Phần 25
Thiên Phong mơ màng tỉnh lại, cảm nhận ngực mình có dị vật gì đó ấm áp, cúi đầu xuống nhìn thì hắn cười khổ không ngớt. Hóa ra cô nàng nữ hài Mộng Nghiên đang nằm trong ngực hắn ngủ say sưa, khóe môi còn chảy cam lộ nữa chứ, Thiên Phong thầm than sao mà giống lúc ở Sương Lâm Sơn cùng Tiểu Ly quá. Rồi Mộng Nghiên cựa quậy, Thiên Phong giả vờ nhắm mắt ngủ tiếp, hắn thừa biết nếu nàng thức dậy mà bắt gặp hắn đang nhìn chằm chằm nàng thì thế nào tiểu hài nữ này lại “Đại dâm tặc” này nọ nên hắn trực tiếp giả ngu.
Quả nhiên Mộng Nghiên tỉnh lại, mắt phượng hé nhỏ chầm chậm nhìn Thiên Phong, nàng thấy hắn còn ngủ nên thở phào nhẹ nhõm. Chả là hôm qua đang ngủ, một cơn gió đêm thổi qua làm Mộng Nghiên nhịn không được mà lạnh run lên, rồi nàng đánh liều bước đến gần Thiên Phong nằm xuống, thật ra lúc đầu nàng nằm cách xa hắn cũng hai bước chân ạ, cơ mà sáng thì thành ra nàng nằm trong ngực hắn lúc nào không hay, nhớ lại lúc trong mơ nàng cảm thấy đang ngồi cạnh lò sưởi thì ra đó là ngực của tên hỗn đản này.
Nhìn lên gương mặt nam tính tiêu sái của Thiên Phong, Mộng Nghiên nhịn không được ngây ngốc.
“Thật anh tuấn! ”
Trong lòng nàng thầm nghĩ. Tự nhiên nàng muốn hôn, hôn vào đôi môi của hắn, không biết ma xui quỷ khiến thế nào mà môi mềm của nàng từ từ gần môi hắn.
“Không được! Nụ hôn đầu phải dành cho người nam nhân ta yêu nhất! ”
“Nhưng thử một lần chắc không sao đâu! Chỉ thử thôi. Đúng không? ”
Trong đầu nàng đang đấu tranh dữ dội, để rồi nàng liếc nhìn môi hắn và cái ham muốn tìm điều mới lạ của nàng đã chiến thắng. Môi anh đào hồng hào nhỏ nhắn lần nữa kề môi hắn, hai môi chạm nhau, trong đầu Mộng Nghiên như có gì đó bùng nổ.
“Sao nó ngọt quá? Sao mà đê mê quá? ”
Cảm nhận nụ hôn đầu tiên của Mộng Nghiên là vậy, môi rời môi, má nàng đỏ ửng trong mê người. Rồi nàng chợt giật mình thất kinh khi Thiên Phong lên tiếng.
“Dậy rồi à? ”
“Ơ… ta dậy từ nãy giờ rồi! Ai như con heo nhà ngươi. Ngủ gì mà gớm! ”
Mộng Nghiên lúng túng nói. Cơ mà nếu nàng biết Thiên Phong thức dậy trước và biết luôn “chuyện xấu” của nàng làm với hắn thì không biết như thế nào? Nhưng Thiên Phong cũng không dự định nói ra gì đơn giản là hắn chưa có điên! Ở nhà còn có hai lão bà đang chung thủy chờ hắn, chẳng lẻ hắn lại ở ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt để dính thêm phiền phức sao? (Tác giả: Chú nghĩ vậy nhưng anh không nghĩ vậy… hắc hắc).
Mộng Nghiên vẫn còn lo sợ chuyện lúc nãy, nghĩ lại thật… a xấu hổ chết mất! Bây giờ nàng chỉ hận không có cái lỗ nào để chui vô thôi. Nhưng nhìn hắn không có vẻ gì là biết nên nàng cũng bình ổn tâm tình đôi chút.
“Ăn thôi! Hôm qua ta có bắt được bốn con thỏ, hôm qua hai hôm nay hai”
Thiên Phong chỉ về phía hai con thỏ được hắn dùng dây leo buộc ở gốc cây gần đó nói. Lát sau mùi thơm thịt nướng lại bay vào trong không khí, Mộng Nghiên hít lấy hít để rồi nước miếng không tự chủ được chảy xuống, Thiên Phong trực tiếp bó tay với cô nàng con nít này nên hắn chuyên tâm vô món thịt của mình. Mùi hương càng ngày càng đậm, dẫn theo đó là một số vị khách không mời mà đến.
Khi nướng thịt xong, Thiên Phong lấy con dao sắc của mình trong tay nải, cắt từng miếng thịt mỡ đặt lên chiếc lá xanh rồi đột nhiên hắn lên tiếng.
“Xem ra hai chúng ta có khách rồi”
Mộng Nghiên thấy hắn nói vậy thì lấy làm kỳ quái, nhưng chỉ một chút sau nàng đã nhận ra điều bất thường. Trong bụi cây có tiếng thở, có nhiều cặp mắt đỏ ngầu đang nhìn chằm chằm vào nàng cùng Thiên Phong.
“Là sói! ”
Mộng Nghiên hoảng sợ thốt lên sau đó nhích người lại gần Thiên Phong, trong thấy hắn vẫn ung dung cắt thịt thì nhịn không được quát.
“Bộ ngươi không sợ chết à? Làm gì đó mau đi. Nếu không chết bây giờ! ”
Đáp lại nàng là giọng nói cứng rắn của Thiên Phong.
“Nhắm mắt lại! ”
“Nhắm mắt? ”
Nàng kỳ quái nhìn hắn, đang định lên tiếng chất vất thì Thiên Phong lặp lại.
“Nhắm đi! ”
Nàng chưa thấy hắn như vậy nên có chút hoảng sợ mà nhắm mắt lại. Thiên Phong thấy nàng nhắm mắt lại thì gật đầu, miệng lẩm bẩm.
“Trước sờ chưa dùng thứ này hôm nay thử mới được”
Khóe môi Thiên Phong nhếch lên.
“Lục Đạo Luân Hồi Ấn – Súc Sinh Ấn”
Sau câu nói của Thiên Phong, từ dưới mặt đất xuất hiện hai cái bóng đen bay lượn, rồi bất ngờ hai cái bóng đen đó trồi lên, trước mặt Thiên Phong bây giờ là hai con khuyển màu đen sẫm nhìn cứ như hai cái bóng đen, ngoại trừ cặp mắt đỏ máu ra thì đen lại hoàn đen.
“Mẹ nó! Ngầu vãi! ”
Thiên Phong nhìn thấy mà trong lòng hưng phấn gào thét, sớm biết nó ngầu như vầy thì hắn đã lấy ra dọa hai thặng mặt lìn Thiên An, Thiên Bình rồi. Mới có Súc Sinh Ấn thôi mà đã dọa người như thế này thì năm ấn còn lại nó thành ra cái dạng gì!
Đám lang sói nhìn thấy hai con khuyển đen sì thì sinh ra cảm giác sợ hãi cùng cực, bọn nó không hẹn nhau mà chạy thật nhanh mong sao thoát khỏi cái địa phương này, biết trước thành ra như vầy có cho mười cái mạng bọn chúng cũng không dám đến. Hai con khuyển đen cũng từ từ lún xuống đất biến mất.
“Xong rồi! Ăn thôi”
Quay qua nói với Mộng Nghiên kế bên, Thiên Phong cầm miếng thịt lên bỏ vào miệng.
Mộng Nghiên hé mắt ra, lấy hai tay dụi mắt, khi nhìn rõ thì nàng kinh ngạc.
“Sói đâu? Sao mất hết rồi? ”
Rồi nàng quay sang nhìn Thiên Phong như muốn tìm câu trả lời. Đáp lại nàng là một đống thịt nướng thơm ngon làm nàng quên luôn mình hỏi gì. Cả hai ăn ngon lành mà không hay biết có một bóng đen cao lớn khác đang đứng ở phía xa xa.
…
Còn tiếp…
Để lại một bình luận