Phần 13
– Anh dậy chưa, xuống đi em gặp anh 1 lúc.
– Anh hôm qua về không xoay được tiền à, thôi em về đi.
– Anh xuống đi, em đang ở dưới
Lại taxi.
– Lên xe đi.
– Đi đâu.
– Anh cứ lên đi.
Tôi đành miễn cưỡng lên xe, em cũng biết điều đó.
– Hôm qua em trả máy thằng khách mà sáng nó về để lại cái 1202 với 200 nữa.
– Ừ.
Vào quán nước gọi 1 chai c2 tôi cứ ngồi uống không nói 1 lời, em cứ ngồi cạnh nhìn tôi, tôi buồn, em cũng buồn. Rút điện thoại ra em lại gọi cho thằng khách:
– Sao anh lại làm thế, anh làm thế là em hư đó…. bla… bla….
Bây giờ làm gì, chửi cho em 1 trận ư, bảo em đúng là loại cave chỉ vì tiền ư, không tôi im lặng, tôi không muốn nói hay nhìn mặt em 1 lần nào nữa.
– Giờ em vê dưới kia đây anh nhé.
– Ừ.
Trong đời tôi chưa bao giờ tôi phải chịu nỗi nhục lớn thế này, người yêu bảo mình về để em ngủ với thằng khác, dù em là cave nhưng ít ra em cũng phải còn 1 chút danh dự chứ…. em là 1 con hàng cả thể xác lẫn tâm hồn đúng nghĩa.
2 ngày không nhắn tin liên lạc với em tôi thật sự khó cảm giác như mất 1 thứ gì đó vậy, tôi rất nhớ em nhưng lại nghĩ đến những việc em đối xử với tôi là tôi không thể chấp nhận được, mở máy hay là không…. cuối cùng tôi mở máy… thêm 12 cuộc gọi lỡ cách đây 10 phút…
– Em đang làm gì đấy.
– Em đang xem phim, sao mà mấy hôm nay anh tắt máy thế, em tưởng anh thay số rồi.
– Anh để cho em thoải mái mấy hôm không thích à.
– Em không thích à, anh có biết là em vừa tắm vừa nhìn cái nhẫn thì anh biết rồi đấy.
– Thôi anh tắt máy tiếp đây.
– Đừng làm thế em xin anh đấy.
…
Cúp máy, suy nghĩ 1 lúc tôi soạn tin nhắn gửi cho em:
– Mình làm bạn nhé em.
– Cái gì.
– Em thử nghĩ cái cảm giác khi em bảo anh đi về nhà ngủ để em ngủ ở đó với người khác nó thế nào không?
– Em xin lỗi, nhưng tại em không muốn cắm máy của anh nên em phải làm thế thôi, anh phải hiểu em chứ.
– Em đã hứa những gì với anh, em đã nói là không chơi bời nữa để phấn đấu về nhà sớm sao em còn mượn tiền của thằng khách làm gì, em đừng bao giờ nghĩ là em đã làm ở dưới đó rồi thì làm thêm 1 thời gian nữa cũng được, anh quá thất vọng về em, em không thay đổi, chia tay thôi.
– Em xin lỗi, những điều mà em hứa với anh giờ em đã không làm được rồi, bây giờ em sẽ không níu kéo anh nữa.
– Anh hi vọng 1 thời gian sau anh quay lại anh không còn thấy em ở đó.
– Không bao giờ, em sẽ ở cho đến khi nào bà chủ không còn ở đây nữa, anh bỏ em thế là tất cả đã sụp đổ rồi.
– Em đang chọc tức anh đấy phải không?
– Bây giờ anh không còn là gì để nói em nữa cả, anh đừng nhắn tin hay gọi điện cho em nữa cả, em xin anh đấy.
– Em sẽ cố gắng nghỉ ở đó chứ.
– Anh nghĩ anh là ai mà nói em, còn chiếc nhẫn em đưa cho bạn em đeo nhé.
– Nếu em không muốn giữ nữa thì mai anh sẽ gặp em để lấy lại, anh không muốn nó ở trên tay 1 người khác.
– Nếu vậy em sẽ vứt nó đi, anh đừng bao giờ xuống quán em nữa, em không muốn nhìn thấy anh 1 lần nào nữa.
– Em vứt đi cũng được, nếu như em thực hiện được lời hứa trước kia thì em sẽ không phải gặp anh lần nào nữa đâu.
– Được rồi em sẽ vứt nó đi, em bẻ sim và trả máy này cho thằng khách luôn, anh có biết là giờ em đang khóc không, anh đừng bao giờ tìm em nữa.
Tin nhắn tiếp theo không thấy báo cáo đã tin thành công về nữa, em đã bẻ sim thật rồi, thế là tất cả đã kết thúc rồi sao…
2 ngày, 3 ngày em đã không còn xuất hiện trong cuộc đời tôi nữa, em nhẫn tâm vứt chiếc nhẫn đó đi thật sao, hóa ra từ trước tới giờ em chưa bao giờ yêu tôi thật cả, yêu em rất buồn thậm chí đã có lúc trái tim gần như đang rỉ máu, vậy mà khi chia tay rồi tôi không thấy thoải mái chút nào vậy. Tại sao em lại khiến tôi đau lòng thế này tại sao tại sao, em đâu có gì tốt đẹp đối xử với tôi chẳng ra gì tại sao hình bóng của em lúc nào cũng hiện lên trong đầu, tại sao tối nào ngủ tôi cũng mơ thấy em… tôi không biết… có ai trả lời giùm tôi được không?
Làm cách nào để quên được em, làm thế nào mới chôn vùi được những kí ức đó… tôi đang đau khổ vì em sao… sự thật phũ phàng.
Tôi không quên được em vì tôi yêu em hay tôi quá thiếu thốn tình cảm!?!
Để lại một bình luận