Phần 2
Ra khỏi khu rừng, đập vào mắt Thiên Phong là cảnh phố phường tấp nập theo kiểu cổ trang Trung Hoa nên hắn càng khẳng định mình xuyên việt vào nơi chốn võ lâm rồi. Cảnh mua bán tấp nập, những bộ y phục Trung Hoa cổ tinh xảo đẹp mắt, những tiếng rao hàng mời gọi trong thật vui tươi và sinh động. Đang mãi mê ngắm nhìn khung cảnh thì bên tai Thiên Phong truyền đến giọng nói ngọt ngào:
– Thiếu gia! Ngài sao vậy? Thấy không khỏe chỗ nào sao ạ! ? Thôi đúng rồi Thiếu gia chắc là đói bụng lắm rồi đúng không? Chúng ta về nhanh lên để Tiểu Yên làm cơm cho Thiếu gia nha!
Thiên Phong mới quay mặt nhìn vào hướng vừa phát ra âm thanh mê người kia. Đột nhiên hàng loạt thông tin đưa vào đầu của Thiên Phong.
- Tên: Tiểu Yên(18 tuổi)
- HP: 80/80.
- MP: 50/50.
- Kĩ năng: Không có.
- Kĩ năng đặc biệt: Không có.
*Chú thích: Là nha hoàn riêng của Lâm Thiên Phong, từ nhỏ đã bị bán vào nhà của Lâm Gia làm tì nữ phục vụ riêng cho tên phế vật Tam công tử nhà họ Lâm. Càng lớn nhan sắc càng xinh đẹp nên thường bị Đại công tử và Nhị công tử trêu ghẹo. Một lòng trung thành, tận tâm với Lâm Thiên Phong.
– Hóa ra là vậy… Thiên Phong biết được thân phận của Tiểu Yên càng lấy làm thương cảm và càng hận hơn cái gia tộc của “mình”.
Đang thầm rủa chửi thì trước mặt hai người là ba tên thanh niên, nhìn vẻ ngoài thôi cũng không thể cho là người tốt được rồi. Một tên thì tóc tai bù xù, với hàm răng hô kinh điển tin chắc hắn có thể kiếm rất nhiều tiền bằng việc nạo dừa. Tên thứ hai thì mập ú, thân hình như đại hùng chỉ tiếc là trên mặt có một vết sẹo to tướng. Tên còn lại ưa nhìn hơn, nhưng cũng chỉ ưa nhìn hơn một ít, trai tráng ốm nhom như quẻ củi, đôi mắt thì ánh lên vẻ hèn mọn cùng dâm tà và ánh mắt đó đang nhìn chầm chầm Tiểu Yên.
Lâm Thiên Phong cũng đã bắt đầu nhận ra ba ánh mắt như sói đói của ba tên kia, hắn biết mình cũng chỉ mới hồi phục kinh mạch được một chút nên không muốn gây sự tránh phiền phức. Nhưng… nào có dễ vậy. Thiên Phong cầm cổ tay của Tiểu Yên lôi đi nhanh qua ba tên phiền phức này, hắn cố để không cho Tiểu Yên nha hoàn của mình đụng chạm vào ba gã này. Đột nhiên một thân hình to lớn chắc trước mặt hai người, sau đó một giọng nói òm òm cất lên làm toàn bộ mọi người xung quanh không dám đứng nhìn:
– Để cô nương đây lại hầu rượu bọn ta rồi ngươi đi đâu thì đi.
Sau đó tên răng hô vào phụ hoa thêm:
– Phải đó! Ngươi mau để cô nương xinh đẹp này lại… bằng không… ngươi chuẩn bị di ngôn đi haha!
Tên thứ ba thì vẫn dùng ánh mắt đỏ dâm tà nhìn vào Tiểu Yên. Một luồng thông tin đổ bộ vào não Thiên Phong. Theo những gì hắn thấy thì tên mập tên Lăng Hùng, tên hô tên A Cẩu, tên còn lại tên Đại Siêu… – Ba cái tên quái dị. Đây là suy nghĩ của Thiên Phong khi hắn đọc xong tên của ba tên kia. Nhưng còn một điều đáng quan tâm là tất cả chỉ số của ba tên này đều cao hơn hắn không ít. Đôi chân mài rậm nhíu lại càng làm cho gương mặt thanh tú phía sau Thiên Phong lo lắng sợ hơn, chẳng lẽ sự trong sạch của nàng lại mất đi như vậy sao? Đang định chuẩn bị trao thân cho ba tên kia để đổi lấy sự an toàn cho Thiếu gia, Tiểu Yên chợt khưng lại vì có một bóng lưng bước lên che chở cho nàng, không ai khác chính là Thiên Phong. Hắn ta quyết định sinh tử chiến để giữ lại sự trong trắng cho cô nha hoàn của mình, đùa gì chứ nếu mất cũng phải mất trong tay hắn chứ sau lại để mất trong tay ba tên đốn mạt kia.
Nhìn tấm lưng to lớn đang che chở trước mắt mình, tâm tư thiếu nữ chợt run lên, đôi mắt hơi nhòe đi cố gắng để thấy gương mặt tuấn tú của người nam nhân trước mặt mình đây. Những kí ức bỗng ùa về trong đầu Tiếu Yên, lần đầu tiên cô bước vào nhà họ Lâm khi đó cô mới 10 tuổi, cô bị Đại thiếu gia và Nhị thiếu gia bắt nạt, nhưng trong lúc cô sắp bị đánh thì bóng lưng ấy đã che chở cho cô, dù lúc ấy hắn bị đánh bầm dập nhưng cũng đã cứu được nàng. Vì vậy nàng đã chăm sóc hắn, hầu hạ hắn mà không một lời oán trách. Và giờ đây hình ảnh ấy lại xảy ra khi nàng gặp hoạn nạn, trái tim thiếu nữ đập liên hồi báo hiệu… nàng là hoa đã có chủ… Nếu Thiên Phong mà biết Tiểu Yên đang nghĩ như vậy chắc hắn mừng như điên. Nhưng vấn đề bây giờ là hắn không có tâm trạng cao hứng, ánh mắt lạnh lùng của hắn đang khóa chặt ba thân ảnh phía trước.
– Ngươi! Tại sao còn đứng đó? Muốn ăn đòn à? Tên phế vật xem đây!
Tên vừa nói là tên to con, nói xong hắn lao đến đấm vào Thiên Phong, cú đấm khá nhẹ nên hắn có thể né được. Nhưng đòn thứ hai thì hắn lãnh trọn vào ngực. Tên hô xông lên và một cước ngay bụng Thiên Phong làm hắn nhăn mặt khom xuống ôm bụng thở dốc. Tên thứ ba nhân cơ hộ tiến lại ôm Tiểu Yên vào người nhưng Thiên Phong bằng một ý chí nào đó hắn bật dậy và hất tên có ý định sàm sở nha hoàn của mình làm hắn không kịp phòng bị ngã lăn trên mặt đất. Ánh mắt Thiên Phong lần nữa khóa chặt cả ba tên, đột nhiên trên tay phải của hắn lấp lánh ánh sáng nhẹ của các hạt sáng li ti, các hạt sáng gom lại và bắt đầu hình thành một thanh trường kiếm. Một màn này làm ba tên kia hơi e ngại Thiên Phong hơn. Bọn chúng nhìn nhau rồi nhìn Thiên Phong. Tên có ánh mắt dâm dục lên tiếng:
– Hôm nay bọn ta tha cho các ngươi! Nhưng nếu gặp lại các ngươi không may mắn như thế này đâu! Ta để ý nàng rồi nha tiểu cô nương xinh đẹp… haha!
Tràng cười khuất dần của bọn ác ôn qua đi, Thiên Phong gục xuống, nhưng đón nhận hắn không phải là nền đất khô cứng mà là một địa phương mềm mại, còn có hương thơm xử nử nhàn nhạt.
Tiểu Yên vừa rồi trong thấy Thiếu gia của mình sắp ngã xuống thì vội vàng lao đến đỡ hắn vào lòng ngực đầy đặn của mình. Thấy ánh mắt hắn nhìn mình rồi mỉm cười làm hai má nàng đỏ hơn, khó khăn lên tiếng hỏi han Thiên Phong rồi dìu hắn về nhà.
Trên đường về cũng không gặp thêm tình cảnh khó khăn gì nữa nên hai người rất nhanh về đến Lâm gia. Thiên Phong được Tiểu Yên dìu vào phòng của mình, trên đường về phòng hắn bắt gặp rất nhiều ánh mắt lạnh nhạt cùng ghen ghét đổ về phía mình, đủ loại thành phần. Hắn cũng mặc kệ không chấp với những ánh mắt khó chịu này. Còn về phần Tiểu Yên thì khỏi phải nói, cô nàng mặt đỏ hơn gấc khi bị nhiều người nhìn như vậy, lúc trước thì không sao vì nàng chưa nghĩ gì sâu xa với Thiên Phong cả… còn bây giờ thì… khác rồi.
Đến cửa phòng của Thiên Phong, Tiểu Yên nói luôn một tràn:
– Thiếu gia đợi em đi lấy thuốc và đồ ăn cho ngài nhé! Đợi một chút thôi ạ! Ngài cố gắng đợi em xíu nhé… Cảm ơn Thiếu gia vì chuyện lúc nãy đã cứu nô tì.
Đến chữ cuối cùng thì nghe như muỗi kêu, nhưng Thiên Phong nghe mấy chữ trước cũng khá đủ rồi. Tiểu Yên nói xong thì như một cơn gió chạy vụt ra ngoài chỉ còn lại hương thơm nhẹ nhàng của thiếu nữ xung quanh. Hít hà một hồi thì Thiên Phong cũng bình tĩnh lại, việc cần làm bây giờ là… test hàng hệ thống!
Để lại một bình luận