Cuộc tình thứ nhất…
Hồi ấy anh còn bé lắm, đâu như mới 5 tuổi, học mẫu giáo làng…
Anh thích một cô bé học cùng lớp. Cô bé hay mặc chiếc váy màu hồng, có thắt nơ, đi đôi giày cũng màu hồng, trông xinh cực. Cô bé có đôi mắt sáng, hai bím tóc xinh xinh, đôi má bụ bẫm, nhìn thích lắm, chỉ muốn cắn thôi.
Ấy thế mà anh cắn thật. Các bạn thông cảm, tí tuổi đầu, đã biết cái gì, thích thì làm thôi. Con bé khóc òa lên rồi chạy lại mách cô giáo:
– Hu hu… Cô ơi bạn Chi, bạn ý cắn con.
Cô nhìn đôi má hồng hồng của bạn ý còn in rõ rành rành vết tích hai hàm răng của anh, thế rồi hầm hầm chạy về phía anh, đét cho 2 đét vào mông rồi bắt anh đứng góc lớp.
Anh là anh từ bé đã cực lực phản đối chuyện dùng vũ lực để giáo dục trẻ nhỏ. Để biểu hiện sự bất bình của mình với phương pháp phi giáo dục này, anh khóc. Khóc hết nước mắt, khóc không biết trời đất là gì.
Mấy cô giáo lớp khác nghe tiếng khóc kinh quá, chạy sang xem, cô giáo anh xấu hổ quá, mới lấy kẹo bích quy ra dỗ anh.
Anh thì báu gì mấy cái đồ trẻ con ấy, biết vậy thôi, nhưng mà anh vẫn cầm lấy để cô vui lòng, rồi sau chán chả buồn khóc nữa, anh ra chơi đồ hàng với mấy bạn nữ.
Cô bé kia thấy anh chạy ra, tưởng bị cắn phát nữa, bèn ngồi tránh anh cho thật xa. Anh chả thèm, lấy kẹo bích quy ra ăn. Kẹo ngày xưa tốt thật, ăn cứ ngon ngon lạ. Con bé thấy anh ăn thèm quá, xán lại gần, nhìn anh với ánh mắt thèm thuồng đắm đuối, anh kệ, ăn tiếp.
Cuối cùng nhìn con bé cứ ngẩn mặt ra, anh cũng thương, tay còn cầm mấy cái kẹo, xòe ra cho nó. Con bé nhận lấy rồi ăn ngon lành.
Nhân lúc nó không để ý, anh nhảy vào cắn phát nữa. Con bé mếu máo định khóc, anh dằn mặt:
– Khóc thì trả kẹo đây.
Thế là nín thin không khóc nữa.
Chẹp, từ buổi ấy, cứ mỗi lần đi học là anh lạy cạy tủ của bố ăn trộm kẹo mang đi, được đâu khoảng 1 tuần, anh chán chả buồn cắn nữa.
Vậy là hết mối tình mẫu giáo !
Để lại một bình luận