Phần 7
Đúng là sau cơn mưa trời càng mát, tận hưởng cái không khí, trong lành không bụi bặm vào một tối sau mưa. Chạy xe bon bon trên một con đường vắng, để kệ từng cơn gió mát rượi vuốt ve ngọt lịm trên da mặt. Thật sảng khoái và man mác 1 thứ cảm xúc dìu dịu.
– “Ring… Ring …“ – Là Xuân gọi
– Mày về chưa? Qua Chùa Láng chơi tý đê, nhanh không sắp giải tán rồi, chờ mỗi mày thôi đấy!!!
– Tôi: Gần 10h mẹ rồi, ra làm gì nữa.
– Xuân: Cứ ra đi, vẫn còn đông đủ đây, mới có một đứa về thôi. Mày ra …
– “Rầm… Két.. Kétttt… Cướp… Cướp… “ – Tôi không còn để ý tới lời thằng Xuân đang nói gì nữa vì một loạt tiếng động xe cộ, hô hoán hỗn độn vang lên bên tai. Ngay trước mặt là một cảnh tượng giống như những clip mà tôi đã từng xem trên Youtube mỗi khi tò mò – Cướp giật.
Chiếc dream của 2 thằng thanh niên ngổ ngáo phóng vụt đi sau khi giật được một chiếc túi xách. Nạn nhân là nữ giới, đang nằm sõng xoài trên đường cùng chiếc SH bị đổ kềnh càng. Chỉ còn kịp thốt lên những tiếng hô hoán trong tuyệt vọng vì con đường này khá vắng và thoáng người qua lại vào tầm muộn.
Chẳng kịp nghĩ bọn cướp kia manh động như thế nào, cũng chẳng kịp nhớ mục đích của việc tập võ là vì cái gì. Chỉ còn đọng lại cái cảm giác thơm mát của khí trời trong lành khi bất chợt hít vào một hơi khí sâu vì nhịp tim trong người bỗng tăng nhanh một cách đột biến… Tôi gấp gáp tăng ga, chuyển hướng lao thẳng vào chiếc dream ngược chiều. 2 thằng cướp đường còn đang hớn hở với thành quả thu được thì bất ngờ vì bị “tập kích“ trực diện. Thằng lái vặn vẹo, lạng lách cố hết sức để thoát ra nhưng không còn kịp nữa vì tốc độ và quán tính khi đó là không hề nhỏ.
– “RẦMMM… Xoẹt.. Xoẹt… Xoẹt… “ – Chỉ cầm lái bằng 1 tay nên tôi không thể chống lại quán tính khi bị đâm. Văng lên vỉa hè trong trạng thái không thể kiểm soát, tôi còn lăn lộn thêm vài vòng nữa mới triệt tiêu nổi cái lực quán tính chết tiệt kia để bò dậy. Tình trạng hiện tại thực sự là vô cùng thảm hại vì khắp người tôi tê dại, đau buốt. Toàn thân cảm giác như vô lực vì cơ bắp chưa kịp đàn hồi sau cú sốc va chạm vừa rồi. Nhưng nghiệm trọng nhất có lẽ vẫn là cánh tay trái, giờ thì tôi có thể cảm nhận chắc chắn rằng sẽ phải đi bó bột lại nó một lần nữa. Tưởng vậy đã là đen đủi lắm rồi nhưng như người xưa có câu “họa vô đơn chí“. Vận vào tình thế sắp tới của tôi mới thấy thấm tháp cái câu thành ngữ này.
– ĐCM thằng chó kia, hôm nay tao xiên mày chết!!! – 2 thằng tướng cướp đã bò dậy từ lúc nào, đang lăm le vừa chửi vừa tiến lại gần về phía tôi, nơi trước mặt cũng chính là chiếc túi xách của nạn nhân.
– Anh ơi anh, chạy đi… Mấy thằng kia, cho bọn mày cái túi đấy… Đừng có đánh người ta nữa… – Giọng nạn nhân ở phía xa xa gấp gáp nói trong hốt hoảng.
– ĐMM!!! – Thằng đầu tiên lao vào tôi, bọn này đánh có kế hoạch. Vừa thăm dò, lại vừa đứng sau để hỗ trợ.
Một cước được tung ngay ra đáp lại pha lao vào của thằng cướp. Bọn cướp đường này chỉ giỏi múa dao dọa người bình thường thôi. Phải như hôm nay mình lành lặn thì đủ sức cho bọn này đi suối mơ một chuyến. “Hự… “ – thằng cướp lảo đảo vì ăn phải một đá vào ngực. Thằng thứ 2 sấn đến huơ huơ con dao gấp trong tay rồi bất ngờ tung ra một cước chứ không phải là dùng dao. Thằng này ra đòn khá nhanh và mạnh, hơn hẳn thằng đầu. Tôi cố gắng di chuyển toàn thân tránh cú đá đó nhưng những cơn đau ập đến khiến cử động cứng đơ, không còn độ linh hoạt.
– “Bốp… “ – Cú đá giáng mạnh vào lườn trái cộng với thương tích sẵn có bên tay trái làm tôi đau tới mức phải há miệng lấy hơi vì lực chấn động của cú đá. Tiếp tục lại một pha lao vào nữa, lần này mới là dao thật khi tay phải thằng cướp dùng dao đâm thẳng vào phần bụng dưới của tôi. Nguy hiểm tột cùng, giờ phút căng thẳng trong chân tơ kẽ tóc như tạo nên một phản ứng ép xuất cơ thể tôi bộc phát ra một sức bật to lớn để chống chọi lại với thảm cảnh. Mắt nhìn rõ đường dao, bước chân đột nhiên lanh lẹ lạ thường, tôi lách qua đường dao trong xít sao. Thuận lực vòng tay phải làm một cú móc ngang trúng mang tai tên cướp – một trong những vị trí nhạy cảm để nốc ao đối phương trong boxing.
– “Bụp… “ – Đáng tiếc là thằng cướp kịp né người trong khoảnh khắc thành ra chỉ phải chịu bị ăn một đấm lệch mặt, dù choáng váng nhưng chưa đến độ phải sốc ngất… “Mà sao nãy giờ không thấy thằng 1 đâu nhỉ, bỏ đồng bọn chạy thoát thân rồi à???“ – Tôi nghi hoặc trong đầu…
– Anh ơi, cẩn thận… Kìa… ÁÁHHHH…!!! – Tiếng nữ nạn nhân hét lên trong thảm thiết và nức nở. Còn tôi thì mắt chợt tối sầm lại, tai ù đi ong ong nhức nhối, đầu nặng chĩu cảm giác như bị nhồi vào sọ những u cục chỉ trực nổ tung… Lại văng vẳng đâu đó những tiếng hô hoán khác nữa, mỗi lúc một nhỏ dần, nhỏ dần. Trước mắt tôi chợt bừng sáng lên hình bố mẹ và em trai thân yêu. Khung cảnh gia đình êm ấm thuở nào hiện ra một cách rõ nét. Âm thanh nói cười như chuông thanh vang vọng mãi không dứt…
“RẦMMM… “ – chiếc xe nhỏ chở cả gia đình đột nhiên văng mạnh rồi lăn lộn nhiều vòng, những tiếng thét, kêu gào, khóc lóc… thưa dần, lịm dần, tắt dần… Bóng tối lại sở hữu toàn bộ không gian, tôi cũng không thể nghĩ, thể nhớ được gì nữa… Thanh thản để mặc bản thân chìm dần vào cõi vô định sâu thẳm…
Cuộc sống mất mát từng đấy năm, mất tất cả những người thân yêu ruột thịt. Thì cớ sao tôi lại phải sống tiếp chứ. Tôi muốn một giấc ngủ an lành, hạnh phúc, một giấc ngủ thật sâu với tương lai đầy hy vọng. Hy vọng rằng khi tỉnh dậy, mở mắt ra sẽ được thấy gia đình xưa bên cạnh mình. Không quan trọng là sống hay chết, hư hay thực… Tôi chỉ khao khát được ở bên gia đình mình như xưa mà thôi… Dù chỉ 1 ngày, 1 ngày thôi cũng đã là hạnh phúc lắm rồi…
Để lại một bình luận