Phần 15
30.4, tôi xuống với em và tự nhủ lần này sẽ là lần cuối cùng :
– Hết tháng này em về chưa?
– Để mai em về nhà thử đã, không được có khi phải hết hè em mới về.
– Cái gì, em hứa với anh thế nào mà giờ lại hết hè.
– Em muốn tích lũy thêm 1 ít vốn để sau này về nhà nữa anh à.
– Làm nghề khác em thấy thực sự khó khăn quá sao.
– Tại đợt này em đi làm ít, em muốn khi về nhà mình có 1 ít tiền để dành cho cuộc sống sau này.
– Em đâu phải chỉ có 1 mình đâu, em còn mẹ và 2 anh trai nữa cơ mà.
– Anh không hiểu em gì cả.
– Anh sao mà không hiểu em, em đang tự ngụy biện cho chính mình đúng không, tất cả những thứ em cần chỉ là tiền, em nói là về nhà để xin lỗi mẹ nhưng thực ra là em sẽ không làm thế đúng không.
– Em xin lỗi, em không muốn làm anh buồn nên em phải nói thế.
– Em không muốn làm anh buồn ư, hay em không muốn về nhà, đồng tiền với em thực sự nó quan trọng thế sao, em chỉ xem anh là 1 người khách, mà có khi anh cũng không bằng 1 người khách, khách người ta còn thoải mái hơn anh hiện tại.
– Tại em không muốn liên lụy đến gia đình mình, anh nói là em coi anh như 1 người khách ư.
Lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy những giọt nước mắt của em đang lăn dài trên má, quá muộn rồi em à, em có khóc nữa cũng vô ích thôi…
2 ngày, 3 ngày trôi qua, từ kể từ tối hôm đó về chúng tôi liên lạc rất ít, có lẽ cả 2 cũng đã mệt mỏi rồi, tôi sẽ cố gắng bám trụ đến ngày sinh nhật em, 20.5 tôi sẽ tặng em món quà thứ 2 và cũng sẽ là món quà cuối cùng. Sms to K:
– Sinh nhật em thích quà gì?
4 tiếng, 5 tiếng… đến tận 12h không thấy em trả lời, em coi tôi là cái gì đấy, không phải sinh nhật sinh nhẽo gì nữa, next mẹ em đi. sms tiếp :
– Từ bây giờ em đừng nhắn tin hay gọi điện cho anh nữa.
12h30 em mới nhắn tin lại :
– Thế là anh nhẫn tâm bỏ em thật sao?
– Anh dậy đi, em cần nói chuyện với anh.
– Có gì nói nữa hả em.
– Tại sao anh lại chia tay em?
– Sau những gì em đối xử với anh thì anh thấy chúng mình không tiếp tục được nữa, mình làm bạn đi.
– Nếu đã thế mình cũng không cần làm bạn luôn anh à, bây giờ anh đã lấy lại chiếc nhẫn nên em có thể chia tay anh dễ dàng được rồi.
Thoải mái quá, thế là cuối cùng cũng xong. 5h chiều đang ngồi đánh chế hăng thì em gọi điện:
– Alo.
– Em đây, anh cho em thời gian thêm 2 tháng nữa đi.
Nghe loáng thoáng có giọng con trai, tôi hỏi:
– Em đang ở đâu mà có giọng con trai vậy.
– Người qua đường thôi mà.
“Em ơi ra ngoài nói chuyện đi, người qua đường gì người yêu” rồi tiếng em la a á trong điện thoại.
Tôi cúp máy, ở với khách mà còn nói dối tôi, chắc bị nó bóp vếu nên mới la a á thế này… dkm định chọc tức tôi à. Không phải nể nang gì nữa, sms to K:
– Lần sau ở với khách em đừng có gọi điện cho anh biết chưa, em đừng để anh phải khinh em, mà tốt nhất em đừng nhắn tin gọi điện cho anh nữa, nếu không muốn bị sỉ nhục thì em biến khỏi cuộc đời anh ngay…
Anh đã bảo em đừng nhắn tin cho anh nữa cơ mà, em biến ngay ra khỏi cuộc sống của anh, ngay lập tức…
3 ngày 4 ngày tiếp tục cuộc sống tự kỉ, tôi cứ ngỡ thế là em sẽ không làm phiền tôi nữa:
K is calling
– Alo.
– Em tưởng anh không bao giờ bắt máy của em nữa.
– Anh đang đi có việc tí anh nhắn tin lại sau.
– Anh à thật sự em không thể quên được những kỉ niệm giữa 2 đứa mình, anh bảo em phải làm sao đây?
– Em đã đánh mất lòng tin ở anh rồi, không bao giờ anh tin tưởng em, dù chỉ 1 lần nữa, anh đã nói em không ra gì rồi em vẫn còn muốn nói chuyện với anh sao.
– Sự thật là em là người không ra gì mà.
– Sinh nhật em thế nào rồi.
– Không có anh thì sinh nhật gì nữa.
– Anh à, em ốm rồi không lên được à.
– Em ốm đúng ngày thế.
– Anh xuống đây với em đi.
– Khi nào có tiền anh xuống.
– Mai anh xuống luôn đi, anh không có tiền thì em trả cho, em cần anh chứ đâu cần tiền của anh đâu.
– Ừ, xuống được anh xuống.
Hôm sau…
– Thôi anh không xuống với em được đâu, anh đâu có tiền, không có tiền đi đâu anh cũng không thoải mái.
– Sao anh cứ nhắc đến tiền vậy, em chán lắm rồi.
– Thôi được rồi, tối anh xuống, em đưa cho anh 500 nhá.
– Ừ, mà anh mua cho em mấy quyển truyện ma đi.
– Truyện ma anh có mà đầy, tối anh mang xuống cho.
Ghé qua PNJ mua cho em 1 chiếc dây bạc, coi như là quà tặng sinh nhật sớm cho em.
Xin phép ông bà già tối đi sinh nhật, 5h tôi ra bến đợi xe bus, đợi mãi 5h30 mới có xe, xe nay đông quá, đứng mãi mới có chỗ ngồi, đến biển thì trên chỉ còn 1 mình tôi và 1 bà chủ quán dưới đó.
7h30 nhảy xuống xe, kiếm ít đồ lót dạ tôi ra quán nước bên ven bờ biển ngồi. Ở dưới này về đêm mát quá, khác hắn không khí oi bức trên kia.
– Anh đâu rồi, lâu thế.
– Anh đang ngồi uống nước chỗ ngã 3, đường rẽ sang 2 dãy quán chẵn và lẻ đó.
– Em ra đấy với anh nhé.
– Ở đấy, anh vào giờ.
Em nay nhìn lạ quá, lần đầu tiên tôi thấy em trang điểm.
– Em đưa tiền anh tí anh trả cho bà chủ.
– Làm gì có đồng nào đâu, thấy anh thế này là em vui rồi.
– Em đùa anh đấy à, thế anh về đây.
– Bắt taxi về đi.
– Về luôn.
– Anh ở đây, đừng đi đâu, em đi lấy tiền cho anh.
Gọi 1 con mực và mấy chai bia tôi ngồi uống 1 mình, con bé tên N nhìn thấy tôi thì cười toe toét vẫy tay :
– Hi.
– Biết anh là anh không mà chào như đúng rồi thế nhỉ.
– Mua sữa cho K.
– Lần trước anh bảo em nhầm người rồi mà em không tin.
Ngồi uống 1 lúc thì em về :
– Đại gia nhỉ.
– Kệ chứ, cùng lắm cắm điện thoại.
– Em uống với anh, mà đưa ví đây.
Trong ví tôi còn 250k, em mang về 500k nữa, trả tiền phòng tiền đồ nhậu thì còn 100k.
– Ra bờ biển ngồi đi anh.
– Okie.
Em nắm tay tôi, lần này tôi không tránh né nữa, hôm nay sẽ là hôm cuối cùng tôi xuống dưới đây và cũng có thể là lần cuối tôi gặp em. Ngồi trên bờ biển, em kéo tay tôi vòng sang eo em và cứ giữ chặt như thế, đằng sau 2 đứa rất nhiều người đang nhìn 2 đứa tôi, vợ chồng chủ quán, khách, và cả những bé giống như em vậy :
– Lí do nào đã khiến anh thay đổi quyết định không đến với em nữa.
– Có nhiều lí do lắm, lí do chính là em hứa hẹn quá nhiều nhưng không làm được điều gì cả.
– Em biết lỗi là do em, em biết anh đã mất lòng tin ở em và anh sẽ không quay lại với em nữa, anh có biết hôm anh nói chia tay em em đã đi uống say không, tối nào em cũng nằm suy nghĩ, cái hôm mà em nhắn tin nhầm cho anh ý là em cố tình đó, em biết anh vẫn còn quan tâm đến em, thế là đủ rồi, anh không có gì muốn nói với em sao.
– Anh đã nói quá nhiều rồi, anh không muốn làm tổn thương em nữa, vì chắc chắn nếu anh nói ra em sẽ đau lòng.
– Em nói những điều này không phải để anh quay lại với em, em muốn nói ra để anh hiểu em thế là em nhẹ nhõm rồi.
– Anh à, bao giờ mới đếm hết được sao trên trời nhỉ.
– Anh nghĩ có lẽ là không nhưng tối nay anh sẽ ngồi đếm với em.
– Anh à, giờ em bận rồi, anh vào ghế ngồi đi.
– Anh ngồi đây mát lắm chẳng muốn vào nữa.
Tôi cứ ngồi đó, tôi không biết bây giờ mình muốn gì nữa, tôi chỉ biết mình buồn rất buồn, tiếng gió ào ạt và tiếng sóng biển đang vỗ ầm ầm không át được tiếng của em bên trong quán ngay sau lưng tôi:
– Anh, đau em.
Người mà tôi có tình cảm đang bị người khác thọc tay vào áo ngay kia thôi thôi cách tôi chỉ 5m ngay giữa con mắt bao nhiêu người, em vẫn phải vui vẻ chỉ có thể tìm cách trốn tránh mà không thể kháng cự, người ta gọi đấy là “chào hàng”. Đó nghề của em đó, dùng thân xác để mua vui cho thiên hạ, nhiều khi thấy trên ngực em có những vết bầm tím mà tôi đau không nói lên lời.
Có ai hiểu được cảm giác của tôi không, cái cảm giác này phải gọi là gì đây… bất giác từ tiềm thức khóe môi tôi nở 1 nụ cười không thành tiếng.
– Anh à đến giờ qua đêm rồi, vào phòng thui, anh đợi em 1 lúc nhé
Chốt cửa em ra ngoài để tôi 1 mình trong đó, nhiều lúc tôi không thể hiểu em muốn gì và nghĩ gì, em nói em nhớ tôi thế mà giờ để tôi nằm đợi 15 phút rồi mà chưa thấy đâu. Nhớ ra lúc nãy em rủ thằng lái taxi chơi bài, bực mình quá chắc đang đánh lốc rồi, móc điện thoại tôi nhắn tin cho em:
– Chơi bài vui quá nhỉ
Em không trả lời, 5 phút sau em vào mặt buồn thiu
– Có bài đâu mà chơi, anh nhìn vết ở tay em nè, em ốm vừa đi chuyền 2 chai nước hôm qua mà anh không tin.
Em lôi quyển truyện ra đọc, tranh thủ tôi cầm điện thoại chụp vài kiểu nhưng bị em xóa hết để lại đúng 1 tấm.
– Em, dậy đi.
Gọi đến cả nửa tiếng em mới chịu dậy…
– Quà sinh nhật cho em đây.
– Thế còn nhẫn của em đâu.
– Nhẫn nào.
– Anh mua bao nhiêu vậy.
– Đã là quà thì không hỏi giá, anh về đây.
– Đợi tí, em đi cùng anh.
Nắng to quá, 1 tay cầm ô 1 tay nắm lấy bàn tay tôi tôi em bảo:
– Đi thôi anh.
Nhiều chủ quán thấy lạ nhìn theo trêu 2 đứa: “K ơi, anh nào mà trẻ đẹp trai thế”
– Làm bạn thế này tốt hơn đúng không em.
– Sinh nhật này em không tổ chức nữa, 21 em lên Hà Nội có công chuyện, em qua gặp anh 1 lúc rồi em đi.
– Sao sinh nhật em không tổ chức nữa?
– Có quà của anh là đủ rồi.
Đợi mãi không có xe bus, em cứ đứng đó với tôi hơn 1 tiếng, bà chủ em đi xe máy qua nhìn 2 đứa chằm chằm mà không nói gì.
– Anh à lên cái xe đi Hà Nôi kia cũng được kìa.
– Ừ, anh lên xe luôn đây.
Ngồi trên xe được 1 lúc, thì em có người ra đón, vừa đi em vừa ngoái lại vẫy tay tôi:
– Về đến nhà nhắn tin cho em.
Tôi thực sự không hiểu nổi em, có những lúc em rất quan tâm rồi có khi lại thờ ơ, thứ tình cảm của em dành cho tôi thực sự nó là gì đây……….
Để lại một bình luận