Phần 9
Lâu lắm rồi mới thấy thấy thằng bạn gọi, thằng bạn đúng là “tốt” còn nợ 1 triệu mãi chưa thấy trả:
– Ê cu, tối về nhà anh uống rượu, mai tao được nghỉ.
– Có tiền trả anh đi Quất nào, à tối chở anh đi xong lại đón anh về nhé.
– Đệt, nghiện rồi à.
– Lần cuối đó.
– Chú bao nhiêu cái lần cuối rồi.
– Lần này lần cuối thật, mà trả nốt tiền cho anh, đi về nhiều mệt lắm.
– Cứ về đi, đủ cho chú đi chơi tẹt bô.
– Tao về mà không đủ tiền tao bảo…
Tôi sẽ xuống gặp em lần cuối, chiếc nhẫn đáng lẽ ra không nên ở trên tay em, tôi nên lấy lại nó và từ từ rời xa em.
Xuống tới nơi thì gần 11h, buồn ngủ quá:
– Ê, tạt vào đây anh mua ít đồ.
Không hiểu say thế nào mà tôi lại đi nhầm sang quán bên cạnh may có con bé ở quán em nó gọi:
– Bên đây cơ mà, nhầm à anh ơi.
Thì đúng là nhầm thật rồi còn gì nữa.
– Sao anh lại đuổi chồng em về vậy không cho anh ý vào thăm em 1 lúc.
Hình như thằng bạn tôi vẫn hay đi em này thì phải, đang mệt, tôi chẳng buồn trả lời nó, nó cứ nhìn tôi cười cười, con này hâm à.
Thấy con nhỏ cứ nhìn tôi, bà chủ quán nhìn nó cười bảo:
– Hàng của K đấy.
Ngồi 1 lúc thì em đi khách về, chắc vậy, không thì đi đâu chứ. Nhìn thấy tôi em cười ghé xuống định hôn má tôi, dĩ nhiên tôi xoay mặt tránh né.
– Cái gì đấy vậy, anh ngồi đây nha, giờ em “bận” tí.
Hôm nay là ngày bình thường mà không hiểu sao quán em nay đông thế nữa, toàn xe taxi. “Hàng” ở dưới đây tối đi lại nhộn nhịp quá, 1 LX kẹp 2 em cứ thế phóng đầy đường, có cả bé đeo kính nhìn mặt hiền lành tri thức thế mà cũng đi làm hàng.
Tiền không phải là tất cả nhưng người ta lại làm tất cả vì tiền, chuẩn như Lê Duẩn.
– Sao buồn vậy anh?
– Không, anh đang nghĩ lung tung ý mà.
– Cái gì đây, á á sao nay mua sữa cho em thế này còn cả bim bim nữa.
– Mua lấy sức tí chiến đấu à.
– Sao anh biết em thích sữa con bò này.
– Chuyện, lần trước thấy em uống 1 lần là anh nhớ à.
– Há mồm ra em đút cho.
– Anh đang khát nước lắm, em cứ ăn đi.
– Em ơi xem phim của mình không (Tiếng thằng khách ở trong gọi ra)
Em chạy vào lấy điện thoại trên tay thằng khách rồi lại ra ngồi cạnh tôi:
– Em thích làm người nổi tiếng à.
– Thằng khách lúc nãy nó quay trộm à, nó mà tung lên mạng thì chết
– Anh ngồi đây nhá em lại “bận” rồi,
– Ừ.
Ở ngay đó cách vài bức tường, người mà tôi có tình cảm đang quan hệ với người khác để đánh đổi lấy 50k 1 lần, người mà hàng ngày vẫn nói những lời yêu đương tình cảm quan tâm tôi đang vui vẻ đùa giỡn nói những điều dâm đãng với người khác. Tôi đã ở đó, tôi chứng kiến tất cả, cảm giác của tôi như thế nào ư, 2 từ là đủ “kinh khủng”… Hôm nay sẽ là ngày cuối tôi ở bên em, tôi phải chấm dứt tất cả mọi thứ…. thế là quá đủ cho sức chịu đựng của 1 con người rồi…
– Sao anh bảo hết tiền rồi cơ mà, hôm nay anh xuống làm em bất ngờ quá à.
– Sữa hồi nãy của anh mua đâu rồi.
– Em cất trong tủ đây này, không mấy thằng khách nó lấy uống hết mất, anh bóc cho em 1 hộp đi, anh cũng uống 1 hộp nữa đi.
– Của em nè.
– Cám ơn anh yêu.
Đang nói chuyện lung tung thì em đã ngủ từ bao giờ, tôi cứ nhìn nhìn mãi. Đêm nay là đêm cuối ở bên em, tôi không muốn ngủ, tôi muốn ôm em đến giây phút cuối cùng, 1 người đã làm tôi vui nhưng cũng khiến tôi quá đau khổ.
Thật nhẹ nhàng tôi tháo chiếc nhẫn khỏi tay em, từng chút từng chút một không để em thức giấc. 2 phút vật lộn cuối cùng chiếc nhẫn cũng nằm gọn trong tay, rồi chỉ cần thay số nữa tôi sẽ biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời em. 5h 6h 7h cuối cùng em cũng tỉnh giấc:
– Cả đêm anh không ngủ sao.
– Anh thích ngắm em ngủ hơn.
– Anh không ngủ mệt lắm đó, á á nhẫn của em đâu anh cầm đúng không?
– Anh có cầm đâu em xem có rơi đâu mất không.
– Em tháo ra còn khó chứ đừng nói là rơi.
Em kéo gối giũ chăn, kéo cả giường để xem có bị rớt dưới đó không, tôi không nghĩ là em coi trọng chiếc nhẫn đến như vậy, nhìn em đang rối tung rối mù mà tôi lại thấy thương thương, không được, tôi không được mủi lòng 1 lần nữa.
– Anh đưa ví em kiểm tra.
Không cần tôi trả lời em giật lấy ngay lập tức.
– Sao anh lại lấy nhẫn của em, của em cơ mà.
– Anh trêu em 1 tí thôi đừng tưởng thật nhé.
– Em không thích trêu như vậy đâu à, anh đeo lại cho em đi.
Thế là thất bại, hôn vào chiếc nhẫn 1 cái em bảo:
– Em chưa bao giờ tháo nó ra đâu đó, em không muốn xa nó chút nào cả, anh hiểu chứ, lần sau đừng làm thế nhé.
– Ừ, anh biết rồi.
– Mà sao hôm qua anh bảo làm 5 cái cơ mà giờ lại mặc quần áo thế này
– Ờ tại anh tưởng em mệt nên định đi về giờ.
– Ở với người yêu thì mệt gì chứ.
Em ôm lấy tôi và hôn lên má thế là…
– K ơi, gọi anh dậy đi, bạn đến đón kìa (bà chủ em không biết ăn gì mà sáng hét to thế)
– Anh về nhá.
– Em ra với anh.
– Đến lâu chưa, hôm qua về muộn ai nói gì không.
– Không, yên tâm đi.
– Về đi.
– Okie, mà hình như con hàng mày vừa rút chìa khóa xe đó, vào lấy đi.
– Ừ, để tao xem.
Em bước ra tay cầm cái chìa khóa tung lên tung xuống.
– Tìm cái gì đó.
– Đưa chìa khóa anh về nào.
– Lại mà lấy.
– Cô này vui nhỉ, có trả không?
– Không đấy.
– Không mà được à.
Ngoài biển sóng đang vỗ ầm ầm còn trên bờ thì có 1 nam 1 nữ đang đuổi nhau
– Đố anh bắt được em đó, hehe.
– Chạy chậm thôi ngã đấy.
– Còn lâu.
– Bảo không nghe, đứng lại đi.
– Kệ em không bắt được thì khỏi về.
Oạch…. nói không sai mà, ngã luôn mới ghê, nhìn cảnh đó mà tôi không thể nào nhịn được. Mặc cho em đang úp mặt trên cát tôi bò lăn ra cười như điên:
– Haha, cho chừa, có làm sao không em.
– Em bị xước hết người rồi, xót quá à, anh còn cười được nữa à.
– Haha, cho em chừa.
– Anh che cho em đi không bà chủ nhìn thấy mắng chết à.
– Béo nghịch à, lần sau chừa nhé.
– Xước hết người rồi à, lần sau em không dám nghịch nữa.
Tôi yêu em thật sự là là tôi yêu em, tôi chưa bao giờ nghĩ hay tưởng tượng hay thậm chí trong mơ là có 1 ngày mình có thể yêu được 1 người như em. Tôi đang sợ, thật sự rất sợ, cứ nghĩ đến cái cảnh em hàng ngày ở dưới đó chịu sự chà đạp của bao nhiêu người mà trái tim tôi lại nhói lên từng hồi, tại sao tôi lại không làm chủ được trái tim mình. 1 ngày 2 ngày không thấy em liên lạc tôi gần như phát điên. Tôi muốn say thật say để quên đi cái sự thật khủng khiếp này, uống hết 5 6 lon bia tôi gục mình bên bàn phím, tim tôi đau đau lắm.
Có điện thoại, là em nhất định phải là em.
– Anh ơi, em đây nè, anh lưu số mới của em vào đi.
– Em mới mua máy hả.
– Không, máy này thằng khách nó đưa cho em, máy x2 anh à, nó dùng 1 con iphone 3 nữa.
– Ừ, anh đi ăn cơm đã, mẹ anh gọi rồi, nói chuyện sau em nhé.
– Anh ăn xong nhớ nhắn tin cho em đó.
Người mà tôi yêu đang ở bên người khác chiều chuộng nịnh nọt làm đủ thứ để lấy được máy liên lạc với tôi sao, tôi đủ tiền mua cho em 1 cái máy khác nhưng tôi sẽ không bao giờ làm thế cả, sau những lần em nói dối làm sao tôi có thể tin được nữa em chứ, tôi không muốn bị em lừa.
– Em à, anh hỏi 1 câu em phải trả lời thật đó.
– Anh hỏi đi, em đang nghe nè.
– Tại sao em lại ở dưới đó, ngoài tiền ra em có lí do gì quan trọng hơn thế, nói đi, anh muốn biết.
– Anh thực sự muốn biết sao, em sợ nói ra anh sẽ rời xa em mãi mãi.
– Anh muốn biết.
– Thôi được rồi, anh hứa là anh không bỏ em nhé.
– Anh hứa.
– Em nợ người yêu cũ, là bạn của anh trai em 200 triệu, người ta nói nếu em không trả thì người ta sẽ nói cho mẹ em biết em đã dùng số tiền đó để chơi những trò gì, mẹ em mà biết được thì sẽ chết mất, em không nghĩ ra được cách nào nên đành phải phải đi làm cái nghề này à, bây giờ em chỉ còn nợ người ta 20 triệu thôi, khi nào trả hết nợ em sẽ về nhà, bây giờ anh đã biết tất cả rồi.
– Khi nào trả hết nợ em sẽ về nhà chứ.
– Anh nghĩ em muốn ở đây lắm sao, em đang cố gắng để có thể về nhà càng sớm càng tốt đây, anh có tin những lời em nói không?
– 50% em à.
– Mấy hôm nữa, em về nhà anh theo em về nhà em chơi đi, em không nói dối anh 1 điều gì cả.
– Bây giờ chưa phải là lúc thích hợp em à, khi nào em nghỉ làm ở dưới kia anh sẽ về, em hiểu chứ.
– Em hiểu mà.
Em nợ tiền thật hay đây chỉ là cái cớ để em tiếp tục công việc này, về nhà em ư, dĩ nhiên là tôi không dám, có lẽ em cũng biết điều đó.
– Em à, anh sợ nếu cứ tiếp tục thế này sẽ có 1 ngày anh không thể chịu đựng tiếp được nữa.
– Em biết cảm giác đó, thế nên mỗi lần đi khách em chỉ dám nói với anh là em “bận” đó thôi, khi em dứt ra được rồi lúc đó anh bỏ em cũng được mà, bây giờ mất anh là em sẽ không thể đứng dậy được nữa, anh đừng bỏ rơi em nhé.
– Vậy em chỉ cần anh đến lúc đó thôi phải không?
– Em phải nói thế để níu giữ anh chứ, anh đừng xa em nhé, sắp rồi, không lâu nữa đâu.
Còn hơn 1 tháng nữa mới đến kì hạn 2 tháng em hứa với tôi, cứ tiếp tục thế này tôi không chịu nổi nhưng tôi không nỡ bỏ mặc em, tôi muốn thấy cái ngày mà em bắt đầu làm lại cuộc đời mình… phải làm sao đây…
– Anh còn nhớ ngày sinh nhật em không đó.
– 20/5 đúng không, anh nhớ chứ.
– Hì, em tưởng anh quên rồi.
20.5, đến lúc đó là 3 tháng tôi và em yêu nhau, em dứt ra hay không tôi không cần biết, tôi sẽ cố gắng ở bên em cho đến ngày đó, tôi hi vọng vào ngày hôm đó đó tôi sẽ là vị khách cuối cùng của em.
– Anh quên thế nào được, mà em còn nhớ ngày đầu gặp anh đã nói gì với em không?
– Hì, hôm đó anh nói nhiều chuyện quá em nhớ không hết à.
– Trong năm nay kiểu gì em cũng lấy chồng.
– Lấy ai, lấy anh à.
– Anh học còn lâu, em muốn đợi anh á 6,7 năm nữa.
– Vì người mình yêu em đợi cả đời cũng được, mà má em đang giục em lấy chồng nè.
– Hehe, thấy chưa anh nói có sai đâu.
– Em lấy anh thôi, ngoài ra giờ em không ưng ai hết à.
– Em đợi anh thế nào được, khi nào lấy chồng nhớ mời anh nhé.
– Thà không yêu còn hơn, yêu gì mà anh cứ giục em đi lấy chồng, lần sau anh đừng nhắc chuyện này nữa được không?
– Nhưng anh muốn tốt cho em mà, năm nay em 21 tuổi rồi đó.
– Em không muốn nghe anh đừng nhắc lại lần nào nữa, buồn.
Yêu tôi còn có thể chấp nhận nhưng lấy em ư, không bao giờ có chuyện đó cả, đây là cuộc sống thực tại không phải truyện cổ tích. Lấy em để rồi cả gia đình tôi bị người ta cười vào mặt ư, liệu tôi và bố mẹ có ai còn dám bước chân ra khỏi đường…
– Từ bây giờ anh không nhắc nữa, được chưa.
– Anh mà nhắc nữa là chết với em, mà mai em lên chỗ anh đó, mai em đến ngày nên không phải làm nữa, mai em đi xe bus lên anh đợi em ở quán nước mọi khi nhé.
– Okie
Để lại một bình luận