Phần 8
Tiếng nhạc chuông điện thoại lại vang cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi :
– Alo.
– Anh à, em không thể vứt chiếc nhẫn đi được, anh muốn em vứt đi thật sao?
Em vẫn đang khóc, thấy em như vậy tôi thật sự không nhẫn tâm, có lẽ tôi mềm yếu quá.
– Mai em về đây thực hiện nốt lời hứa của em đi.
– Em chắc chắn sẽ làm điều đó, chỉ cần anh không rời xa em là được.
– Anh cho em cơ hội cuối cùng đó.
– Em sẽ không thất hứa với anh 1 lần nào nữa đâu.
Em không phải là người đầu tiên khóc vì tôi nhưng em lại là người làm tôi trở nên quá yếu đuối, tôi thật sự không thể dứt khoát với em được, con người cứng rắn trước kia của tôi biến đi đâu mất rồi
– Anh à, em đây em vừa cắm sạc pin nè, em vừa đến nơi xong, mệt quá anh à.
– Có phải em vào Vinh không?
– Vâng, hì, sao anh biết hay vậy.
– Anh là người yêu em thì dĩ nhiên là phải hiểu chứ.
– Hì, em đi ngủ đây, mệt quá à, anh yêu ngủ ngon nhá.
– Anh à, chán quá, tối nay em về tới nơi đấy, 9h anh có ra ngoài được không?
– Giờ đấy anh không ra ngoài được em à. À mà điện thoại anh hết tiền rồi tí mua anh cái thẻ nhé.
– Em biết ùi xuống xe em mua cho.
Nằm cả đêm thẻ điện thoại chả thấy đâu mà tôi lại ngủ quên mất.
– Anh à dậy đi, tí em qua giờ đấy.
– Bao giờ em qua.
– Em qua giờ đây, đến nơi em gọi.
Leo khỏi giường đánh răng rửa mặt xong thì em gọi nhưng là số khác:
– Em đây, tí anh đưa con x1 cho em dùng nhé.
– Máy x1 của em đâu.
– Lúc nãy thằng bạn nó bảo mượn của em xong nó lấy luôn rồi anh ạ, anh đưa máy kia cho em dùng nhá.
– Biết thế đã, tí đến gọi anh.
Giờ lại định lừa máy của tôi hả, còn lâu nha cưng cứ đợi đấy, lừa được 1 lần 2 lần thôi chứ đâu có lần thứ 3 hả em, cứ ngồi đấy mà bắt con tưởng bở đi.
Lên xe thấy em ủ rũ, mặt buồn thiu, tôi hỏi:
– Sao mà mất máy vậy em.
– Thằng bạn bảo có việc nhờ em tí, lâu rồi không gặp nó lên em đi taxi sang chỗ nó, vừa sang tới nơi nó bảo mượn máy em rồi cầm chạy đi luôn.
– Bạn em tốt nhỉ.
– Em cũng có ngờ nó lại như thế nữa, anh đưa con x1 của anh cho em dùng nhé.
– Tí rồi tính, tại máy đấy bà già anh mua cho.
– Không có máy không được nói chuyện với anh em buồn lắm đó anh có biết không?
– Không có máy tha hồ tán trai không sợ anh làm phiền nữa không thích à.
– Anh thích chết không hả?
– Kiếm chỗ nào uống nước đã em nhé.
– Vâng.
2 đứa quán nước cũ mà hôm trước lúc đưa em về nhà tôi và em đã ngồi, bà chủ quán nước thấy 2 đứa vào tươi cười:
– Hai đứa đi chơi à, vào đây uống nước”
– Anh lấy cho em lon redbull.
– Cháu gọi anh là bằng anh á, anh họ hả cháu?
Tí nữa thì tôi phun cả miếng nước đang uống ra ngoài.
– Bọn cháu bằng tuổi nhau 91 cả đấy ạ.
– Nhìn “thằng cu” trẻ thế này bác cứ nghĩ là ít tuổi hơn chứ.
Cũng phải thôi, tôi nhìn trẻ hơn bọn bạn cùng tuổi khá nhiều, đối với em thì điều đó lại càng rõ rệt, em đêm nào cũng phải thức khuya mà.
– Người yêu cháu đấy.
– Nhìn trẻ đẹp trai nhỉ.
– Người yêu cháu cơ mà, bác ơi cho cháu quả xoài.
Em cầm quả xoài gọt theo kiểu đúng là ngược đời, bình thường ai gọt xoài cũng xuôi về hướng ngón tay đằng này em lại gọt ngược về hướng cổ tay. Cả tôi lần bà chủ quán đơ hết cả người.
– Ai bảo em gọt thế này.
– Em gọt quen từ bé rồi, không sửa được.
– Gọt thế này có ngày mất tay, đưa tay đây anh chỉ cho.
Cầm tay em hướng dẫn vài lần mà đâu lại vào đấy, thật là bướng.
– Anh chịu thua em rồi.
– Tại em quen rồi giờ thay đổi khó lắm, lần trước nghe lời anh về nhà em học nấu ăn đó, hôm đấy học làm cá mà tí nữa bị vào tay, ở nhà em có phải động tay chân vào việc gì đâu, mẹ em làm hết.
Nhà em không nghèo 1 chút nào cả, em gần như là tiểu thư được chiều chuộng từ nhỏ thế mà cũng chỉ vì ăn chơi mà đâm đầu vào con đường này, cuộc đời mà không biết giữ mình thì cuối cùng sẽ phải trả 1 cái giá rất đắt.
– Đi ăn rồi kiếm chỗ nào nghỉ em nhé.
– Vâng, đi ăn bánh đa cá rô tiếp anh nhé.
Không hiểu sao em lại thích ăn món đấy như vậy, tôi ăn đến lần thứ 2 là bắt đầu ngán rồi, nhưng thôi kệ, chẳng lẽ lại không ăn.
Nhà nghỉ thẳng tiến, phòng 501.
– Anh ơi có Tom và Jerry nè hay quá à.
Em vừa xem vừa ngồi cười sằng sặc, nhìn như trẻ con vậy, lần đầu tiên tôi thấy em như thế, nhìn là lạ và đáng yêu quá.
– Anh ơi hết mất rồi.
– Hết thì anh cũng chịu thôi chứ làm thế nào được.
Em không nói gì, im lặng nằm xuống ôm lấy tôi. 2 đứa lao vào nhau, đây là lần đầu tiên tôi và em đắm chìm cuộn mình bên nhau mà không phải dưới biển.
– Anh à, đi chơi 1 lúc đi, mà tại anh dó làm hỏng áo em rồi.
Chả biết lúc nãy hăng máu thế nào mà áo em bung ngay 1 cúc giữa ngực. Ngậm ngùi lượn qua hàng quần áo đầu tư tôi 1 cái em 1 cái, chẳng lẽ để em mặc thế này đi ngoài đường.
Đến lúc quay về thì trong ví vừa lúc cạn tiền, còn đúng 20k, để xem giờ tôi hết tiền em sẽ thế nào nào.
– Vào đây uống nước đã anh.
2 trà đá 1 đĩa hướng đương nhỏ hết 8k, ngồi 1 lúc tôi bảo:
– Giờ ra kia bắt xe bus em về nhé.
– Không, em chưa về, đi bộ 1 lúc đi anh.
Tôi hơi bất ngờ trước câu nói của em, rồi để xem em đi với tôi được mấy mét nào.
– Giờ biết đi đâu được hả em, anh hết tiền rồi.
– Cứ đi lòng vòng đến đâu thì đến anh ạ.
Em cầm tay tôi kéo đi, 2 đứa chả biết đi đâu cứ đi thôi. Em cứ nắm chặt lấy bàn tay tôi, mồ hôi chảy ra ướt đẫm mà vẫn không chịu buông.
– Anh xách đồ có mệt không, đưa em cầm cho 1 lúc.
– Không, anh đang béo đây muốn giảm cân nè.
– Đưa em cầm cho.
– Không đưa đấy, anh có mệt đâu, lúc nãy mới có 2 cái à, giờ vẫn tiếp tục được đây nè.
– Ai cho nữa mà đòi thế, không cần em giúp thì thôi.
Tôi và em đi đến đâu người ta cũng nhìn, 1 đôi trai gái cầm tay nhau lạ lẫm vậy sao hay tôi và em có gì đặc biệt. Không quan tâm, coi như không cần biết, người ta chẳng biết tôi là ai nên đi với em chẳng có gì phải bận tâm cả. 30p 1h 2h em vẫn chưa ngừng lại, mồ hôi trên trán nhỏ xuống ướt đẫm cả áo.
Em quay sang hỏi tôi 1 câu rất vu vơ:
– Anh à, nếu em chết anh có khóc không?
– Tất nhiên là có, thế còn nếu anh chết thì sao?
– Em sẽ chết cùng anh.
– Em lại nịnh anh rồi, mình quen nhau mới hơn 1 tháng thôi à, chưa có gì quá sâu đậm để em có thể chết vì anh mà.
– Đối với em anh là quan trọng nhất, em có thể chết vì người mình yêu.
Cả 2 im lặng cứ thế tiếp tục bước đi mà không cần biết đi đâu về đâu.
– Em khát nước chưa, kiếm chỗ nào uống nước đã nhé.
– Dưới kia có quán nước kìa, vào đó đi ngồi đi anh .
– Em uống gì.
– Nước lọc anh à, anh đưa máy em mượn gọi cho người quen lấy tiền mình đi chơi tiếp nhé.
– Vẫn còn đi được tiếp cơ à.
– Đi với anh chứ đi với ai mà không đi được.
Ngồi được 1 lúc thì người quen em đến, lái xe taxi, chắc cũng từng là khách của em. Bước vào xe nói chuyện 1 lúc em trở trở ra mặt đầy thất vọng.
– Từ sáng tới giờ thằng đấy mới làm được có 80k, chả bõ anh à, thôi em nhờ nó chở mình về chỗ gần nhà anh vậy.
– Ừ, anh cũng mệt lắm rồi.
– Giờ anh về nhà lấy tiền được không?
– Anh hết tiền rồi, hay giờ em về dưới kia luôn đi.
– Không em chưa muốn về, mình đi bộ tiếp đi, để em gọi tiếp mấy thằng nữa vay tiền.
Ặc ặc. Mệt rã cả chân ra nhưng về nhà cũng buồn nên tôi đành phải cố gắng. Tiếp tục đi bộ, chân đã mỏi nhừ mà em cứ kéo đi bằng được. Em vẫn liên tục gọi điện thoại nhưng chẳng mượn được tiền của anh nào cả, cái gì dính đến tiền chả khó khăn, phức tạp, đâu phải 1 câu là mượn ngay được.
– Anh đầu hàng, không nhấc nổi chân lên nữa rồi em ơi.
– Em gọi mãi mà chẳng mượn được ai cả, giờ làm sao hả anh?
– Hay em về dưới kia đi.
– Nhưng em chưa muốn về.
– Còn nhiều dịp mà em.
– Vậy em bắt taxi về rồi bảo mama (bà chủ quán em) trả tiền cho vậy, giờ không có máy nói chuyện với anh em buồn lắm.
– Bao giờ xuống được anh lại xuống với em, nhanh thôi.
– Anh nhớ xuống sớm với em đó nha.
– Ừ, anh biết rồi.
Không biết em yêu tôi thật hay lừa nữa, còn tiền thì ăn nhà hàng, hát hò, đi taxi, hết tiền thì đi bộ trà đá hướng dương nước lọc, thật là không biết đường nào mà lần, ảo quá…
Sau 1 ngày đi bộ mệt nhọc tôi thả người lên giường ngủ 1 mạch. Hôm nay yên tĩnh quá, điện thoại không 1 sms 1 cuộc gọi nhỡ giống hệt như trước kia lúc mà tôi chưa quen em. Không thèm đánh răng rửa mặt tôi xuống bếp đầu tiên, đói quá, chắc do hôm qua đi bộ nhiều, lâu lắm rồi tôi mới đi bộ lâu như thế. Thấy tôi dậy sớm hơn thường ngày mẹ tôi ngạc nhiên hỏi:
– Nay dậy sớm thế ông tướng.
– Hôm qua con ngủ sớm mà mẹ.
– Mày mai chịu khó ngủ sớm đi, ngủ nửa ngày mai làm cái gì mà ăn.
– Khi nào được đi học con khắc dậy sớm được mà.
– Mày thấy học thua bạn thua bè khổ chưa.
Mẹ tôi nói đúng, nếu ngày trước tôi chăm học hơn thì có lẽ giờ đã không phải ở nhà chờ đợi thế này và tôi sẽ không gặp em.
Có điện thoại, l số lạ hoắc đầu 01 đuôi 7777
– Alo.
– Cho hỏi đây có phải là số của K không
– Không anh à, em là bạn của K, hôm qua K mượn máy em gọi.
– Em có số của K không gửi cho anh với.
– K không còn máy nữa anh ạ.
– Thế hôm qua em có ngồi uống rượu với K không vậy?
– Em không.
– Uk, thế bao giờ có số của K em gửi vào số này cho anh với nhé.
– Okie.
Hóa ra tối qua em đi uống rượu mà không thèm mua thẻ cho tôi, haizz… tôi chỉ biết thở dài. Lại 1 số lạ nữa gọi, đuôi 3 con 8 chắc tí nữa thêm 1 số đuôi mấy con 9 gọi nữa quá.
– Anh ơi em nè.
– Ừ.
– Hôm qua em đi taxi về dưới kia hết hơn 400, bà chủ bà chửi cho 1 trận, hì.
– Hôm qua em đi uống rượu đúng không?
– … Sao anh biết
– Thằng khách của em gọi hỏi số em nè, nó nói cho anh biết, đi uống rượu quên luôn mua thẻ cho anh nhỉ.
– Tại lúc đấy xuống xe em mệt với lại lúc đó trời tối quá à.
– Mệt còn đi uống rượu được.
– Em xin lỗi…
– Mà lúc đấy anh nói gì với nó vậy.
– Anh bảo anh là bạn em, em mất máy rồi.
– Mà anh đừng gọi vào số này nhé, số bà chủ em đó, khi nào rảnh em mượn máy bà chủ em gọi cho, thế anh nhá.
– Ừ, anh biết rồi.
Suốt ngày nói dối, không biết từ trước tới giờ em còn nói dối tôi bao nhiêu việc nữa đây, cho dù em có tình cảm với tôi thật sự đi chăng nữa nhưng tôi rất ghét người khác nói dối mình, nhất là em người mà tôi vẫn gọi là “em iu”.
Tất cả mọi chuyện cũng chỉ vì 1 chiếc nhẫn, tôi phải làm gì tiếp theo đây tiếp tục hay biến mất khỏi cuộc đời em….
Để lại một bình luận