Phần 23
Ngay chiều hôm ấy thì đại phu bên trấn bên cũng tới nơi, khi biết tin có người đã trị độc cho cô bé thì ông vô cùng kinh ngạc muốn gặp người đó ngay nhưng hắn đã rời khỏi không lâu trước đó. Thiên Phong bây giờ đang ở quán trọ hắn đang dùng bữa, phía đối diện là cô nương xinh đẹp kia đang nhìn hắn chằm chằm.
“Tiểu cô nương à! Cô không ăn cũng đừng ép người ta không ăn giống mình chứ! Cứ nhìn người ta ăn như vậy có biết bất lịch sự lắm không? ”
Thiên Phong nhịn không được mà nói, đang ăn mà cứ nhìn như vậy hắn ăn cũng mất ngon.
“Người tên gì? ”
Cô nương xinh đẹp hỏi.
“Lâm Thiên Phong! ”
“Thiên Phong? Ta sẽ ghi nhớ cái tên này! À quên ta tên Mộng Nghiên là một y sư! ”
Không để Thiên Phong nói Mộng Nghiên tiếp lời.
“Ngươi cũng là một y sư đúng không? Ở đâu ngươi có được Bạch Ngân Kim Châm đó? ”
Nghe cô nàng tự xưng Mộng Nghiên đó hỏi mà Thiên Phong có chút bực mình, chuyện riêng của người ta mà cứ soi mói, dẹp nghĩ ăn.
“Ở đâu có thì liên quan gì đến cô! Cáo từ! ”
Nói tạm biệt xong thì Thiên Phong đeo một giỏ thuốc trên lưng cùng thanh mộc kiếm bắt đầu vào rừng hái thuốc. Mộng Nghiên tức đến nổ phổi, cái tên mặt trắng thư sinh mê gái đó mà dám bơ một cô nương xinh đẹp như nàng? Thật là tức chết mà.
“Tên hỗn đản chờ ta”
Xách thêm một cái giỏ thuốc, Mộng Nghiên chạy theo Thiên Phong.
Trên đường đi rất nhiều người cười nói vui vẻ với Thiên Phong làm hắn cảm thấy khá vui. Phía sau Thiên Phong bây giờ có thêm cái đuôi nhỏ Mộng Nghiên đang bước theo sau, việc cô nàng đi chung với hắn làm hắn phi thường bực mình, dù có xinh đẹp nhưng Thiên Phong nhà ta không phải gặp gái đẹp là mê đâu ạ!
“Cô đi theo ta làm gì? ”
Thiên Phong miệng hỏi nhưng chân vẫn bước, Mộng Nghiên nghe vậy lên giọng.
“Đi đâu mặc kệ ta, ta có chân ta đi tên hỗn đản ngươi quản được à! ”
“Này này! Xin cô đừng mở miệng ra là hỗn đản đóng miệng cũng hỗn đản được không! Ăn nói như vậy không sợ trời đánh à? ”
Bất chợt Thiên Phong dừng bước, trong quá khứ Sương Lâm Sơn, Tiểu Ly cũng hay gọi hắn là hỗn đản, hái hoa tặc… Thiên Phong tự hỏi bây giờ các nàng ra sao rồi? Gương mặt hắn thoáng có nét u buồn nhung nhớ.
“Này… ngươi làm sao vậy? ”
Mộng Nghiên kế bên thấy không khí bỗng trầm xuống thì lên tiếng nhắc nhở, Thiên Phong khôi phục lại trạng thái bình thường.
“Nói cho cô biết nhé. Hôm qua ta đã hỏi ông chủ quán trọ, khu rừng mà ta sắp đến có tên là Nhạn Lạc Nhan. Ý chỉ là có vào mà không có ra, chưa kể bên trong có thể có ma thú hung tợn nữa đó! Tốt nhất là cô về đi”
Thiên Phong cái này là chém gió đấy, chả có khu rừng nào tên Nhạn Lạc Nhan cả, ma thú thì chắc có nhưng cái một vào mà không có ra thì… chắc là không.
Mộng Nghiên nghe vậy có chút hoảng sợ, nói gì thì nàng cũng chưa có nét thành thục mà còn ngây thơ trong sáng nên không phát hiện ra là Thiên Phong nói dối.
“Ta… ta mà sợ sao! Bất quá ngươi bảo vệ ta. Nào khẩn trương lên! ”
Mặc dù sợ nhưng nàng vẫn nói cứng, nàng không muốn thua tên đáng ghét kia, tài y sư của nàng là do sự phụ của nàng dạy. Trong tâm trí của nàng thì tài y sư của sư phụ ít nhất cũng gần bằng Hoa Đà nên nàng không muốn thua Thiên Phong. Cơ mà nếu Mộng Nghiên biết Thiên Phong tự học y sư thì không biết sẽ bị đã kích thế nào nữa… khẳng định là rất sốc ạ…
Hai thân ảnh một lam một trắng đứng ở bìa rừng, hai người này dĩ nhiên là Thiên Phong cùng Mộng Nghiêng. Hắn thấy nàng đi đến tận đây cũng chỉ biết lắc đầu cười khổ.
“Không về thật sao? Bây giờ quay về vẫn còn kịp đấy? ”
Thiên Phong có “ý tốt” nhắc nhở lại lần nữa, nhưng đáp lại hắn là giọng đầy kiên định của Mộng Nghiên.
“Ta sẽ đi! Lên đường thôi! ”
Và thế là hai thân ảnh từ từ khuất bóng sau cánh rừng.
Khu rừng này không có tên, phải nói thảm thực vật ở đây khá phong phú. Có những cây đại thụ to cao lớn, cũng có những cái cây nhỏ xíu, đâu đó bắt gặp những thú vật như thỏ, hươu, nai…
Thiên Phong đi trước mở đường, bất chợt một tiếng thét vang lên.
“Aaaa! ”
“Có chuyện gì vậy? ”
Thiên Phong gấp rút xoay người lại, mà xoay người lại nhìn thì hắn tức suýt hộc máu.
“Oa! Thiên Phong ngươi xem này! Đây là Bách Hợp Thảo đó nha”
Thiên Phong ngao ngán, chỉ là một cây thảo dược thôi mà… có cần hét lên như vậy không chứ!
Lắc đầu hắn đi tiếp, Mộng Nghiên sau khi hái xong Bách Hợp Thảo thì cũng lẽo đẽo theo Thiên Phong. Càng đi hai người càng gặp nhiều loại thảo dược như Cúc Hoa Thảo, Linh Diệp Thảo, Địa Linh Thảo, Thanh Long Quả… cùng một số loại thảo dược cùng nấm khác.
Càng vào sâu trong rừng thì cả Thiên Phong cùng Mộng Nghiên càng tìm được nhiều thảo dược và thảo quả hơn, hai người không chú ý là sắc trời càng ngày càng tối lại, từng tán cây cũng trở nên âm u hơn.
“Oa! Hôm nay thu hoạch được nhiều thảo dược quá! ”
Mộng Nghiên cười toe toét khi lần đầu tiên kiếm được nhiều cây thuốc như thế này, nàng quay qua Thiên Phong thì thấy hắn đang trầm tư.
“Ngươi sao vậy? Nè Thiên Phong”
Mộng Nghiên lo lắng hỏi, Thiên Phong sực tỉnh nhìn nàng nói…
“Ta có cảm giác như không thể ra khỏi đây nữa… ”
Lời nói của Thiên Phong làm Mộng Nghiên giật mình, định thần lại nàng cũng có cảm giác tương tự. Cả hai không nói mà cùng đứng lên đi về hướng mà họ vừa mới đi qua. Hồi lâu sau dừng bước, cả hai hoảng sợ.
“Đây… đây… đây chẳng phải là chỗ nghỉ chân của chúng ta lúc nãy sao? ”
Mộng Nghiên run run lắp bắp nói, Thiên Phong cũng âm thầm giật mình, chẳng lẽ những điều hắn chém gió là thật sao?
Sắc trời ngày càng tối dần, Mộng Nghiên càng sợ hơn mà ngồi sát bên Thiên Phong, cảm nhận người ngọc đang run lên bần bật mà hắn lắc đầu.
“Đừng sợ! Dù sao chúng ta cũng đi hết hướng rồi mà lần nào cũng quay về nơi này nên không bị lạc nữa đâu! Điều cần thiết bây giờ là ăn cho no cái đã”
Mới vừa dứt câu thì bụng của Mộng Nghiên réo lên ầm ĩ làm nàng ngượng chín mặt không dám nhìn Thiên Phong, còn hắn thì cười hì hì đứng lên chuẩn bị đi kiếm thứ gì đó.
“Ngươi đi sao? ”
Thật tình là Mộng Nghiên không muốn Thiên Phong đi chút nào, nàng ở lại một mình… nghĩ tới thôi mà đã lạnh sống lưng rồi. Nhận thấy sự sợ hãi trong lời nói của Mộng Nghiên, Thiên Phong nói.
“Ta ở đây thì cô mới sợ đấy! Dù sao ta cũng là tên hỗn đản cơ mà… hắc hắc”
Nghe hắn nói vậy Mộng Nghiên hoảng hồn lấy tay che người lại, nàng sắp khóc tới nơi rồi.
“Thôi không chọc cô nữa! Ta đi nhanh sẽ về liền, nhớ là ở đây không được đi đâu hết đó! ”
Nói xong hắn lao ra màn đêm đen kiếm thức ăn, để lại Mộng Nghiên lo sợ mà nhắm tịt mắt lại…
Để lại một bình luận