Phần 4
– Anh ơi, anh có đi học không.
– Anh không.
– Thằng khách vừa cho em 500 nè.
– Ừ.
– Em đang qua Phủ Lý có tí việc, anh ra Big C đợi em đi, em sắp về đến nơi rồi nè.
Tôi với em đi bộ về chỗ vừa ngồi lúc nãy, tôi im lặng không biết phải nói gì.
– Thằng khách dẫn em đi ăn xong còn cho tiền em nữa, người ta tốt anh nhỉ.
– Ừ…
Đi được 1 lúc 2 đứa ghé vào ghế đá ngồi, Em đặt tay lên đùi tôi ai ngờ bên trong túi quần lúc đó lại có tiền, còn 200k.
– Cái gì đây, sao anh bảo không còn tiền, em tịch thu nhé (Fuck you)
– Tiền anh mới xin lúc nãy để mua thẻ điện thoại đó. (Không ăn được tiền của anh nữa đâu em)
– Thế gọi taxi đi, em mua luôn cho anh xong rồi mình vào big C anh nhé.
– Okie.
– Hôm nọ anh mua nhẫn ở chỗ nào?
– Pnj chỗ góc kia kìa em.
– Chị ơi nhẫn đôi này mua 1 chiếc được không, anh à thử xem có vừa tay không?
– Cái này bao nhiêu vậy?
– 450k em ạ.
– Đắt thế, thôi đi anh ơi.
Trước kia lúc tôi tặng nhẫn cho em em hứa hẹn là bao giờ lên dẫn anh đi mua nhẫn, em nhắc đi nhắc lại mà cuối cùng sau 3 tháng tôi cũng chẳng thấy nhấn đâu. Em quên hay lời hứa của cave không bao giờ có giá trị.
– Giờ em đưa anh về rồi em về dưới kia nhé!
– Ừ, em đi xe bus hay taxi.
– Giờ đi taxi về gần nhà anh rồi em về dưới kia luôn, xa anh em buồn lắm.
– Bao giờ rảnh anh lại xuống với em, không lâu đâu.
– Anh xuống với em nhanh nhé, em nhớ anh lắm đó.
– Ừ, bibi em.
Bước vào nhà lòng tự nhủ không bao giờ có lần thứ 2, chấm dứt tại đây là được rồi nhưng người tính không bằng trời tính, tôi và em vẫn tiếp tục qua cho đến tận bây giờ.
Để lại một bình luận