Phần 31
– Sau sự việc lần này mà vẫn tái phạm thì trường này không dung dưỡng cho cậu thêm 1 lần nào nữa đâu. Cậu hiểu chứ!!!
– Dạ, em hiểu thưa thầy.
– Quyết định lần này của tôi cũng là vì cái sự nể. Cậu đừng để phụ ơn những người vừa cứu cậu trong gang tấc.
– Dạ…
Lời thầy hiệu trưởng vẫn còn văng vẳng xoáy bên tai dù tôi đã xuống đến sân trường. Hajzzz, cái ngôi trường này… chỉ cách đây 1 tuần thôi còn tưởng là phải rời xa nó rồi. Thiên hạ nói không sai “nhất thân, nhì quen, tam quyền, tứ chế”. Nhà thằng ôn Đạt sau chuyện nó bị tôi hạ đo đất thì làm ầm ĩ, om xòm lên. Chẳng biết kiếm đâu được cái giấy giám định thương tật sau vụ đánh lộn rồi đe dọa đòi kiện tôi vì tội hành hung, côn đồ này nọ. Về phía nhà trường thì 2 thằng bị khép vào diện kỷ luật mức nặng về hành vi gây rối trong phạm vi nhà trường và treo lơ lửng trên đầu 2 cái “án” đuổi học hoặc tăng ca. Tưởng thế là đi toi cuộc đời thì “quý nhân” 1 lần nữa xuất hiện, hay chính xác hơn là bạn tốt thì không bỏ nhau. Lần này là Xuân chóa và gia đình họ hàng nhà nó chứ không phải là a.Mạnh (1 phần là do tôi không báo) cứu tôi 1 bàn thua trông thấy.
Người đời vẫn thường khuyên “chớ nhìn mặt mà bắt hình dong”, quê tỉnh lẻ không có nghĩa là không có thế lực so với dân thành phố hay thậm chí là thủ đô. Bố mẹ Xuân chóa có thể chỉ là dân kinh doanh và quan hệ trong ngoài bình thường. Nhưng họ hàng chú bác ruột thịt nhà nó thì… sau chuyện lần này tôi mới biết toàn là “hàng khủng long” trong và cả ngoài “luồng”. Thằng cháu đích tôn gọi điện về trình bày sự vụ thằng bạn thân vì giúp mình mà bị liên đới. Vậy là trong có 3 ngày sau đó, chẳng hiểu “lệnh” từ đâu đưa xuống mà nhà trường ngay lập tức đưa mức kỷ luật của tôi vào khung “thử thách” vì xem xét tới yếu tố hoàn cảnh gia đình. Về phía nhà thằng Đạt nghe nói “lệnh” được giáng thẳng tới tai bố nó, sang đến ngày thứ 5 thì tự giác im luôn cái lá đơn “tố cáo” cùng với sự lắng xuống của sự việc.
Ngày hôm nay thầy hiệu trưởng gọi tên lên căn vặn cũng là tròn 1 tuần cái sự việc rắc rối không đâu kia trôi qua đời tôi… Phù… chỉ có 1 tuần mà trải qua biết bao cung bậc cảm xúc từ tức giận, uất ức, bức xúc cho tới hy vọng, nhẹ nhõm, thanh thản… Tiên sư cha lũ khốn bắt nạt người yếu cơ, may thay có nhà Xuân chóa đỡ cho kịp thời không thì tôi cũng khó yên thân với cái thằng ôn dịch kia. Tự nhủ và rút ra kinh nghiệm cần phải bình tĩnh và… thâm độc hơn nữa ở những lần sau này.
– HAHAHA, chúc mừng ông bẹn thoát chết trở về… ĐM nhà nó, tôi đang định nhờ hội sinh viên can thiệp nếu có biến… Đờ mờ nhà thằng chó ấy bẩn bựa nhở… Thôi, chú không sao là may rồi, lát về khao nhá… HAHAHA
Lũ bạn trong lớp vồn vã và quan tâm tôi khi biết tin dữ không còn… Hajzzz… phải bỏ cái lớp này mà đi thì tôi cũng thấy buồn lắm đấy. 2 ngày đầu sau khi nhận quyết định kỷ luật sơ bộ của nhà trường, qủa thực ngoài thái độ bực tức, ức chế thì trong tôi còn có 1 chút hoang mang và buồn bã. Tiếc cái công học và tình cảm tìm được ở cái tập thể này. Cảm hứng để tôi thoát khỏi vỏ bọc của sự cô độc, vô cảm với cuộc đời 1 phần cũng chính là nhờ tình cảm của những con người trong cái tập thể này mà ra. Hôm nay chính thức “nguyên vẹn” trở về mới thấy trân trọng hơn những cá thể tồn tại xung quanh mình trong cái căn phòng “định nghĩa lớp” này.
Dù vậy vẫn còn 1 chút áy náy đọng lại trong tôi sau dư vị của sự việc trên. Ngay sau khi vụ ẩu đả xảy ra và tên tôi được liệt vào danh sách của hội đồng kỷ luật thì cả lớp đều biết tin. Rất nhiều cuộc gọi, tn hỏi han, an ủi, động viên được bạn bè gửi đến qua đt, face cũng như chat… Nhưng ở vào thời điểm đó thì tôi đâu còn tâm trí để chuyện trò không đầu không cuối khi biết chắc nó sẽ chẳng giúp được gì cho hiện tại của mình. Bạn bè quan tâm nhau dĩ nhiên là điều tốt, nhưng đôi khi sự chân thành thái quá cũng dễ khiến cho người nhận nó cảm thấy khó chịu vì bị làm phiền. Và 1 trong những “sự chân thành” không may mắn đó… chính là của Trà. Sau 1 ngày đã tiếp nhận kha khá cuộc gọi và tn từ bạn bè, cộng hưởng với tình hình sự việc ngày 1 tồi tệ dù đã được Xuân chóa trấn an. Tôi đâm thấy phiền hà bởi cái âm thanh nheo nhéo từ đt, nick chat hay face vang lên mỗi khi có tin đến… Trà gọi 3 cuộc tôi đều không nghe, Buzzz nick tôi cũng mặc, nt quan tâm hỏi han thì mãi tới hơn 3 tiếng sau tôi mới miễn cưỡng rep lại bằng 1 dòng tin cụt ngủn.
– “Thanks Trà quan tâm nhưng thực sự mình đang cần sự yên tĩnh!!!”
Vậy là cắt đuôi được cô nàng suốt từ hôm đó cho tới tận mấy ngày sau khi tôi “toàn vẹn” trở về. Định gọi cảm ơn nhưng nghĩ không thực sự cần thiết nên tôi chỉ chủ động gửi 1 tn.
– “Mình cảm ơn sự quan tâm của Trà rất nhiều. Hôm trước có điều gì không phải, nếu bỏ qua được thì bỏ qua cho mình nhé!!!”
– “Uhm, Trà không có nghĩ gì đâu. Tuấn không sao vậy là tốt rồi!!! Sau này nhớ giữ mình hơn nhé!!!”
– “Okie, thanks Trà nhiều!!!”
Vậy là kết thúc cuộc đối thoại bằng 3 dòng ký tự… dường như công cuộc “reset” của tôi đã thành công triệt để. Khách sáo – hay đúng hơn là 1 khoảng cách thực sự đã dần hình thành giữa 2 chúng tôi. Vậy cũng tốt, sau từng ấy chuyện xảy ra chỉ trong có 1 thời gian ngắn, thì điều tôi muốn làm nhất lúc này là chính cháy hết mình với trận BK sắp tới và sau đó là lên 1 chương trình thật bận rộn cho kế hoạch làm thêm kiếm tiền. Chuyện tình cảm… – gốc rễ cho mọi rắc rối của tôi sau 3 tháng – … có lẽ đành phải gác qua 1 bên thôi… Vì cái duyên của tôi chắc nó còn chưa tới…
,,,
– Có sao không Tuấn? Máu chảy đầm đìa suốt cả h1 thế kia, lát dễ choáng lắm… Ra đây để tớ cầm máu cho…
Tiếng đồng đội và mấy bạn nữ trong lớp quan hoài khi nhìn vào vết thương khá lớn ở đùi mà tôi dính phải trong h1 của trận BK giải bóng đá toàn khoa. Trận này đội tôi đụng độ với chính đội xxx khóa trên lớp gã công tử – bạn trai mới của Trà. Và không biết do vô tình hay hữu ý mà trận đấu hôm nay tôi được đặc cách “chăm sóc” bằng đủ thứ tiểu xảo từ đối phương. Vết rách lớn trên đùi này trùng hợp lại chính là “tác phẩm” vào bóng bằng gầm giày mà gã công tử dành cho tôi sau 1 pha truy cản trái phép. Vị trí phần mềm và lại thường xuyên vận động nên máu từ vết thương cứ rỉ ra không ngừng trong suốt h1 và 1 nửa H2. Phút thứ 75 khi tỷ số vẫn đang là 3 – 2 nghiêng về đội của tôi, tôi bắt đầu có dấu hiệu xuống sức bởi cường độ hoạt động, vết thương và đặc biệt là những pha phạm lỗi, chơi xấu không ngừng nghỉ của đối phương…
– “HOÉTTTT…!!!”
Trọng tài lại thổi phạt bởi đội xxx tiếp tục có 1 pha triệt hạ nữa dành cho đôi chân của tôi. Thêm 1 vết thương ở mắt cá phải khiến tôi không thể tiếp tục chiến đấu cùng các đồng đội. Ra sân với những bước chân tập tễnh và rỉ máu mà thành quả đánh đổi là 1 cú đúp. Tuy vậy lợi thế dẫn bàn không được đội tôi duy trì cho đến hết trận. Những phút cuối cùng, sau rất nhiều nỗ lực dồn ép thì đội xxx cũng đã có được bàn thắng gỡ hòa, kéo trận đấu vào loạt “đấu súng”. Đội của tôi cho dù có gk Vũ bắt khá tốt nhưng những chân sút pen ngoài Kiên thì còn lại khá tồi nên đành chịu thất bại tức tưởi trên chấm luân lưu may rủi. Những tiếng thở dài tiếc nuối, tiếng la ó bức xúc vì lối đá rắn và hành vi thô bạo liên tục phát ra từ phía cđv lớp tôi. Âu thì cuối cùng chúng tôi cũng đã đi được đến áp chót, chỉ cách vạch đích có 1 trận đấu cuối cùng nữa mà thôi. Điều mà trước khi giải đấu bắt đầu chẳng mấy ai trong đội nghĩ tới chứ đừng nói là tin tưởng. Tóm lại có chơi có chịu và với chúng tôi thì đây vẫn là 1 giải đấu thành công và đáng nhớ.
Kết thúc không khí sôi động của cầu trường, tôi lại trở về với 1 mớ kiến thức lý thuyết để chuẩn bị những môn thi cuối cùng còn sót lại trước khi nghỉ tết. Nhồi ra nhồi vào cũng được vài 3 mớ chữ, lại tí toáy làm chút nhạc và xem tin cho thư thả đầu óc. Lọ mọ 1 lúc, tôi vô tình click vào 1 tap ảnh có liên quan đến Trà. Cũng phải hơn 1 tháng tôi không vào face của Trà kể từ ngày cô nàng thay đổi trạng thái quan hệ. Định close luôn theo quán tính thì do dự thế nào… 1 chút tò mò nổi lên tôi lại kéo chuột “tham quan” 1 số stt của Trà trong thời gian gần đây… 1 stt được đăng trùng với thời điểm tôi “dính án”… khá bất ngờ khi hiện trên màn hình chính là món quà “dị hợm” mà tôi tặng Trà vào buổi hẹn dạo nọ. Chiếc bình xịt hơi cay màu vàng dịu được tôi trang trí thêm 1 hình mặt cười ngộ nghĩnh dán ở thân… Thì giờ ở trên nắp lại có thêm 1 hình mặt nhăn dán đối diện với hình mặt cười. Bên cạnh tấm ảnh chỉ vỏn vẹn những ký tự “??? !!! …” và không có 1 lượt like hay cmt nào nên khả năng đây là stt chỉ được gửi riêng cho 1 mình tôi. Con gái sao cứ thích làm mọi việc trở nên phức tạp bằng những thứ khó hiểu như vậy???…
– “Toét… Toét…” – bỗng có tn đến… và là số của Trà…
– “Tuấn đọc rồi đúng không? Tối nay gặp nhau được chứ? Mình có chuyện muốn nói với Tuấn?”
Cái gì đã qua thì dứt điểm cho nó qua luôn đi… Hajzzz… Lần này có nên đi hay không…
– “8 rưỡi mình dạy về, lúc nào qua mình gọi.”
… Thôi thì cứ gặp nhau lần nữa cho mọi chuyện dứt điểm lần chót vậy…
9h kém tối – Rời nhà My, tôi chạy xe sang khu nhà Trà, mùi hoa ngan ngát thoang thoảng bên đường vẫn không làm lòng tôi hưng phấn lên chút nào. Cảm giác bây giờ đã khác trước khá nhiều… Không giống như 2 lần trước, lần này thì Trà đã chủ động đứng đợi tôi ở trước cửa nhà.
– Đợi mình lâu chưa???
– Mới thôi, nhưng mà lạnh chết cóng rồi này!!!
– Hì, vậy… giờ đi đâu nhỉ??? – lại thêm 1 lần nữa tôi động lòng vì sự đổi ngôn trong lần đối thoại lần này.
– Tuấn vẫn nghiện món hàu nướng chứ!!!
– Món đó ngon nhưng ăn nhiều cũng thấy ngấy. Đi ăn kem cho nhẹ nhàng nhé!!!
– … Ơ… kem à… Uhm, vậy thì kem, hì!!!
Lại là 1 tối dạo bước tản mạn quanh bờ hồ với que kem ngọt lạnh trên tay, vẫn ánh đèn cao áp vàng rọi trên cao hất qua kẽ tán lá những chùm ánh sáng mờ ảo làm không gian xung quanh thêm phần mơ hồ, ảo diệu. Cơ mà hôm nay không thể vui và thoải mái như lần tôi đi cùng My, đơn giản vì hôm nay không có chợ đêm phố cổ và cảm xúc với người đồng hành hôm nay cũng đã khác xưa khá nhiều.
– Trà mỏi chưa, ra ghế đá kia ngồi cho thoải mái nhé!!!
… Tĩnh lặng – 1 khoảng lặng tồn tại giữa tiếng khuấy nước nhẹ nhàng của sóng hồ, tiếng vi vu thoang thoảng của gió trời, tiếng còi xe, động cơ di chuyển, tiếng nói cười, gọi nhau í ới của những cá thể khác tồn tại xung quanh. Nhưng khoảng lặng ấy vẫn bao trùm lấy toàn bộ không gian giữa 2 chúng tôi lúc này.
– Dạo này vẫn khỏe chứ?
– … Uhm… Tuấn thì sao. Vết thương hôm đá bóng… đã đỡ chưa?
– … Uhm, không sao…
– Để mình xem thử… được không?
– Đỡ nhiều rồi… cứ để tự nó khỏi thôi.
– … Uhm… Mình xin lỗi nhé, tại người yêu mình mà…
– Mình vẫn chờ chuyện Trà muốn nói đây… Có chuyện gì muốn nói, Trà cứ nói hết đi.
– … Tuấn còn nhớ buổi hẹn lần trước Tuấn hỏi mình câu gì chứ!!!
– Mình vẫn nhớ!!!
– Khi đó Tuấn nói Tuấn có đáp án của riêng Tuấn… vậy đáp án là gì…
– Là không gì cả… coi như giữa 2 chúng mình chưa có chuyện gì xảy ra… Từ giờ về sau vẫn sẽ là bạn!!!
– … Uhm… vậy giờ Tuấn còn muốn nghe câu trả lời của mình chứ???
– … Mình nghĩ… thực sự không cần đâu…
– …
– Sau 1 tháng vừa rồi thì mình tự thấy cái tình cảm của mình nó đến nhanh và đi cũng nhanh. Có thể chỉ là tình cảm ngộ nhận nên mới vậy, bản thân mình nhiều khi còn không hiểu được chính mình nữa Trà ạ. Vậy nên những gì mình nói ngày hôm đó… cứ coi như nó chưa từng xảy ra đi. Bọn mình vẫn là bạn bè của nhau như hồi mới quen biết.
– … Uhm… Tuấn đã nói như vậy thì tốt rồi… Vậy cứ là bạn bè tốt của nhau khi còn có thể nhé!!! – Trà mỉm cười rồi nhìn về phía xa xăm. Dường như có 1 chút gợn trong ánh mắt trong veo ấy.
Để lại một bình luận