Phần 14
– Anh à, em đây mấy ngày hôm nay em đã không quên được anh, em không thể vứt chiếc nhẫn đi được, tại sao anh lại làm thế với em.
– Vì em không thay đổi, em hãy nhìn lại những việc mà em đối xử với anh đi.
– Anh cho em 1 cơ hội cuối cùng đi, cuối tháng này, 30.4 em sẽ về, thực sự em không thể quên được những kỉ niệm mình ở bên nhau, em ốm mấy ngày hôm nay rồi.
Nếu cuối tháng em về thì sẽ là sớm hơn gần 1 tháng so vơi những gì mà hứa, đã có những lúc tôi rất khinh em nhưng thực sự tôi muốn em dứt khỏi nghề này hơn ai hết.
– Cuối tháng em đủ tiền trả nợ rồi sao.
– Anh xuống đây em sẽ nói cho anh biết.
– Cuối tuần anh xuống.
– Không em nhớ anh lắm, em muốn gặp anh ngay ngày mai, anh có biết là mấy tối nay em vừa nằm ôm mấy thằng khách vừa khóc không?
– Anh không hứa trước đâu.
Tối hôm sau tôi lóc cóc xe bus về quê, ngồi uống rượu chém gió với con bạn cấp 3 mãi chẳng thấy thằng bạn tốt đâu, tôi đành phải đi taxi xuống. Điện thoại toàn sms của em, tôi cũng kệ không trả lời, tạt vào quán tạp hóa mua loại sữa mà em hay thích xong tôi lên xe ngủ một mạch cho đến tận quán, nhiều khi tôi cũng tốt đến mức mà người ta gọi là ngu, thừa tiền. Hết mẹ 200k tiền taxi, xót cả ruột. Em đang ngồi trong nhà với 1 bé tên N, bé này đi làm còn mua được Nouvo, em thì toàn đi đốt vào bar vào sàn, có lẽ em vào đấy để tìm đại gia chăng. Coi như không thấy ai cả, tôi đi lướt qua em vào bước căn phòng số 3 quen thuộc, lúc nãy uống nhiều quá phải xả 1 cái.
Ra ngoài ghế gọi mấy chai bia tôi ngồi uống 1 mình, em vẫn ngồi trong theo dõi, không quan tâm uống tiếp.
1 chai, 2 chai đang khui chai thứ 3 thì em bước ra ngồi cạnh, nhìn em nay hốc hác tiều tụy quá.
– Ai cho uống mà uống vậy.
– Anh thích thì ai mà cấm được.
– Anh vẫn còn nhớ em thích sữa loại gì ư, em tưởng anh quên hết rồi.
– Anh vẫn còn nhớ mình bắt đầu yêu nhau từ ngày nào đó, em còn nhớ không.
– Không uống nữa.
Tôi không nhớ đã vào phòng em như thế nào, bước ra ngoài gọi bia uống tiếp, hôm nay tôi muốn say, tôi muốn quên quên hết
– Anh đi vào, không uống nữa.
Em kéo tôi vào phòng. Ừ thì vào. Nằm cạnh em mà kí ức tràn về, câu nói hôm đó của em đang văng vẳng trong đầu: “Anh muốn về nhà chưa?”
Do men hay do tôi đang tự thấy nhục nhã cho chính mình có lẽ do cả 2, đấm liên tiếp vào tường rồi gục xuống gối, tôi khóc.
– Anh làm sao đấy.
– Anh không sao.
– Có chuyện gì, anh đừng làm em sợ.
– Đã bảo anh không sao.
Em không nói gì nữa, tôi chỉ biết em quay lưng vào trong tường và cũng sụt sùi.
Mở mắt ra đã là 6h sáng, đây là lần đầu tiên xuống đây mà tôi có thể ngủ được 1 giấc như thế. Em vẫn đang ngủ, không cần biết tôi lao vào em và cứ thế 7h 8h tôi vẫn tiếp tục, tôi không thể buông tha em, người đã làm tôi trở nên thế này, tôi đang trả thù đây sao…
– Sao hôm nay anh lạ thế, chưa bao giờ anh lâu thế này cả, thôi ngưng đi anh, em mới ốm dậy còn yếu lắm, không chịu được nữa đâu à.
– …
– Anh, 30.4 về nhà em nhé, em sẽ nói với mẹ là em nợ tiền anh, như thế em mới có tiền trả nợ à.
– Làm thế sao được chứ.
– Không thì làm sao được, anh về với em đi.
– Nếu làm thế anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ dám đặt chân vào nhà em lần thứ 2 đâu.
– Cũng phải, nếu thế anh chịu khó đợi em thêm 1 thời gian nữa đi.
– Em hãy về nhà và nói với mẹ là em nợ tiền đi, sau đó em phải thay đổi, không chơi bời nữa, anh nghĩ là sẽ được thôi.
– Không được đâu, anh em mà biết là em sẽ bị đánh và đuổi ra khỏi nhà đó, anh không muốn em bị như thế chứ.
– Bố mẹ nào chả thương con, nếu em thực sự biết nhận lỗi thì sẽ không có chuyện gì cả, em nói sự thật hay quyết định ở đây.
– Thôi được rồi, em nghe lời anh, 30.4 này em sẽ về thử xem, nếu không được thì sao hả anh.
– Anh nghĩ là sẽ không thất bại đâu em ạ.
Hi vọng càng nhiều thất vọng sẽ lại càng lớn hay là sẽ có 1 câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại…
– 30.4 anh xuống đây rồi sáng về nhà em chơi nhá, mẹ em đang bảo dẫn bạn về chơi
– Anh nói rồi, chưa phải lúc à, mà hôm đó em về nhà nhận lỗi mà.
– Thế tối 30 anh xuống với em, xong sáng 1 em với anh lên NĐ rồi em về nhà luôn.
– Ừ, mà nhớ lấy chứng minh cho anh xem nhé, bảo mấy lần rồi mà mãi không đưa cho anh.
– Đến bây giờ mà anh vẫn chưa tin em sao, em bảo anh về nhà thì anh không chịu.
– Anh không tin là nhà em ở gần NĐ như vậy mà em dám dùng tên thật cả, với lại ở dưới đó ai cũng tên đẹp, vớ vẩn yêu nhau mà anh lại không biết tên thật của em thì đúng là trò cười.
– Anh nói thế mà nghe được à, được rồi em sẽ về lấy cho anh xem, từ trước đến giờ anh chả tin em chuyện gì cả.
– Sao em không mua cái máy mà dùng cứ mượn máy bà chủ mãi thế, tiền đi chơi thì có mà tiền mua máy thì không.
– 2 cái khác nhau mà anh.
– 30.4 không biết anh có xuống được không nữa, hôm đấy bọn bạn anh rủ uống rượu nhiều lắm, chắc say suốt ngày.
– Anh suốt ngày gạ mấy thằng bạn hội độc thân đi uống bia rượu chứ gì.
– Lớp cấp 3 của anh.
– Thế những người đó quan trọng hơn em sao.
– Đối với em anh cũng đâu phải là quan trọng nhất, em quý tiền hơn.
– Đồng tiền quan trọng thật nhưng nó không phải là tất cả.
– Tiền không phải là tất cả nhưng người ta lại làm tất cả vì tiền.
– Cái gì đấy, không nói với anh nữa, em trả máy bà chủ đây.
– Anh, em mới lấy máy nè, cũng x1 luôn anh à, từ giờ có máy nhắn tin với anh rồi, em vui lắm.
– Ừ, mà em thu dọn đồ dần đi để 30.4 về nhà là vừa.
– Em phải về thử xem có được không đã anh à.
– Có gì mà không được chứ.
– Gia đình của em, em phải hiểu chứ.
Lại giờ trò gì nữa đây trời, 100% là em đang cố gắng câu giờ tôi, cơ hội này có lẽ là cơ hội cuối anh dành cho em và em đã tự đánh mất nó rồi, em tưởng tôi dễ lừa như vậy sao.
– Anh à, em đang đi xe bus lên đấy.
– Cái gì, em lên đây làm gì.
– Em nhớ anh lắm, nhỡ 30 anh không xuống thì sao?
– Tí em chết với anh.
– Sợ quá anh à, lúc nãy em đi bộ vào đây mấy thằng con trai đá bóng nó cứ xúm vào trêu.
Đi bộ với em 1 lúc thì có 1 tên đi xe máy qua, nhìn thấy em nó hét toáng lên:
– K đó à
Bơ đi như không có chuyện gì xảy ra tôi và em đi tiếp, em cầm lấy tay tôi tôi gạt ra và bảo:
– Nóng lắm à.
– Nóng cái gì nóng đưa tay đây.
Cứ đi được tầm 5m em lại tìm cách nắm lấy tay tôi còn tôi thì cố gắng trốn tránh, từ khi đã quá hiểu em đi với em thực sự tôi thấy ngại.
– Anh à vào đây mua kẹo chip chip đi.
– Cái gì, em bao nhiêu tuổi rồi còn ăn thứ này.
– Kệ em.
– Anh từ hồi lớp 5 đã không ăn thứ này rồi mà em vẫn còn ăn.
– Anh đứng lại đi, hình như người quen của em, dừng lại đi.
Cứ thấy cái taxi nào đi qua là em lại tìm cách trốn, tôi thực sự phát bực:
– Em cứ làm như lái xe taxi nào cũng quen em ý.
– Đúng rồi, lái xe taxi nào mà chả xuống quán nhà em.
– Thế bây giờ em muốn thế nào, đi không được, đứng cũng không xong, đường này 1 chiều đấy.
– Thôi, kiếm gì ăn rồi về kiếm chỗ ngủ.
Ức chế quá, bực mình lắm rồi, biết thế không đi cho xong. Hình như lần nào cũng thế em cũng chỉ mang lên đây 200k cộng với tiền của tôi may là vừa đủ, tốn kém quá. Hôm đó tôi được đổi món sang bánh cuốn, may là không bị tra tấn món bánh đa cá rô tiếp.
Lần trước bị bà cô bên nhà nghí Star hành cmnd quá nên lần này 2 đứa tôi chuyển sang nhà nghỉ khác, bước lên phòng tắm rửa chuẩn bị chiến đấu thì em nói :
– Anh à, anh có nghĩ là em lừa anh không.
– Em đã lừa được của anh cái gì đâu.
– Nhưng lần này em lừa anh thật, hôm nay không quan hệ được đâu à, tháng này em bị sớm 2 ngày.
– Có phải em đến ngày thì em mới lên đây với anh không?
– Không đến ngày em cũng lên tại em nhớ anh quá à.
Tháo chiếc nhẫn khỏi tay em, tôi cất vào ví…. em không còn là người thích hợp để đeo nó nữa
– Anh cất nhẫn em đi đâu rồi.
– Anh không biết, tối qua ngủ rơi đâu mất rồi ý.
– Anh đùa em à.
– Ai thèm đùa..
– Tí không trả liệu hồn.
– Về thôi, tí nữa là nắng lắm đấy.
– Đưa tay em cầm xem nào, anh cứ trốn vậy.
– Mới sáng ra nóng thật mà.
– Không cầm thì không đi nữa, em đứng đây.
– Ừ, cho đứng đấy.
Em nó đúng là gan lì thật, tôi phải cầm cánh tay kéo mãi mới chịu đi.
– Anh xe bus sắp đến rồi, trả nhẫn cho em.
– Sáng nay ngủ dậy anh không thấy nó đâu nữa thật mà.
– Cái gì, em không biết đâu, em tưởng anh cầm chứ, tại anh đấy, mất nhẫn rồi giờ làm sao.
– Mai anh mua cho cái khác y hệt.
– Không, em không thích cái khác.
Em đang tỏ ra lo lắng thật sự sao, nhưng lần này anh không mềm lòng nữa đâu.
– Em quay lại phòng tìm đây.
Em bắt taxi về nhà nghỉ tìm thật, nhưng giờ em có làm chuyện gì nữa đối với tôi nó đều vô nghĩa.
– Anh đâu rồi.
– Anh về nhà rồi.
– Anh có biết em lục tung cả phòng lên không, còn chui cả vào gầm giường nữa, anh cầm đúng không, nếu không tại sao em tìm không thấy.
– Anh cầm làm gì.
– Bao giờ anh mua cho em cái khác.
– Anh cũng không biết nữa.
Em im lặng 1 lúc rồi cúp máy.
Để lại một bình luận