Phần 12
NĐ nay mưa thật buồn, đã mấy ngày nay tôi tắt máy, thi thoảng mới bật lên kiểm tra cuộc gọi lỡ, hàng trăm cuộc gọi lỡ tất cả đều là của emm có cả những cuộc vào lúc 1h 2h sáng, thế là quá đủ rồi, cave vẫn chỉ là cave mà thôi.
Tắt điện thoại, đấm 1 cú thật mạnh vào tường, tôi gục xuống đất.
2 ngày trước.
– Anh đợi em lâu chưa?
– Lâu lắm rồi, em trả tiền nước đi.
– Em định mai mới qua cơ, lúc nãy xin má 2tr đi chơi mà má không cho, còn bị chửi nữa chứ.
– Em làm như tiền là giấy ý nhỉ?
– Trước em xin còn nhiều hơn ý.
Thế mà ra điều em thương mẹ em lắm, hóa ra là chém gió sao, em quên là anh có trí nhớ rất tốt ư, đáng tiếc em chỉ nhớ số của khách và nhớ đến tiền thôi, hóa ra em cũng chỉ đến thế mà thôi.
– Má anh nay cho anh có 300 thôi à.
– Về xin thêm 500 nữa đi chơi đi anh, lúc nãy em cầm mỗi 100 tiền đi xe sang đây giờ còn có 50k nè.
– Anh không xin được nữa đâu à.
– Thôi kệ, đi ăn xong về phòng nghỉ luôn anh nhé.
Ăn cái gì, thì chắc các bác cũng biết rồi.
Lại gặp bà chị lần trước, dĩ nhiên em là người thuê phòng:
– Chị ơi cho em 1 phòng qua đêm.
– Cho chị cái chứng minh đi em ơi.
– Bọn em không có chị ơi.
– Không đứa nào có à.
– Không, đặt cho chị 200 như lần trước nhé.
– Thật sự là mình quá quen rồi, 1 tháng gặp nhau quá nhiều lần rồi, nhưng mà mình lại không quen với công an nên lần sau nhớ mang chứng minh hộ chị với nhé.
Ngồi trong phòng 1 lúc thì em có điện thoại:
– Em đang ở Nam Định nè, ở nhà nghỉ star anh à, hôm qua em vừa về nhà đi chơi hết 3 triệu xong… bla bla bla
– Kinh nhỉ về nhà tiêu tiền ghê vậy mà lúc chiều bảo mẹ không cho.
– Em chém nó mà, thằng khách nó bảo em ăn chơi quá.
– Em ăn chơi quá còn gì nữa, anh chỉ dám đứng từ xa nhìn thôi.
– Em buồn quá.
– Cái gì.
– Tại người ta nói em như vậy, người ta là khách, em chỉ nhớ đến khi em buồn thôi, còn anh thì là cả vui lẫn buồn à.
– (DNCM… nhớ đến khi buồn)
– Quan hệ anh nhé.
– Tưởng em không muốn.
– Đâu phải mỗi mình em muốn đâu.
– Em thích nhanh hay chậm nào hì.
– Càng nhanh càng tốt.
(CLGT, tôi bắt đầu ức chế rồi)
Vừa quan hệ mà tay em vẫn cầm điện thoại nhắn tin với thằng khách kia, cái này mà gọi là yêu à, yêu cái kiểu gì thế này.
Xong xuôi, mặc quần áo, em bảo:
– Anh à ở đây buồn lắm, đi bộ ra nhà thờ chơi 1 lúc nhé.
Hôm đấy đúng vào ngày Lễ Phục Sinh, ở nhà thờ đông lắm, người ta diễn văn nghệ và nói những điều gì mà tôi nghe mù tịt chả hiểu gì cả. Giữa dòng người đông như kiến, em đứng cạnh nắm tay và tựa đầu vào vai tôi, nhìn em đường như đang hạnh phúc lắm.
– Anh hiểu gì không?
– Không em à nhưng anh thấy hay.
Cuối buổi lễ người ta phát quà gì đó mà bé tẹo, hỏi thằng bạn thì nó bảo chắc là trứng Phục Sinh thôi. Đang ngồi uống trà đá thì em gọi điện cho ai đó:
– Anh à đang ở đâu đấy, em đang ở chỗ nhà thở nè, ra đây ngồi lúc.
Đi với người được gọi là người yêu mà còn gọi cho trai rủ ra uống nước, không hiểu em nghĩ cái gì nữa.
– Về đi anh.
– Không gặp bạn em nữa à.
– Gặp gì, em nói thế thôi.
– Em mà đi trên đường này 1 mình có khi bị người ta bắt cóc luôn ý anh nhỉ.
– Ai thèm bắt cóc em, em có biết làm gì đâu, suốt ngày ăn với chơi.
– Người ta bắt em vào chỗ như em đang làm đó, anh ngốc thế, chắc em sắp lên Hà Nội làm may à, không biết em có làm nổi không nữa.
Tôi đã cố tình tránh né đến việc này rồi mà em còn cố nói ra, đối với em có khi nó là 1 việc bình thường quá chăng. Về đến phòng em móc điện thoại ra gọi cho thằng lái taxi mà hôm trước lúc tôi và em đi bộ em đã nhờ chở 2 đứa về.
– Anh à, đang ở đâu đấy, em đang ở nhà nghỉ Star nè, qua đây ngủ với em đi.
Không hiểu em nghĩ gì mà ở với tôi em toàn gọi điện cho trai nói những điều như thế, hay em nghĩ tôi cho công việc của em là không có gì nhơ bẩn. Cave vẫn chỉ là cave mà thôi, đối với em nó là bản chất rồi.
– Rủ trai đến ngủ kinh nhỉ.
– Em trêu nó thôi, không hiểu sao em lại nhớ số thằng này.
– Anh à tí mang máy điện thoại của anh đi cắm nhé. (Mình dùng glaxy s1)
– (WTF, giở trò gì thế này)Không được đâu em à, em cắm làm gì.
– Hôm nọ em về là em lấy tiền của thằng khách đưa cho em con x2 dùng đó, giờ em không muốn dính dáng gì đến nó nữa, anh cắm máy rồi đi với em trả nó luôn.
– Anh mà cắm bố mẹ anh chôn sống.
– Sáng mai em lấy lại cho anh.
– Thế để sáng mai em trả tiền cho thằng kia cũng được.
– Nhưng giờ em không muốn dính dáng gì đến thằng đó nữa, anh vì em đi.
(Em mà có tiền sáng mai chuộc máy cho tôi thì tôi đi đầu xuống đất)
– Không được thật mà..
Em không nói gì nữa, vẫn nằm nhắn tin liên tục, tôi chẳng thèm để ý, để xem em thế nào.
– Giờ anh muốn về chưa.
– Em đuổi khéo anh phải không.
– Đâu, ngủ với người yêu mình là thích nhất rồi còn.
– Em chả đuổi khéo anh còn gì, thôi anh về .
– Nhưng anh đâu còn tiền đi xe về.
– Anh về lấy tiền ở nhà trả.
– Để em đưa anh xuống, đây còn 90k nè anh cầm lấy trả tiền xe đi.
– Khỏi cần.
Đưa tôi xuống dưới, em ghé qua chỗ tiếp tân dặn có ai hỏi thì bảo em là em ở 1 mình.
Cave nó chỉ có thế thôi, tiền là tất cả, mày trông mong gì ở nó chứ, mày là thằng ngu X à, mày không có tiền thì mày nghĩ là 1 con cave có thể yêu và ở bên mày mãi được sao. Cả đêm em không liên lạc, đang ĐNCM rồi thì nhắn tin hay gọi nữa, tôi đang khinh em và tự thương hại cho chính mình sao.
Để lại một bình luận