Phần 24
Trong khu rừng âm u rùng rợn, lắm lúc vang lên tiếng cú, tiếng quạ kêu rồi tiếng sột soạt nghe thật đã tai… à nhầm, nghe thật đáng sợ.
Một cô nương xinh đẹp mặc bộ bạch y màu trắng ngà, hai tay nhỏ đang bưng mặt không dám nhìn xung quanh… bỗng.
Rống
Tiếng động lớn như tiếng gầm của một loài sinh vật gì đó vang lên làm nàng sắp khóc tới nơi rồi.
“Thiên Phong ngươi mau quay về đi mà! ”
Người này dĩ nhiên là Mộng Nghiên xinh đẹp đi hái thuốc cùng Thiên Phong. Thiên Phong đi tìm thức ăn cũng khá lâu nhưng tận bây giờ chưa quay lại, điều đó làm Mộng Nghiên càng sợ hơn, nhớ như… mới nghĩ thôi là thấy không dám nghĩ nữa rồi.
Bất chợt có tiếng sột soạt trong bụi cây gần đó, Mộng Nghiên nín thở nhìn qua khe tay, hình ảnh mờ mờ dần dần lọt vào tầm mắt. Từ trong bụi rậm, một thân ảnh màu đen đi từ từ ra, thân ảnh đó không phải Thiên Phong, Mộng Nghiên khi nhìn thấy gương mặt của thân ảnh kia thì tròng mắt nàng mở to hoảng sợ. Nó trông như một vị tướng sĩ mặc áo giáp nhưng… nó không có đầu… chỉ có tứ chi cùng thân mặc chiến giáp, tay phải cầm một cây đao to. Mộng Nghiên còn thấy “người không đầu” đó tiến lại gần mình, nàng run lên cầm cập sau đó bất tỉnh nhân sự.
Hồi lâu sau.
“Này! Dậy nhanh coi cô nương! Này”
Tiếng của một nam nhân đánh thức Mộng Nghiên dậy, nàng xoa xoa đầu rồi như chợt nhớ ra gì đó nàng hoảng sợ.
“Đừng tới đây! Đừng tới đây con ma không đầu kia! ”
Thiên Phong nghe vậy thì ngớ người nhìn xung quanh, sau đó hắn “ưu ái” cốc đầu Mộng Nghiên cho nàng tỉnh lại.
“Nói năng lung tung gì thế! ”
Thiên Phong vừa tiến lại gần chỗ lửa đang nướng hai con thỏ vừa nói.
“Ai nha! Sao ngươi cốc đầu ta? Nhẹ nhàng một chút không được à? ”
Xoa xoa cái đầu tội nghiệp đang sưng lên của mình, Mộng Nghiên trừng mắt phượng nhìn Thiên Phong, sau đó thấy hắn đang nướng thịt thì nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.
Mùi thơm từ thịt ngày càng lan tỏa càng làm cho nước miếng của Mộng Nghiên tràn ra khóe môi, cáu bụng thì liên tục đánh trống kêu oan.
“Xong rồi! Mau lại ăn đi”
Thấy hai con thỏ đã vàng óng chảy mỡ thì Thiên Phong lấy xuống, cho hai con thỏ nướng lên hai chiếc lá xanh rồi nói với Mộng Nghiên.
“Hứ! Ta không thèm! ”
Bất ngờ là Mộng Nghiên chỉ hừ nhẹ ngoảnh mặt đi chỗ khác, thế nhưng dòng cam lộ chảy ra khóe môi cùng cái bụng đang réo đã bán đứng nàng. Thiên Phong dĩ nhiên là biết cô nàng này đang giả vờ rồi, bất quá hắn cũng muốn trêu chọc tiểu hài nữ này ạ.
“Haizz. Tiếc quá! Nếu hai con thỏ này một mình ta ăn thì chắc chắn không hết rồi. Nhưng nếu bỏ đi thì phí của quá… hmm… quất thôi! ”
Rồi hắn cắn một miếng thịt thỏ nướng, mỡ nóng tràn ra cùng mùi hương ngọt lịm, vị thịt vừa chín tới không quá chín cũng không quá sống làm cho miếng thịt vẫn giữ được độ mềm cùng nước thịt. Mộng Nghiên thấy vậy càng nuốt nước bọt nhiều hơn, hô hấp cũng tăng lên, thế mà tên đáng ghét kia cũng đâu buông tha nàng!
“Oa! Thật là ngon quá đi, miếng thịt như trôi luôn xuống cái bụng của ta vậy. Ngoan! Hôm nay bản công tử sẽ cho ngươi căng bụng. Hắc hắc”
Thiên Phong xoa xoa cái bụng của mình nói, đang còn làm như vô ý nhìn qua Mộng Nghiên đang đờ đẫn nhìn cái đùi thỏ trên tay hắn, miệng của Thiên Phong bây giờ bóng loáng làm ai đó nhịn không nổi nữa rồi.
“Hức… hức”
Tiếng khóc! Phải là tiếng khóc của Mộng Nghiên. Thiên Phong thấy nàng khóc thì đần ra, nàng khóc cứ như Thiên Phong mới cưỡng bức nàng vậy, như thật.
“Ớ! Này này… sao lại khóc? ”
Thiên Phong thấy mình đùa quá trớn, quay sang hỏi Mộng Nghiên. Nghe vậy nàng càng khóc to hơn, nhìn nàng bây giờ ai mà không thương xót.
“Hu… ngươi bắt nạt ta! Ngươi bắt nạt ta! Ta sẽ nói với sư phụ để người đánh đòn ngươi! Hu hu”
Nghe xong Thiên Phong cố nín cười, cái gì mà đánh đòn chứ, thật sự Mộng Nghiên cũng chỉ là một tiểu nữ hài thôi, cơ mà nàng đâu biết sau này hắn tới thật. Thiên Phong nghe vậy vừa buồn cười vừa thương xót, cầm con thỏ nướng thứ hai lại gần Mộng Nghiên, hắn nói với giọng nhỏ nhẹ.
“Rồi! Là ta sai! Ta đáng chết! Ta không nên đùa nhây như vậy với Mộng Nghiên đại tiểu thư. Con thỏ này xem như là lời xin lỗi. Mộng Nghiên đại tiểu thư có thể thương tình mà bỏ qua cho sự ngu dốt của ta không? ”
Mộng Nghiên vẫn khóc, nhưng tay thì với lấy thỏ nướng, nàng vừa cắn một miếng thịt vừa khóc.
“Hu… Ta… ta tha cho ngươi lần này… nhưng sau này ngươi phải đi về Bắc Băng Cung của ta nhận tội… hu… vì ngươi dám bắt nạt ta… hu hu”
Nói thật chứ bộ dáng của Mộng Nghiên bây giờ rất buồn cười làm Thiên Phong mắc cười gần chết mà không dám cười, hắn quay về với thức ăn đang dang dở của mình.
Lát sau cả hai cũng ăn xong, Mộng Nghiên cũng nín khóc, bây giờ nàng đang ôm chân nhìn đống lửa đang phập phùng trước mặt.
“Lúc nãy cô có nói cái gì mà ma không đầu rồi cái gì mà Bắc Băng Cung? Giải thích tí đi! Về con ma không đâu trước”
Thiên Phong tay vứt cành củi khô vào đống lửa vừa nói, Mộng Nghiên nghe hắn hỏi thì cũng từ từ kể lại.
“Ta đích thị nhìn thấy con ma không đầu mà! Nó mặc một bộ giáp sắt, trên tay còn cầm thêm một cây đao nữa nhưng… nó không có đầu, chỉ có mỗi cổ thôi! ”
Thiên Phong nghe vậy thì nhíu mày, nếu thật sự những gì Mộng Nghiên nói là thật thì trong khu rừng này chắc chắn có một bí mật gì đó. Nghĩ mãi không ra Thiên Phong nhớ đến địa danh xa la Bắc Băng Cung, hắn ngẩng đầu lên hỏi tiếp.
“Vậy còn Bắc Băng Cung? ”
Mộng Nghiên nghe vậy liếc nhìn Thiên Phong.
“Ngươi không biết Bắc Băng Cung? ”
Thiên Phong lắc đầu, Mộng Nghiên thấy cái lắc đầu của hắn thì bất ngờ.
“Ta không biết ngươi chui ra từ cái xỏ xỉnh nào mà không biết nữa! ”
Không đợi Thiên Phong nói nàng tiếp lời.
“Bắc Băng Cung nằm ở phía Bắc đại lục, quanh năm băng tuyết bao phủ, nhiệt độ xuống thấp nhưng những người sống ở Bắc Băng Cung lại không cảm thấy lạnh, họ thấy nơi đó giống như bình thường vậy. Ngoài ra ở Bắc Băng Cung nổi tiếng với ngành y sư, phải nói tất cả mọi người ở đấy ai cũng là y sư tài giỏi cả. ”
Nói tới đây cái mặt của Mộng Nghiên phơi phới lên, nhìn qua bộ mặt đần thối của Thiên Phong nàng nói tiếp.
“Ngoài Bắc Băng Cung ra thì còn có Nam Hoa Cung ở hướng Nam, hướng Tây hiệu Tây Vực Cung, Đông Hải Cung nằm ở hướng Đông ra biển”
Thiên Phong hôm nay được đại khai nhãn giới, biết thêm về đại lục này.
“Rồi đi ngủ! ”
Mộng Nghiên nói xong thì nằm xuống bãi cỏ êm, nàng liếc nhìn Thiên Phong với ánh mắt dè chừng.
“Cấm ngươi đến gần ta! Cách xa ta mười bước chân”
Thiên Phong cười khổ gật đầu, cả hai sau một ngày mệt mỏi nhanh chóng đi vào giấc ngủ.
Để lại một bình luận