Phần 21
Mắt tròn mở ra, đôi mày liễu nhíu nhíu nghi hoặc…
“Thiên Phong! ”
Giọng nói vang vọng tận trời xanh làm Thiên Phong suýt ngã xuống giường.
“Cái gì vậy Tiểu Ly? ”
Ngáp ngủ một cái Thiên Phong lười biếng nói qua Tiểu Ly đang trừng mắt nhìn hắn bên kia.
Trên giường hôm nay khá thú vị. Tiểu Ly nằm bên phải mép giường, Thiên Phong nằm giữa, còn một người ngọc đang say sưa giấc ngủ bên mép giường bên trái, không phải Tiểu Yên thì là ai vào đây đây.
Thêm một đôi mắt to tròn mở ra, nàng lật người thì bắt gặp Tiểu Ly đang nhìn chằm chằm Thiên Phong…
“Aaaaaaa! ”
Tiếng hét lần này làm Thiên Phong rớt luôn xuống giường, xoa xoa cái mông tội nghiệp hắn cười quái dị nhìn hai nàng. Nói sao nhỉ? Sau cuộc mây mưa với Tiểu Yên tối hôm qua thì nàng thiếp đi mất, Thiên Phong cười tà ác bắt đầu bế Tiểu Yên đang không biết trời trăng mây gió gì về phòng của Tiểu Ly đang say giấc.
Tiểu Ly nào có biết gì, cứ tưởng tên trời đánh kia ngủ ở xó xỉnh nào rồi nên nàng… khỏa thân ngủ cho mát. Tiểu Ly nào ngờ như vậy càng làm tên kia khoái chí hơn. Nằm giữa hai tiểu tiên nữ mà lòng Thiên Phong phơi phới ra, hắn thầm nghĩ nếu cả hai tiểu ma nữ này phục vụ mình… hắc hắc.
Và thế là có chuyện sáng nay. Tạm gác lại tất cả, đại sảnh Lâm gia giờ đây đang giống hôm qua, tất cả mọi người đang đợi Lâm Thiên Phong nói lời từ biệt, thật ra là muốn hắn đi nhanh nhanh thôi chứ tốt lành gì.
Thiên Phong bước đi, trên vai là tay nải đựng một số dụng cụ cần thiết, trên lưng là thanh mộc kiếm mà hệ thống đã tặng. Phía sau hắn bao gồm tất cả thành viên Lâm gia, Chu Giai Giai nước mắt ngấn lệ, Tiểu Ly cùng Tiểu Yên cũng không khá hơn, ánh mắt buồn đó càng làm cho hai nàng trở nên xinh đẹp. Trước cổng Đằng Kim thành, Thiên Phong dừng bước quay đầu lại, hắn tiến lại ôm lấy mẹ hắn.
“Hài nhi hứa sẽ quay về cùng mẫu thân! Mẹ yên tâm! ”
Chu Giai Giai cũng không biết nói gì hơn là luyến tiếc nhìn hắn. Thiên Phong lại ôm lấy hai người ngọc của mình, hai nàng không kìm được nữa mà khóc to lên, hắn cũng rất thương tâm nhưng nếu hắn dừng lại hôm nay thì ngoài kia có bao nhiêu người đang không ngừng tiến bộ, ở cái nơi cường giả vi tôn này thì nếu không có thực lực thì ngươi chuẩn bị ăn hành đi là vừa. Vì vậy Thiên Phong cần phải đi, xoay người bước từng bước ra khỏi thành, hắn không quay mặt lại hắn sợ nếu quay lại hắn không kìm được mà khóc mất.
Thân ảnh màu lam dần dần khuất đi trong tầm mắt mỗi người, để lại phía sau là những đôi mắt kiên định mong chờ hắn quay về.
Ở Lâm gia, một thiếu niên bị cắt hết tứ chi chỉ còn lại thân mình cùng cái đầu, ánh mắt hắn đỏ ngầu kèm theo sự khát khao. Người này dĩ nhiên là Lâm Thiên Bình bị Thiên Phong cho thành phế nhân, trước mặt hắn bây giờ là một quả cầu màu đen bay lơ lửng, bất chợt một giọng nói u ám phát ra từ quả cầu ấy.
“Thế nào? Ngươi nghĩ sao về điều kiện của ta? ”
Thiên Bình khàn khàn đáp lại, trong lời nói bao gồm sự hận thù cùng cực.
“Chỉ cần cho hắn chết không toàn thây thì thứ gì ta cũng chấp nhận! ”
“Được! Được! Hahaha vậy ta sẽ cho ngươi sức mạnh! Haha”
Rồi quả cầu màu đen đó bay nhập vào cơ thể phế nhân của Thiên Bình, dị tượng xảy ra. Thân hình khuyết tật của Lâm Thiên Bình có một độ trận kỳ dị xuất hiện, từng đường gân xanh nổi lên trên thân thể để rồi…
Phụt… Phụt
Nếu có cách luyện dược sư hay y sư nổi tiếng ở đây chắc chắn họ sẽ trợn mắt, mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng. Tứ chi của Lâm Thiên Bình từ chân tay đang mọc trở lại. Phải! Là mọc lại! Chúng đang từ từ xuất hiện. Cả thân hình Thiên Bình lơ lửng trên không trung, một vòng tròn đen ma mị bao bọc xung quanh hắn, từng hạt bụi li ti màu đen phấp phới trong không khí.
Vòng tròn ấy từ từ mờ đi rồi biến mất, thân hình Thiên Bình hạ xuống mặt đất, tứ chi đã có, ánh mắt hắn bây giờ chỉ còn một màu đen, mái tóc dài chấm lưng cũng có một màu đen kỳ dị, trên mặt còn có một hình xăm kì lạ. Nhìn Lâm Thiên Bình bây giờ rất khác khí thế bây giờ cao hơn bao giờ hết có thể cảm nhận hắn rất mạnh, bất chợt hắn dậm chân một cái, bất ngờ là cả người hắn lao đi xuyên qua mái nhà để bay đi. Không biết hắn đã giao dịch với quả cầu hắc ám kia mà trở thành cái dạng này.
Chưa dừng lại ở đó, trong một khu rừng cũng có một thiếu niên mặc bộ bạch y, trước mặt là một tàn ảnh mờ ảo của một lão già, lão già đó có con ngươi màu trắng đục như bị mù vậy.
“Ngươi có muốn trả thù? Ngươi có muốn sức mạnh đứng trên đỉnh đỉnh thiên hạ? ”
Giọng nói như có ma lực vang vong vào tâm hải của thiếu niên bạch y kia làm hắn gật đầu như người mất hồn.
“Được! Đón nhận sự thù hận để trả thù đi. Ha ha! ”
Tàn ảnh đó biến mất, thiếu niên bạch y đó vẫn đứng tại chỗ không động đậy. Đôi con ngươi của hắn đổi sang màu trắng đục, cánh tay chuyển động nắm chặt lại, thiếu niên bạch y lên tiếng nhè nhẹ.
“Lâm Thiên An à! Thú vị! Haha”
Trở lại với Lâm Thiên Phong, hắn đã đi được hai ngày đường rồi, phải công nhận là bên ngoài có rất nhiều điều mà hắn chưa gặp. Hắn dừng chân đến một trấn nhỏ, trời đã xế chiều nên Thiên Phong quyết định đi tìm một khách điếm để trọ qua đêm.
“Vị huynh đài cho hỏi gần đây có nơi nào ở trọ không? ”
Thiên Phong bắt được một người nam nhân trẻ tuổi hỏi.
“Chắc huynh là người từ xa mới đến đúng không? Vừa vặn tôi là tiểu nhị của một khách lâu gần đây. Huynh đi chứ? ”
Thiên Phong thoải mái gật đầu đi theo tên tiểu nhị kia.
Dừng chân trước một khách điếm khá được, Thiên Phong vào trong.
“Khách quan muốn dùng bữa hay thuê trọ ạ? ”
Một người đàn ông mập mạp tại quầy lên tiếng khi mới vừa thấy Thiên Phong bước vào.
“À ta thuê trọ”
“Vậy khách quan đợi chút! ”
Lát sau ông chủ mập mạp kia đưa cho Thiên Phong một cái chìa khóa bằng bạc cùng số phòng.
“Phòng này trên lầu, khách quan vui lòng trả năm lượng bạc để lấy phòng ạ”
Thiên Phong cũng không nói gì mà đưa cho ông chủ năm lượng bạc, cầm chìa khóa đi lên lầu. Đứng trước một căn phòng hắn đẩy cửa, ngạc nhiên là nó không khóa. Bước vào trong thì Thiên Phong ngây người, ở giữa phòng là một thùng nước to, trên mặt nước là từng cánh hoa trôi bồng bềnh. Nhưng điều mà làm Thiên Phong đứng đờ người ra là có một vị cô nương nhan sắc không thua Tiểu Ly và Tiểu Yên thậm chí còn nhỉnh hơn đôi chút nữa.
Nàng bất ngờ rồi chuyển sang hoảng sợ.
“Đại dâm tặc! ”
Và đó là những gì Thiên Phong còn nhớ vào ngày hôm sau vì một cái lọ hoa bay với một quỹ đạo không tưởng đáp trúng đầu hắn.
Tam thiếu gia Lâm Thiên Phong bất tỉnh nhân sự…
Để lại một bình luận