Phần 7
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua, em càng ngày càng quan trọng với tôi hơn, còn tôi đới với em thì sao, tôi không dám chắc có lẽ em cũng thế, em bắt đầu cấm đoán tôi đủ điều, nào là bắt đi ngủ sớm, không cho bia rượu, game cũng cấm, cứ mỗi lần ở cạnh là em kiếm tra xem tôi có mùi thuốc lá không, nhiều khi tôi cũng đến bực mình.
– Em cứ làm như anh là trẻ con không biết gì vậy, anh tự biết điều gì tốt cho mình mà.
– Tại em quan tâm anh chứ bộ, lần sau kệ anh, không thèm nói luôn.
– Anh ơi dậy chưa, em đang chuẩn bị về nhà nè, em đang lên với anh đó.
– Em đi gì lên đấy.
– Em đi taxi anh ạ, em sắp đến rồi anh ra ngoài đi.
Em đi cùng với mấy thằng khách, nhìn thấy cảnh này tôi thực sự thấy khó chịu trong người. Mày có bị điên không hả X, em là cave cơ mà, đã ngủ với hàng trăm hàng nghìn người, đi chung thế này có đáng là gì đâu, sao mày phải bực tức cơ chứ. Dù biết thế nhưng tôi thật sự không thể thoải mái nổi, tôi không thể cười nổi với em dù chỉ là 1 lần.
– Sáng em ăn gì chưa?
– Em chưa.
– Kiếm chỗ nào ăn sáng đã nhé, anh ơi cho em ra chỗ nhà thờ.
Quán bún ở chỗ này có lẽ là ngon nhất, lúc nào cũng đông hầu như chật kín chỗ, không hiểu tôi và em có gì đặc biệt mà người ta cứ nhìn. Kệ thôi, bơ đi mà sống
– Bác ơi cho cháu 2 bún thập cẩm.
Thấy em chỉ ăn vài miếng rồi thôi tôi hỏi:
– Em không thích ăn à?
– Nhiều dầu mỡ quá em không ăn được anh à.
– Thế sao lúc nãy lại không nói.
– Anh thích là được, em nhìn anh ăn là đủ no rồi.
– Dở hơi, đói lăn ra đấy đừng kêu, đi ăn cái khác, cô ơi cháu thanh toán.
– Để em trả cho.
– Giờ em thích ăn gì nào.
– Mình đi ăn bánh đa cá rô nhé.
– Em ăn gì anh ăn nấy, anh dễ nuôi hơn em nhiều.
– Dám trêu em à, đánh cho 1 trận bi giờ.
Dù trước mặt vẫn nói chuyện trêu đùa với em nhưng cứ nghĩ đến cảnh em đi với mấy thằng khách lúc nãy là tôi không thể vui nổi, nhìn em ăn ngon lành mà tôi không buồn nhấc đũa chỉ ăn mấy miếng gọi là có nổi, cục tức chặn họng rồi thì nuốt sao trôi chứ.
– Giờ ra chỗ Big C để em bắt xe về nhà anh nhá, muộn rùi, mai em lại qua với anh
…
– Có xe rồi anh ơi, giờ về em lại nhớ anh lắm đó, quay mặt lại đây em yêu cái nào.
Em quay mặt sang định hôn lên má tôi nhưng tôi vội lùi người tránh né. Tôi giận em vì em đi với người khác lên đây chứ không phải đi 1 mình, cảm giác bực tức mà không thể nói ra hay trách móc vì em lên với tôi cơ mà, Tôi đang ích kỉ hay là đang ghen đây.
– Anh làm cái gì đấy vậy.
– Xe kia kìa lên đi người ta thấy cười cho giờ.
– Em hôn người yêu em chứ có hôn ai đâu mà ngại, không thèm nữa, em về đây.
– Về nhà nhớ nhắn tin cho anh.
1 chút buồn 1 chút giận 1 chút ghen, cảm giác này phải gọi là gì đây, tôi đang yêu em sao…
Em lên xe được khoảng 1 tiếng thì tôi nhận được tin nhắn của em.
– Em về đến nhà rùi nè.
– Có mệt không hả em.
– Em đi quen rồi anh à, mà ở với người yêu mà anh buồn như vậy sao?
– Không, tại hôm nay anh mệt thôi à.
– Con bạn em nó rủ em vào Vinh gặp người yêu nó, em về xin mẹ mà mẹ không cho đi, chán quá anh à.
– 2 đứa con gái mà cũng dám đi vào tận đấy vào đấy cơ à, anh là mẹ em anh cũng không đồng ý.
– Em buồn lắm, tại em hứa vào nó rồi.
– Anh cũng không đồng ý cho em vào đấy đâu, em mà vào đấy là anh chia tay em luôn.
– Em có đi nữa đâu, mà mai em lại qua chỗ anh đó, em đến Big C rồi anh ra đón em nhé.
– Em đến nơi rồi gọi anh, anh đi taxi ra đón, mà mai em ở với anh 1 ngày trọn vẹn được không?
– Mai em sẽ ở với anh 1 ngày trọn vẹn.
– Em hứa đi.
– Em hứa mà.
– Anh yêu ơi, dậy chưa, anh ra đón em đi.
– Em bắt taxi vào đây, anh trả tiền cho ở ngoài đấy nhiều xe lắm giờ anh gọi phải đợi 1 lúc à.
– Em không ở chỗ Big C anh à, chỗ này không gọi được taxi anh ơi, anh đón em đi.
– Đợi anh tý.
Đi hơn 10 cây số mới đến nơi, là nhà nghỉ, em làm gì ở đây nhỉ qua đêm với anh nào sao, nghĩ đến đó đầu tôi đã dần bốc hỏa:
– Anh đến chưa, em đang xuống nè, có con bạn em nữa đó
– Ừ. ( Con Lợn Gào Thét lòi ở đâu ra nhân vật nữ phụ thế này, có biến rồi)
Kiếm chỗ ăn cơm xong xuôi em quay sang hỏi tôi:
– Anh à giờ mình đi đâu.
– Bây giờ có bạn em nữa nên em phải quyết thôi.
– Huyền ơi đi hát không? (con bạn em tên Huyền )
– Hôm qua tao hát khản cả cổ rồi giờ lại hát tiếp à.
– Mày không đi cho ở đây 1 mình.
– Ừ, hát thì hát, sợ gì.
Đang đinh ninh trong đầu là bị ăn quả lừa nên tôi đâu có tâm trạng hát hò chứ, kệ cứ đi xem cuối cùng nó sẽ thế nào. Cho 2 đứa em hát hò tôi ngồi uống bia 1, hết chai này khui tiếp chai khác, em nhìn 1 lúc giật lấy chai bia hét toáng lên :
– Ai cho anh uống nhiều thế hả.
– Mở ra rồi để anh uống nốt đi.
– Không cho anh uống nữa.
Em nói xong cầm chai bia uống xong giữ lấy khư khư không buông ra 1 lúc nào :
– Tí song ca bài Lời Nguyền anh nhé.
– Uk, em chọn đi.
Ring… ring… tin nhắn của em, nhìn lướt qua tôi thấy có 2 chữ vk và ck. Đậu má cái gì thế này.
– Em đưa điện thoại anh mượn tí.
Em ngập ngừng 1 lúc rồi cũng đưa cho tôi. Mở ngay tin nhắn ra xem, người gửi Quang X vk ck các kiểu, máu lên não rồi.
– Cái gì thế này.
– Chỉ là khách của em thôi mà, người ta chỗ để em moi tiền dần khi nào người ta hết tiền là em đá bay luôn sang 1 bên thôi à
Ngày trước lúc mới đầu quen em cũng lưu tôi là Ck X, vậy là ngày trước em quen tôi cũng chỉ để kiếm chỗ moi tiền. Em vòng tay sang ôm tôi, hôn vào má và hôn vào chiếc nhẫn tôi tặng em.
– Anh đừng hiểu lầm em nhé, em biết là anh sẽ nghĩ sai về em.
Em hôn vào chiếc nhẫn, nhiều lắm tôi không nhớ được. Em yêu tôi thật hay em chỉ có với tôi 1 chút ít tình cảm và thỉnh thoảng lại bòn tiền của tôi như người kia.
Cái nào mới là sự thật, em có thể lừa dối người khác thì cũng có thể lừa dối tôi như vậy, toan bỏ về nhưng nghĩ lại nên tôi thay đôi quyết đinh phải kìm cơn giận này lại để tí vào nhà nghỉ phục hận.
Con bạn em ngồi cạnh mắt tròn xoe nhìn 2 đứa tôi, quay sang phía con bạn em tôi rủ :
– Huyền ơi song ca với anh không?
– Có.
– Cơn mưa tình yêu nhé.
– Bài này em chưa hát bao giờ.
– Kệ hát bừa đi.
Tôi hát để có xóa đi nỗi bực tức đang chảy cuồn cuộn trong lòng, tôi bị lừa, sự thật phũ phàng. Phải trả thù mới được, coi như đi hàng cao cấp.
– Anh ơi thanh toán đi rồi về
Hết 300k tất cả, em tranh trả tiền nhưng thôi tôi trả. Thấy tôi có vẻ không vui, em quay sang nói với con bạn:
– Huyền ơi giờ đi vào nhà nghỉ Star nhé.
– Thôi, giờ muộn rồi tao còn về nữa.
Em đang ngập ngừng chưa biết nói gì thì xe taxi đến:
– Anh à giờ anh về nhà nhé em phải đi với con bạn có tí việc, lúc nào xong em quay lại
– (Trời đụ, quả này tôi bị lừa tình 100% rồi) Em đi mấy giờ về anh ngồi quán nước đợi.
– Em cũng chưa biết nữa, phải 4 5 tiếng gì đấy.
– Em cứ đi đi anh ngồi đợi cũng được.
Vừa đến chỗ bắt xe tôi xuống quán nước ngồi luôn không nói với em câu gì, điên lắm rồi không chịu được nữa. Hứa hẹn các kiểu giờ cho mình ăn quả lừa, cay đến tận sống mũi. Em chạy xuống day day vào tay tôi:
– Anh về đi em đi lâu lắm à.
– Em cứ đi đi anh ngồi đợi cũng được.
– Nhưng em lo cho anh lắm, anh ngồi đây em không an tâm à.
– Anh có phải là trẻ con đâu mà em lo, em cứ đi đi xong việc quay lại đây.
Thuyết phục tôi không được, em đành phải lên xe. Bà chủ quán nước tò mò quay sang hỏi:
– Người yêu cháu à.
– Không ạ, bạn thôi.
– Không phải người yêu sao em nó quan tâm thế.
Ting ting ting ting, tiếng tin nhắn vang lên trog túi quần
– Anh về đi, có lẽ em đi mai mới về được à.
WTF, quả này thì cục tức trong đầu tôi phát nổ thật sự rồi, nhân vật nam chính là tôi bị lừa 1 cách thật là lố bịch.
– Chia tay đi em.
– Cái gì, không được đâu anh à, sao anh lại đòi chia tay.
– Hôm qua em đã hứa với anh những gì, tại sao em lại nói dối anh.
– Em đã hứa với con bạn và em hứa cả với anh nữa, giữa anh và bạn em không muốn mất lòng ai cả, anh hiểu cho em đi được không, đừng làm thế, thiếu anh em không sống nổi mất.
– Tại sao em lại hứa với anh rồi không làm, đối với em bạn vẫn quan trọng hơn anh sao?
– Tại vì em không muốn làm anh buồn, giữa anh và bạn thật sự rất khó xử.
– Dừng lại đi, anh đéo phải đồ ngu để cho em lừa hết lần này đến lần khác.
5 phút 10 phút, không thấy em trả lời. Thế cũng tốt, dây dưa nhiều chi tổ chuốc bực dọc vào người. Đang ngồi uống nước thì chuông điện thoại thoại reo, không phải là em gọi mà là bạn em:
– Anh à, cái K nó đang khóc nè, em dỗ mãi không được, tại vì em mà 2 người cãi nhau, anh đừng giận nó nữa.
– Em bảo với K là không làm được thì đừng có hứa, anh mất lòng tin rồi, anh chán rồi.
– Anh có người khác rồi nên chán đúng không.
– Cứ cho là như vậy đi.
Bực mình quá, em khóc ư, ai mà tin cho được. Lại có điện thoại, bực quá đi mất, vẫn số của bạn em :
– Em đây, máy em hết pin rồi, anh àm em không chia tay anh được đâu, anh nghĩ lại đi.
– Anh mệt mỏi lắm rồi, anh không muốn tiếp tục nữa.
Giọng em lạc dần lạc dần như đang muốn chực khóc rồi em khóc thật :
– Anh à, cứ nhìn chiếc nhẫn mà em không thể nào kìm được nước mắt, anh nhẫn tâm với em thế sao.
– Đúng vậy.
– Thế còn chiếc nhẫn anh muốn em làm gì với nó đây.
– Em vứt đi cũng được.
– Vậy thì cám ơn tất cả những gì anh đã làm cho em thời gian qua, chào anh.
Tút… tút.. tút.. Em dập máy, thế là kết thúc rồi sao. Dứt được em rồi sao tôi không vui mà lòng cứ nặng trĩu thế này, trong đầu tôi cứ liên tưởng đến những giọt nước mắt của em. Em khóc thật hay em đang đóng kịch. Tại sao mày lại nghĩ nhiều thế hả X, em nó có gì tốt đẹp đâu mà mày còn lưu luyến, mày bị lừa thế chưa đủ hay sao.
Để lại một bình luận