.
– Mày bám theo đoàn, tí anh gọi thì chỉ cho anh, có biến gì cứ làm theo anh bảo, bảo chúng nó thế.
– Em biết rồi.
– À mà đợi anh – thằng béo quay lại hỏi nó – Đồ anh để ở đâu.
– Gầm ghế lái một, gầm ghế phụ nữa, chỗ cần gạt gật gù vô lăng, dưới thảm trải tap lô bên trái, trong gạt tàn cũng có 1 con gấp nhỏ.
– Đm, anh giấu lắm đồ thế, như hành động mĩ ấy – thằng béo cằn nhằn rồi mở cửa xe lúi húi lục, lúc sao nó ôm bọc đồ để hết vào 1 cái túi đen mang bên người đưa cho thằng cầm lái con ex.
– Cầm lấy, giấu được thì giấu còn không giấu được thì vứt luôn đừng tiếc.
– Vâng.
– Được rồi đi nhanh lên, nhớ cầm máy có biến gọi anh.
– Vâng.
– Có cái cờ lê mỏ lết nào không? – thằng Béo hỏi
– Tháo biển à
– Vâng.
– Đây – nó mở cốp đưa thằng béo 1 cái t10, nó cầm cái cờ lê – Mày tháo trước anh tháo sau, nhanh lên rồi lên xe kể cho anh.
– Rồi.
Sau khi đút hết biển số vào cái túi đen và cất khá kĩ, nó và thằng béo yên vị ngồi trong xe
– Nào, mày kể được chưa? Bám theo chúng mày 30 40 km mà không hiểu gì cả.
– Được rồi, em cũng muốn nói bỏ mẹ ra đây.
Thằng béo nói xong, nó cũng hiểu câu truyện. Tối nay Trang đi với thằng Tuấn đến khoảng 9h thì thằng Tuấn đưa Trang về nhà, sau đó chạy đi vào 1 cái bar để làm sinh nhật cho 1 đứa con gái trong hai đứa mà thằng này đang cặp kè, giữa lúc con bé này đang ôm thằng tuấn lúc nên cháy thì Trang vô tình cùng đứa bạn thân đang buồn vào uống rượu, Trang có cãi vã nhau thì thằng Tuấn lôi ra quán cafe XXX để giải thích, một lúc sau thì Tuấn dìu Trang mềm oặt đi ra.
– Đm, em nghi thằng này chơi thuốc anh ạ – Thằng béo kéo kính ném điếu thuốc ra khỏi xe.
– Chắc chắn chứ – nó hỏi và cơn tức đang bùng lên.
– Chắc, thằng DJ hôm nay là bạn, đội ngoài cửa là người của mình cả, bọn em vẫn cắm chốt theo thằng này mà.
– Được rồi, đuổi theo xem tao muốn nó định làm gì.
– Ừ – Thằng béo đạp ga.
Mất thêm 20 thì thấy đội xe đang đứng, chỗ này khá vắng vẻ, có vài cái nhà khá to xây kiểu biệt thự quanh đó, hầu hết là tắt điện, nó xuống xe hỏi.
– Người đâu?
– Bên kia anh ạ – một thằng chỉ vào cái biệt thự cách đấy 30m – xe vào được khoảng 2 phút thôi, nó vừa ra đóng cổng, bọn em đang đợi, nếu sau 10 phút mà bọn anh chưa đến thì em xông vào.
Nó nhìn cái cổng sắt đen sì trong đêm, muốn qua cái cổng này cũng không đơn giản, trong đầu nó nghĩ đến cái ý tưởng khá liều.
– Béo, đưa vô lăng cho anh, mày cùng bọn kia đi đến cạnh cổng đi nhanh lên, mấy thằng kia đừng mang đồ, tay không thì mới không dính án, đội ở lại chuẩn bị sẵn xe đi, chạy ra là đi luôn.
– Vâng.
Nó lại xe đến trước cổng biệt thự, quay đầu, đuôi xe hướng thẳng cái cổng, nó cài số lùi, nhấn mạnh ga.
” Rầm… ”
Tiếng va chạm của cái đuôi xe và cánh cổng sắt inh tai, cái khóa chịu không nổi bung ra. Nó mở vội cửa xe, gọi lớn:
” Vào…”
Thằng béo bên cạnh đưa cho nó cặp kính đen và cái mũ, bọn kia cũng đầy đủ đồ che mặt, nó đẩy thằng béo vào xe, khẽ nói
– Lái nhanh đừng để nó nhìn, kiếm chỗ vắng đợi anh.
– Biết rồi.
Nó cùng khoảng 20 thằng khác lao vào sân.
– Thằng kia sẽ xuống mở cửa, chúng mày đấm nhiệt tình vào mặt, đừng để nó kịp nhìn ai, anh cứu xong rồi chạy.
– Em biết rồi.
Đúng như dự đoán, khi bọn nó đang áp sát cánh cửa thì có tiếng” cạch cạch” mở khóa, thằng Tuấn vừa hé cửa ra nó thì bị một thằng gấn nhất đạp thẳng cánh cửa vào mặt.
” Bốp… ”
Thằng Tuấn chưa kịp định hình thì gần chục thằng lao đánh đấm, nó lách qua cửa chạy thẳng vào nhà tìm phòng có Trang.
Chạy lên đến tầng 2 còn 1 phòng đèn sáng vẫn hé cửa, nó lao vào, Trang nằm trên giường, quần áo dù có xộc xệch nhưng may mắn vẫn còn nguyên.
– Trang, Trang – nó vỗ mặt em.
– Trang, dậy đi em.
Trang vẫn không tỉnh, nó biết em đã bị dính thuốc, thuốc gì thì nó chưa rõ, có lay cũng vô ích, việc quan trọng là rời khỏi đây.
Nó bế thốc em lên, lao xuống dưới nhà, đám kia vẫn mải đánh đấm, chưa kịp nhìn rõ thằng Tuấn ra sao, nó nói vào tai thằng gần nhất ( Tránh hét to bị lộ tiếng)
– Rút.
– Vâng.
Nó bế em chạy một mạch ra cổng, một thằng chụp túi đen vào đầu thằng Tuấn, thắt chặt, cả đám chạy ra nhanh như lúc đi vào.
Cuộc chạy trốn trong đêm bắt đầu…
Để lại một bình luận