Phần 47
Những ngày sau biến cố, đối diện với liên tiếp là những công việc cần hoàn thành khiến tôi không còn tâm trí đâu để chôn chân trong mớ bòng bong với My. Những ngày trên lớp võ cùng buổi thi lên đai My vẫn đến lớp nhưng tránh mặt tôi hoàn toàn bằng dòng tin nhắn: “Từ giờ đến khi em suy nghĩ xong. Mong anh đừng làm gì để mọi việc thêm rối tung!!!“.
Thời gian này tôi cùng Xuân chóa phải chạy đôn chạy đáo đi tìm mặt bằng mở quán cafe, cũng như liên hệ các bên thanh lý để trang bị nội thất, dụng cụ cho quán. Tháng 12 sắp đến, qua tết âm là quán của chúng tôi sẽ chính thức hoạt động nếu mọi chuyện theo đúng kế hoạch. Vốn bổ đầu tôi 2, Xuân 1, cả 2 thằng chia nhau ra phân việc đến bở hơi tai trong khi vẫn phải dành 1 phần tâm trí cho kỳ thi cuối kỳ sắp đến.
– Mọi chuyện cứ thống nhất như vậy nhé, khi nào hoàn thành xong quán, em sẽ liên hệ ngay với các anh.
Tôi hồ hởi kết thúc buổi gặp mặt với 2 nhân viên pha chế tương lai của quán. Đây đều là những nhân viên được ông bạn làm bart ở quán Bar trước kia giới thiệu cho tôi. Trong làm ăn mà có quan hệ thì quả là có lợi. Người này mách người nọ, người nọ chỉ người kia, chẳng mấy chốc hình thành nên những mqh rộng rãi. Nghĩ gì, làm gì cũng dễ dàng hơn.
Rời nơi gặp mặt, nhìn sang phía đối diện bên kia đường là 1 cửa hàng bánh ngọt khá lớn. Chợt nghĩ đến sở thích của My là loại bánh ngọt, bánh kem khoái khẩu này. Cũng đã vài ngày trôi qua kể từ khi dòng tin nhắn “hiệp ước“ được My gửi đi. 1 món quà đến đúng vào lúc này không hẳn sẽ cải thiện được ngay điều gì nhưng có lẽ cũng giúp cho tình hình hiện tại bớt “ban căng“ hơn.
– Xin chào quý khách!!!
– “Cửa hàng bánh gì to vãi!!!“ – tôi nghĩ thầm và tự nhủ so sánh với những hàng bánh bình dân ở quê mà mình vẫn thường gặp.
– “Kem, quế, vani, socola, … “… Bụp… Ối, xin lỗi ạ… – còn đang đắn đo trước nhiều khẩu vị bánh thì tôi vô tình va vào 1 thực khách cũng đang xăm xoi lựa chọn giống mình… Và như đúng là duyên “tiền kiếp“…
– … Ơ… À… Lại gặp nhau rồi!!!
– Hừ… mắt vs mũi thế đấy!!! – Ngọc tỉnh bơ coi như không cho tôi vào mắt.
– Cũng đi mua bánh à??? – tôi hỏi thừa.
– Thế theo anh thì tôi vào đây làm gì!!!
– Khoe dáng!!!
– Cái gì???
– Hehe, không thấy mấy người kia ăn bánh kem thì ít, ăn “bánh thịt“ thì nhiều đấy à, hehe – tôi cười đểu nhớn mày về phía mấy tay đực rựa đang liếc dòm ngắm gái.
– Hừ, chẳng nói được câu nào tử tế… Mà sao không chọn gì đi cứ đứng chầu hẫu nãy giờ vậy.
– Nhiều quá chưa biết chọn loại gì cả… Ờ, mà theo cô thì loại nào là dễ ăn nhất???
– Tư vấn mất phí đấy nhé… Đây, chọn loại này thử xem, cả loại kia nữa cũng được…
– Cafe!!!
– Oh, no!!!
– Sao nãy đòi công còn gì.
– Làm phúc thôi, khỏi bo công xá.
– Ờ… Mà nhiều lúc tôi có cảm giác như cô đang theo dõi tôi vậy, hê.
– Hajzzz… tôi thấy là phải ngược lại mới đúng… Anh cứ như cái “đuôi“ bám ngoe nguẩy lấy tôi vậy, haha. Nhà tôi ở gần đây nên anh gặp tôi chứ sao.
– Ờ ừ, Láng Hạ nhỉ. Thôi tôi về đây. Cảm ơn cô nhé!!!
– Uhm, bye… À, mà khoan đã, chờ tôi 1 chút… Qua nhà tôi nhờ cái này chút.
– Tạch tạch… Kít kít…
– Xoa lên vùng sưng tím, nhớ ngày nào cũng phải xoa đều. Nếu thấy nóng thì ăn thêm đồ mát nhé. – Ngọc đưa tôi 1 lọ mật gấu và dặn dò kỹ về cách dùng khi tôi đương vuốt ve 2 con Pop-bi
– Oh… Cái này chắc… đắt lắm… Mà mấy vết bầm tím của tôi cũng nhẹ thôi, da tôi cũng lành mà.
– Khỏi cần cảm kích, tôi có nhiều nên cho anh thôi. – cô nàng này thật là… Nếu không hiểu sơ qua tính nết hẳn sẽ có nhiều người khó chịu và dị ứng với cư xử cũng như cách nói chuyện của Ngọc.
– Okie, lộc bất tận hưởng, tôi mời cô cơm trưa nhé!!!
– Không, thôi xong việc rồi đấy…
– Về…!!! – tôi đưa tay chỉ vào mình.
– Chứ sao nữa!!!
– Đưa tôi xuống chứ!!!
– No!!!
– Biết… Về nhé Pop-bi.
– Xoét… Xoét… Xoe…
Nhịp bước chân theo từng tiếng huýt sáo, cuốc bộ mười mấy tầng cầu thang ở cái chung cư cao cấp này đã trở thành 1 điều gì đó quen thuộc với tôi trong suốt thời gian qua. Mệt thì có mệt nhưng cũng khá… thú vị, ngẫm lại tôi tự thấy mình hơi… điên.
– “Ring… Ring… “ – chuông đt vang lên khi tôi đã xuống tới nửa đường… Là Ngọc gọi…
– Tôi nghe.
– Đi ăn trưa nhé, tôi mời!!!
– “WTF“ – đờ cờ mờ, nửa đường rồi mới gọi
– Thôi, tôi lấy xe rồi, để hôm khác nhé!!!
– “Tút… Tút… ”
– “Bố con hâm, định troll anh tiếp à, đíu được đâu, hehe”
Tôi hậm hực sau cái dập máy cụt lủn của Ngọc, đọan cũng đôi chút hả hê vì biết đâu cô nàng vì không lừa được tôi nên bực quá mà dập máy thì sao … Vài phút trôi qua, hầm xe đã hiển hiện trước mắt, tôi thở dài nhẹ nhõm, bước chân nhẹ tênh hơn khi được bước trên đất bằng…
– Sao bảo lấy xe về rồi cơ mà!!!
– … Ối xời, cô làm đíu… cô làm cái gì mà cứ lọ mọ như ma xó vậy!!! – tôi giật bắn trước giọng nói bất thình lình của Ngọc… Ra là cô nàng đã chờ để “đón lõng” tôi dưới này từ nãy giờ.
– Hà hà, anh giật mình cái gì chứ. Gì mà trông lấm lét cứ như trộm chó vậy!!! Hahaha … Lên nhà tôi mời cơm… Nhìn cái gì mà nhìn… Lên đi, nãy còn chưa trả ơn tôi đấy!!!
“Không có bữa trưa nào là miễn phí” – bái phục bố nào đúc kết ra cái câu nói gần như đã thành chân lý này. Rất nhiều lý do được Ngọc đưa ra để dụ dỗ tôi ăn trưa cùng cô nàng. Nào là “tôi mời”, rồi thì “anh phải trả ơn tôi khi nãy”… Giờ, đứng trước căn bếp… tôi mới hiểu mấu chốt là vì sao…
– “Bộp”… Anh biết làm bánh đa cua chứ???
– Biết… à mà không!!!
– Hứ!!! (lườm lườm)
– Thì… biết có tý nên coi như không biết.
– Nè… “Bộp”… Dạy tôi cách làm!!! – Ngọc vừa nói vừa đặt túi thức ăn lên thành bếp.
– Hơ… hay nhở… Mời ngta ăn mà giờ lại… thế tóm lại là thế nào!!!
– Muốn ăn thì lăn vào bếp… tôi mời anh đâu có nghĩa là tôi phải nấu cho anh ăn, okie… Mà thôi nói nhiều quá, muốn ăn nhanh thì làm khẩn trương, cua ươn hết bây giờ!!!
– “Mẹ kiếp!!!” – tôi cay thầm – Hỏi thằng Gồ nó dạy ý, tôi có biết làm đâu!!!
– Anh muốn làm gì thì làm, miễn hôm nay phải nấu được cho tôi món này!!! Hehe, đàn ông con trai, làm chút chuyện cho phụ nữ thì phải thấy đó là hãnh diện chứ, hì hì.
– “DISSS!!!”
Thành thực mà nói khả năng đứng bếp của tôi cũng không phải là quá tồi. Gần 3 năm sống đơn độc trong gia đình nhà cô, thêm thời gian “sống thử” cùng Xuân chóa đéo biết làm chỉ biết đớp nên tôi cũng có chút “vốn liếng” gọi là đủ để tọng vào mồm mấy thứ nội trợ này. Bánh đa cua thực sự không phải là 1 món quá khó, tương đối dễ làm, dễ ăn, nêm nếm khéo chút là ngon ngay. Tất nhiên có thể chưa so được với trình độ tháo vát cỡ như Trà, nhưng để múa thìa qua mõm mấy đứa con gái vụng về như cô nàng Ngọc này (có thể là vậy) thì… tôi chấp…
– …
– …
– Sao, anh định làm ntn thì phải chỉ tôi nữa chứ. Cứ im ỉm vậy thì tôi học kiểu gì.
– Thì cứ nhìn theo tôi làm mà bắt chước.
– Hả… không nói thì làm thế nào.
– “Vụng thối vụng nát!!!” – là những gì tôi có thể nghĩ về cô nàng này. Cũng dễ hiểu thôi, cái kiểu ăn ngon, mặc đẹp, ở sướng, ngồi xe xịn ntn, 1 là tiểu thư giàu có, con nhà đài các. 2 là… CV cao cấp… Cơ mà vụng vãi chày thế này thì khả năng ở hệ thứ nhất… có vẻ cao hơn…
– Ái… Xịt… Ái da…
– Xời… cầm gần càng thế nó chả cắp cho thì sao, cầm 2 cạnh mai cua nó ấy. Không thấy tôi làm thế nào à… ntn này… Đấy… cầm chặt vào… Rồi, giờ bóc mai nó ra để cạo gạch… Lóng ngóng thế…
– Kinh bỏ bố ra… kinh quá, hic… – Ngọc lè lưỡi, nhăn mặt, cơ mà tôi chả thấy tội gì… chỉ thấy sướng vì “hành” được cô nàng
– Giờ muốn học nhanh thì thế này nhé, tôi làm riêng, cô làm riêng… Cứ nhìn theo tôi mà làm, lát nữa ăn có luôn cái mà so sánh, okie!!!
– Mùi vị thế nào??? – Ngọc hồ hởi chờ đợi câu trả lời từ tôi sau “thành quả” cô nàng vừa đạt được.
– … Chẹp… tẹp… Hà… tương đối… hơi, hơi… mặn 1 chút… Nói chung là… hầy, lần đầu làm được như vậy cũng là khá rồi… Sao, nhìn gì mà nhìn???
– Hajzzz, anh muốn chê thì cứ chê… Nãy tôi cũng nếm thử rồi… mặn và còn lổn nhổn nữa… Tôi lọc cua chưa kỹ thì phải, hajzzz… Này, anh còn ăn cố làm gì nữa!!!
– Xoạt… tẹp… Không ăn thế bỏ đi à!!! Món này dù khó ăn nhưng đều làm từ những thứ ăn được… Thành quả của cô cả đấy… đổ đi nhé???
– Không… cứ để đấy, tôi ăn. Anh ăn phần anh làm đi.
– …
– Nào đưa tôi đây… – “Ủm!!!” – … Này… anh làm cái gì thế??? – Ngọc lắp bắp khi thấy tôi đổ lẫn 2 tô vào chung 1 nồi.
– Hehe, xong rồi đấy… Ai dà, chén thôi, đói vã mồ hôi rồi!!!
Không khí trên bàn ăn sau đó có phần im lặng hơn so với lúc còn ở trong bếp. Tôi cắm cúi cố tăng tốc giải quyết cho xong cái món “hổ lốn” bất đắc dĩ này, Ngọc ăn chậm hơn nhưng vẻ mặt không hề tỏ ra nhăn nhó, miễn cưỡng, trái lại còn có chút gì đó thoải mái giãn ra nơi nét mặt. “Thành quả làm ra có thể chưa đạt nhưng khoảng khắc được tận hưởng nó chính xác là 1 khoảng khắc của niềm vui và sự hạnh phúc… ” – tôi nghĩ vậy và chắc hẳn Ngọc cũng cảm thấy như thế.
– Anh nhìn cái gì đấy???
– Hở… À… ngon hay sao mà thấy cô có vẻ vẫn thòm thèm.
– Dĩ nhiên, mình làm thì phải ngon chứ, xùy!!!… Bia…???
– Ờ… mà đừng có ném… thôi để tôi tự lấy cho lành, hajzzz!!!
– Ực…
– Ực… hà… Tính cô lạ nhỉ… thay đổi cứ như chong chóng… Lúc ngta mời thì không chịu, đi rồi thì lại mời…
– Ực…
– Tạch… tạch… “Kít… kít… Gâu gâu… “… Ở với chủ thế này bọn mày có hay bị tét đít không, hử Pop-Bi… Tạch… tạch…!!! – tôi thấy hơi hẫng khi câu hỏi của mình không được trả lời, đành lôi 2 con cún đáng yêu đang quấn ở chân ra làm bình phong để phản đòn… Cơ mà chó thì chỉ biết liếm láp và vẫy đuôi hóng hớt chứ hiểu đếck gì đâu…
– Đừng có tưởng bở là tôi mời anh, chẳng qua tôi đang muốn học món này thôi.
– Không nhờ được ai dạy à mà phải bá đến tôi!!!
– …
– … Tôi hỏi cái này nhé… sao cô cứ có vẻ hằm hè với tôi vậy??? Nhìn mặt tôi khó chịu lắm à???… Trông cũng làm gì đến nỗi đâu!!! – tôi vừa hỏi vừa dòm dòm vào mặt gương trên chiếc tủ lạnh, làm động tác bệu má, xoa da ra chiều tâm đắc lắm.
– … Đồ mặt dày… khục khục… hahaha. – Ngọc phì cười khi câu nói còn chưa kịp trôi hết.
– Thấy đúng quá nên cười đồng tình à… Tự thấy may mắn vì hôm nay được ăn trưa với trai đẹp đi!!!
– Mặt dày như anh mà cũng có người yêu thì… tệ thật!!!
– Đã có ai yêu đâu mà tệ!!!
– Con bé ở lớp võ còn gì!!!
– Bạn thôi.
– Vậy mà là bạn á???
– Bạn!!! Mà thôi, tùy cô muốn hiểu sao thì hiểu!!!… Tôi thì vẫn đang thắc mắc tại làm sao cô cứ có vẻ khó chịu khi gặp tôi vậy???
– Tôi đâu thấy khó chịu gì đâu.
– Nhìn cô lúc nào cũng khó đăm đăm, xong hễ nói chuyện là khắc khẩu… đanh đá!!!
– Hê, tôi thấy anh cứ xăm soi như đàn bà vậy. Toàn tự miệng anh nói ra chứ tính tôi trước giờ là vậy rồi… Ực… Rượu???
– Heeyyy, thôi… Tôi không theo được… cô uống có vẻ tốt… nhỉ???
– … “Cách… ” – Ngọc không nói gì, bàn tay vần nắp 1 chai rượu.
– Ờ… chắc do tính thật, gặp nhiều giờ thấy cũng đỡ…
– … Ực…Hầy… Phần nào đó cũng là do anh…
– Tôi làm sao???
– Ực… anh cũng không có gì hay ho cả nhưng để tán tếu thì cũng vui. Không nhạt nhẽo như nhiều thằng đàn ông khác.
– Hê… đừng có vừa đấm vừa xoa nữa… Ực…
– Ít nhất thì từ lúc biết nhau đến giờ anh cũng chưa hỏi gì về tôi cả. Cái này làm tôi thấy thoải mái…
– Không có gì liên quan đến nhau thì tôi hỏi làm gì… Ực… Ờ, mà cô nói tôi mới để ý… đúng là gặp nhau lâu vậy rồi mà tôi chưa biết chút gì về cô cả.
– Không liên quan gì đến nhau thì không cần biết rõ về nhau làm gì cả… Ực… Thỉnh thoảng gặp nhau, ăn uống, chuyện phiếm thế này là được rồi… Xong thì thôi.
– Okie, nhưng tối thiểu cũng phải biết tên tuổi, nghề nghiệp của nhau mà xưng hô chứ.
– … Bằng tuổi anh… Năm 3 đại học!!!
– Học trước à… Ơ, mà làm sao cô biết tuổi tôi???
– Uống đi, hỏi nhiều!!!
Thế đấy, tôi cũng chẳng hiểu nổi tại sao mình có thể gặp, biết và quen với 1 đứa con gái như Ngọc. Người dưng không ra người dưng, bạn bè không ra bạn bè, ghét nhau cũng chẳng phải, cảm tình lại càng không. Gái vs gú, được mỗi cái mặt tiền ngon lành, ăn nói thì xẵng, cụt lủn, khinh khỉnh, lại còn vụng thối vụng nát…
– Ăn ngoan nào… Chụt… chụt… – Ử ử… Kít kít…
… Cơ mà đằng sau lời nói và thái độ ấy lại là những hành động, cử chỉ có vẻ như “bất đối xứng” hoàn toàn… Ít nhiều cũng đủ để tôi nhìn nhận và đánh giá được phần nào tâm tính sâu bên trong con người Ngọc… Để chơi được với nhau thì không cần quá cởi mở mà chỉ cần thấy hợp ý. Để làm bạn với nhau đôi khi cũng không cần quá thân thiết mà quan trọng là sự biết điều và phải thật lòng…
– Có người nhận nuôi con Bi rồi đấy!!! – tôi hỏi ướm khi Ngọc đang nâng niu cho 2 con Pop-Bi ăn.
– Thì sao!!!
– Thì cho người ta nuôi.
– Nó ở đây rồi còn gì.
– Thế cô nuôi nó luôn chứ gì, vậy cũng tốt… Lúc đầu tưởng cô chỉ nhận chăm cho nó khỏe thôi.
– Con này khôn lắm, lại thân với con Pop nên để nó ở lại chơi với nhau cũng được. Bi nhỉ, chụt… chụt… – Kít… Kít…
– …
– “Tèn ten tén ten tèn ten… ” – âm thanh bản tin thời sự phát ra từ chiếc tv báo hiệu vừa tròn 12h trưa. Nhanh thật, mới vậy mà đã hết bay 1 buổi sáng… cũng đến lúc để về rồi…
Để lại một bình luận