Tui là một thằng nhóc hay cười và cũng hay nổi điên. Lên cấp III được một năm rồi, bạn bè tui thằng nào cũng có gấu hết, chỉ có tui là chưa có. Tía má tụi nó, mới mười mấy tuổi mà bày đặt có gấu với cọp. Tui rủa mỗi khi có thằng đem người yêu ra khoe. Tụi con gái trong lớp nghe vậy thì cười khúc khích. Không hiểu tụi nó nghĩ gì mà cười. Mấy thằng bạn thân thì ngồi chọc tui rồi cười phá lên. Tụi nó cứ:
– Ê ku, muốn có gấu thì ít nhất mày cũng phải được như anh Văn Cầy. Nhìn mày cứ như con ma ốm đói vậy.
Thằng Văn Cầy ngồi trên quay xuống che miệng cười khúc khích. Thật ra thằng đó tên Hoàng nhưng ba nó bán thịt chó nên cả lớp ai cũng kêu nó là cầy. Thằng đó thì bựa hết chỗ nói rồi, mập như con heo, để tóc hai mái, mình mẩy lúc nào cũng nhớt nhợt, lại có mùi tanh tanh như nhớt cá, miệng thì rộng ngoạc cộng thêm hai cái răng thỏ vàng khè. Nói chung là nhìn ghê bỏ bu. Cái lỗ mũi lúc nào cũng lò thò ra cái màu xanh xanh trắng trắng như bánh lọt, ngày nào nó cũng hít lấy hít để mà không bao giờ hết…
Tui thì đẹp trai, ga-lăng, men-lỳ, lại phong độ mà có ma nào thèm ngó. Chả biết làm sao mà thằng đó có gấu được nữa…
Trong lớp tui gái tuy không nhiều, nhưng đẹp thì không thiếu. Mỗi tội là bọn nó đều có bến hết rồi. Tui là thằng F.A duy nhất trong lớp. Hồi đó có thời tui theo đuổi em Vi trong lớp nhưng bị cự tuyệt rồi cuối cùng thằng Qúy – một trong những thằng bạn thân của tui ra tay ẵm em nó đi luôn.
Nhớ lại thì Vi em í xinh với dễ thương đếu chê vô đâu được. Cao 1m56, da trắng như trứng gà bóc, tóc đen, mắt to đen láy. Số đo ba vòng khỏi nói, chuẩn từng cen-ti-mết. Chỉ cần em í cười phát là có khối thằng đứng tim, tắt thở mà chết. Lúc đó tối nào về tui cũng mơ thấy ẻm…
Thôi, không mơ về ngày xưa nữa.
Kiếp thằng học sinh quan trọng nhất là hai chữ G là GÁI và GAME. Tui mất hết một chữ thì coi như mất nửa cuộc đời. Tuy bạn tui có nhiều lần giới thiệu mấy em cho tui nhưng cũng không ăn thua gì. Toàn gì đâu không, nếu không phải cá sấu thì cũng là thần kinh không ổn định.
Tưởng cả đời FA nhưng cuối cùng cũng được ông trời cứu vớt. Chiều bữa đó đi đá banh xong nóng nực quá nên tụi bạn rủ tui đi tắm sông cho mát. Tui già đầu rồi mà vẫn chưa biết bơi, nói ra thì sợ nhục nên ậm ừ đi theo tụi nó.
Công nhận gió ở dưới mé sông thổi mát rượi, quên hết cả mệt. Ra tới sông, đám bạn nhảy xuống có mình tui đứng trên bờ, cúm cẳng. Tụi nó réo thì tui nói đang khởi động rồi đứng đó lắc mông. Trong lúc đang lắc không biết thằng cờ hó nào sút phát muốn bể bàn toạ làm tui cắm đầu xuống sông.
ĐM. Uống nước thấy ông bà ông vãi luôn, đang uống tự dưng có thằng nào nhảy cái ào xuống túm đầu tui lôi lên. Hên vãi, tí nữa là gặp các cụ ở dưới rồi. Mở mắt ra, ho sù sụ định chửi thằng nào sút ông thì đứng hình năm giây. Ẻm… ẻm… đẹp quá… Đẹp không tả được. Dễ thương không đỡ nổi, phát này tui rụng rồi. Da trắng, má hồng, mũi cao, môi đỏ, mắt đen, to sâu thăm thẳm. Tui sắp chảy máu cam rồi. Nhưng không phải vì gương mặt em mà tại vì cái áo sơ trắng em mặc, mỏng dính, lại dính đầy nước nên với tui nó dường như trong suốt.
Đang nhìn thì bỗng nhiên bị chửi thẳng vào mặt.
– Thằng dâm tặc!
Rồi tặng thêm cú tát nữa em mới lạnh lùng bỏ đi. Tui còn chưa kịp cảm ơn. Chưa xin được số phone với địa chỉ nhà. Chưa biết em tên gì nữa… Tại sao vậy?
Ngồi dậy, nhìn theo em thêm chút nữa rồi quay qua mấy thằng bạn.
– Con chó nào đạp ông xuống dưới? – tui trừng mắt.
– Thằng Năm nổ!!!!!!!!!!!!!! – Cả đám đồng thanh chỉ về phía máy nổ của lớp.
– Sao mày dám đạp ông xuống dưới?
– T… ại… tại… mày rề rà quá nên tao mới đạp? – Nó cúm khi thấy tui nổi nóng.
– Tao nói là tao đang khởi động. Mày làm tao dọp bẻ mém chết nè, giờ tính sao hả con trai?
– Bình tĩnh, đừng nóng… chuyện gì từ từ tính, đại ca… – Nét mặt của nó chuyển sang cầu hoà, nhìn đê tiện không đỡ nổi.
Không nói gì thêm, tui cười nhếch môi rồi vận công sút cho nó 1 phát vô bàn toạ. Dám nửa tháng sau nó vẫn chưa đi cầu được…
Thù đã trả, đời lại tươi đẹp.
– Bộ mày không biết bơi à? – thằng nào chọt trúng chỗ nhột.
– Không tại tao muốn cho tụi bây thấy tao nín thở lâu cỡ nào thôi… rồi hồi nãy ai cứu tao? – tui lảng sang chuyện khác.
– Con nhỏ mới bụp mày xong đó. Hồi nãy nó chạy xe ngang qua thấy mày quằn quại nên nhảy xuống vớt mày lên đó. – tụi nó nhao nhao.
– Công nhận nó xinh ha bây, chuyến này để tao chinh phục cho – Thằng Nổ ôm bàn toạ nói chen vào.
– Ê… ê… nãy nó có hô hấp nhân tạo cho tao hông bây?
– Hô cái con gái mợ mày chứ hô, uống nước nhiều quá sảng rồi à?
Nhìn đồng đã 5h rồi. Trễ giờ rồi! Trễ giờ cơm rồi! Mặc kệ tụi nó ngồi đó, tui lấy xe phóng như bay về nhà. Ba má tui không khó tính nhưng làm gì thì làm cũng không được trễ bữa cơm gia đình. Mình mẩy ướt nhem, đã vậy còn gặp gió ngược chiều, về được tới nhà vừa mệt vừa lạnh teo luôn cái buri.
Mở cổng, tui rón rén đẩy xe vô nhà. Má mà thấy là ăn hành mệt nghỉ luôn. Cũng may là không ai phát hiện. Chạy vù vô nhà, ngó trước ngó sau như anh Giăm-Bông rồi dông thẳng lên lầu tắm rửa. Mười lăm phút sau có mặt ở nhà dưới, đúng 5h30. Hôm nay cơm chiều có thịt chiên, rau muống luộc, canh chua. Không có cá, quá đỡ.
Vừa ăn vừa trình báo tình hình học tập với 2 ông bà. Tối, ông già coi thời sự. Không biết ổng nghiền hay sao mà ngày nào cũng coi. Hết màn thời sự là tới phim Hàn của má. Coi được chừng năm phút thì thấy má sụt sùi. Thằng Chơi Song Jông gì gì đó trong phim bị ung thư chết, bỏ lại con nhỏ người yêu đang mang thai. Má khóc quá chừng. Lúc đó tui nằm võng nhớ lại bé cứu mình hồi chiều bỗng thấy lòng nao nao. Không biết ẻm nhà ở đâu nữa. Chán chết. Nằm đó vỗ trán 1 hồi, nhìn đồng hồ thì lúc đó 9h rồi.
– Đi ngủ, mai còn đi học. – Má nhắc.
Đánh răng rửa mặt xong tui vô phòng nằm mà sao cứ nhớ tới khuôn của em, sao mà lại dễ thương tới vậy, nhớ tới cái áo sơmi đẫm nước của em, ôi sao mà sếch si quá… hix… Nếu không có em thì chắc giờ tui đã chuyển hộ khẩu xuống nhà vợ chồng thím Hà, anh Bá rồi…
Để lại một bình luận