Phần 42
Đêm hôm đó trôi qua trong sự tĩnh lặng và “yên bình” hiếm hoi… Không còn những tn quan tâm hỏi han giữa đêm của My xem hôm nay tôi làm việc ntn… đã về đến nhà chưa… rồi thì chúc ngủ ngon, chúc “ác mộng” các kiểu như mọi ngày nữa… Giận nhau thật rồi… Nghĩ lại thì hồi tối tôi cũng có hơi nặng lời với My. Đã biết đó là chuyện trước sau gì cũng sẽ xảy ra, đáng lẽ tôi phải có cách xử lý khôn khéo và tế nhị hơn mới phải. Gác tay lên trán cố đè nén những áy náy và lấn cấn trong đầu để chợp mắt sau 1 ngày dài làm việc mệt mỏi mà sao thấy khó khăn quá…
Từng làn khói trắng đục, vẩn vơ cuộn lại thành dòng hòa tan vào bầu trời đêm tĩnh lặng. Sương đêm mùa đông đọng lại trong hơi thở, mang theo 1 vị ngòn ngọt, tanh nồng nơi đầu lưỡi khi tôi thở hắt ra. Hơi nóng của khói thuốc – khí lạnh của đêm đông… xung khắc là vậy cớ sao chúng lại hòa hợp được với nhau để đem đến cho tôi cái cảm giác sảng khoái và dễ chịu như lúc này. Giá mà mọi chuyện trong cuộc đời, trong mối qh giữa con người với nhau cứ đơn giản và tự nhiên như vậy thì cuộc sống sẽ nhẹ nhàng và dễ thở hơn biết mấy…
– “Tối nhớ đến đúng giờ nha Tuấn ^^”
Lại 1 tn nữa của Hằng. Đây là lần thứ 2 trong ngày cô nàng nt nhắc nhở tôi về nhiệm vụ “đóng thế” ngày hôm nay. Lần thứ 1 là vào buổi sáng khi cả nhóm tụ tập hát karaoke mừng sn Hằng. Có lẽ vì thấy tôi uống nhiều, buổi chiều lại bỏ tiết nên Hằng lo tôi vì say mà quên mất buổi tiệc quan trọng tối nay.
– Sao hôm nay xin nghỉ làm đi đâu mà đóng thùng chỉnh tề thế kia mày??? – Xuân chóa vừa nhồm nhoàm miếng thịt cắn dở, vừa lạu bạu hỏi han.
– Đi chơi gái!!!
– Đệck, bố đi với, đang cấn!!!
– Ờ đi, xong hết nhận lương tháng luôn, hehe
– Đi làm lành với cái My à.
– Ờ!!!
7h kém xuống tới điểm dừng xe bus tại 1 địa phận thuộc huyện Gia Lâm, tôi bắt xe ôm đi thẳng đến trang trại của gia đình Hằng theo chỉ dẫn đã được Hằng mô tả cẩn thận trước đó. Đúng là ở đâu có 1 nhà làm quan là cả vùng đó được nhờ, bố Hằng theo như tôi được biết vốn là 1 cán bộ cộm cán trong ngành xây dựng. Vai vế, chức sắc thuộc hàng cao cấp, “có đai có đẳng”. Chẳng thế mà nguyên 1 con đường dài ngoằng từ ngoài quốc lộ – đường cái rẽ vào tới tận cửa khu trang trại đều được phủ nhựa bằng phẳng trơn láng như đường đô thị. Khu trang trại rộng lớn với bề ngoài là những dãy tre, trúc cao tít tắp, đan xen ngang dọc với lớp rào sắt sơn xanh tạo nên 1 dãy hàng rào mang đậm phong vị thiên nhiên. Từ xa xa đã thấy nườm nượp các xế hộp 4 bánh sang trọng xuất hiện, đủ loại từ sedan, cuv cho tới suv, mui trần. Tôi đành dừng xe ôm để đi bộ vào cho ra cái dáng “khách khứa”.
– Mình vào gần đến nơi rồi nè!!! – tôi gọi cho Hằng để cô nàng ra đón.
– Tuấn đến rồi à, cứ vào đi nhé. Mình dặn bảo vệ rồi, Tuấn cứ đi thẳng vào bên trong ý, mình không tiện ra hẳn ngoài nên chỉ ở trong này thôi, hì.
2 cánh cửa gỗ to bản sơn màu gỗ mu nâu trầm mở ra 1 lối đi rộng rãi dẫn vào bên trong trang trại được lát bằng loại đá xanh lục rất êm mắt và thẩm mỹ. 1 top bảo vệ dường như nhận ra sự đặc biệt khi thấy tôi “bộ hành” nên chỉ đợi tôi xác nhận danh xưng là niềm nở hướng dẫn tôi đi vào khu tổ chức dự tiệc. Căn cứ vào địa thế bên ngoài và tầm mắt hiện tại khi đã vào bên trong thì trang trại này khá rộng. Được phân chia thành nhiều phân khu khác nhau theo mục đích sử dụng, sinh hoạt, tăng gia, vui chơi như là khu cây cối, hoa trái, ruộng vườn, ao hồ, khu công viên… Vì mục đích chính hôm nay là dự tiệc nên tất cả khách mời đều được hướng dẫn đi về khu “chủ tọa” của trang trại. Đây là 1 quần thể thu nhỏ của nhà nghỉ dưỡng. Ngay dưới chân của tòa nghỉ dưỡng được xây dựng chủ đạo từ gạch, đá, gỗ và thiết kế theo dạng nhà nổi là 1 dòng hồ nhỏ dẫn ra tới lòng hồ trung tâm được bao quanh bởi những bãi đất mấp mô mềm mại đã phủ xanh bằng dãy thảm cỏ xanh mướt. Rất phù hợp cho việc tổ chức những bữa tiệc thiên nhiên ngoài trời như thế này.
– “Đẹp thật… công nhận là đẹp, hoành tráng ghê hà…!!!”
Tôi tấm tắc thầm khen cách xây dựng cũng như quy mô và độ hoành của trang trại này. Không hổ là tài sản của nhà danh gia, chức cao trọng vọng. Bố làm to, mẹ thì mở công ty kinh doanh buôn bán ngay giữa trung tâm phố cổ đất Thánh, lại là con gái rượu độc nhất. Bảo sao cứ mỗi năm qua đi thì ngày sn Hằng luôn là 1 trong những ngày quan trọng nhất của gia đình. Bảo sao luôn có 1 lượng lớn những “cái đuôi” xếp hàng đằng đẵng đeo bám Hằng suốt từ hồi c3 cho tới tận bây giờ. Ngoài sắc đẹp và học vấn thì có lẽ 1 phần phần quan trọng chính là gia thế và khối tài sản kếch xù của gia đình Hằng đủ để kích thích những đối tượng “đeo bám” trên ngày đêm chầu chực bằng đôi mắt khao khát và thèm thuồng. Có cái sướng nào bằng cái sướng vừa lấy được vợ đẹp, vợ ngon lại vừa “lấy” luôn được tiền tài, danh vọng của nhà vợ nữa không. Hajzzz… nghĩ tới những điều này tôi lại bất giác tự cười bản thân, đúng là cái thằng được tiếng mà không có miếng, hehehe
– Nè… nghĩ gì khoái chí mà cười nhìn rõ đểu vậy!!! – Hằng bất ngờ xuất hiện hẩy hẩy tay tôi từ đằng sau.
– Đố biết đang nghĩ gì đấy, hê hê. – tôi nhăn nhở bông đùa, không rõ phản ứng của cô nàng sẽ ra sao nếu biết được những dòng suy nghĩ vừa diễn ra trong đầu tôi
– Đang nghĩ không biết phải tìm mình ở đâu có đúng không. Hihi, đúng rồi còn gì nữa
– Ơ chuẩn, thế mà giỏi ra phết nhờ. Hay hôm nay là sn nên thông minh bất thường vậy, hê hê – tôi nhận vơ luôn đáp án của Hằng, hôm nay này là ngày vui nên “khen đểu” cô nàng 1 chút cũng không mất mát gì
– Hừ… thôi không đùa với Tuấn nữa, đi… đi vào trong này với mình đi.
Hằng vừa nói vừa dẫn tôi băng qua khu vườn cảnh, bắc qua chiếc cầu gỗ để đến với khoảng thềm cỏ rộng rãi phía trước. Nơi đang được trang hoàng tráng lệ bằng những dải đèn sáng rực rỡ trên cao, bên dưới là các khu bàn ăn trắng mịn màu kem đang được từng tốp nhân viên qua lại trang trí và bày biện thức ăn, bánh trái hoa quả và các loại rượu. 1 sân khấu nhỏ nhưng đầy đủ hệ thống âm thanh và cả 1 dàn nhạc sống được dựng lên. Trang trí xung quanh bằng những vòm cổng hoa tươi sắc mang nét hiện đại.
Các khách mời hầu hết cũng đều tập trung tại đây, bắt tay chào hỏi, hồ hởi làm quen và tất nhiên là không thể thiếu những màn chúc tụng vô thưởng vô phạt để mở lời cho những câu chuyện liên quan tới công việc, tiền bạc, lợi ích, “mở ô”, “đi đêm”, “hoa hồng”, “lại quả” vân vê và vo viên… Nhưng tựu chung lại hầu hết những con người có mặt tại đây vào lúc này đều là những nhân vật hoặc đại diện cho những thân chủ không phải hạng tầm thường. Đủ quan hệ để được gia đình Hằng mời tham dự 1 bữa tiệc quan trọng ntn thì phần lớn thành phần khách mời đều là những quan chức có chức tước hoặc là các doanh nhân, ông chủ có có địa vị. Tổng hòa đều cùng nằm trong 1 nhóm lợi ích có ràng buộc liên kết để kết nối với nhau tại cái bữa tiệc này.
– Sao vậy, nhìn gì thế… Không sao, Tuấn mặc thế này là được rồi, nhìn đàng hoàng và chững chạc lắm!!!
Hằng động viên khi thấy tôi có vẻ hơi bận tâm tới ngoại hình và trang phục của mình. Quả thực dù đã có sự chuẩn bị từ trước về quần áo nhưng vẫn có 1 số thứ “đặc quyền” dành riêng cho giới Lux mà chỉ cần vận nó lên là đủ để phân loại đẳng cấp của cá nhân giữa 1 tập thể hay 1 nơi chốn đông người. Đó là những chiếc đồng hồ đeo tay, những bộ vest thương hiệu, là chiếc thắt lưng da cao cấp, những đôi giày cộp mác xịn có giá tới cả ngàn đô hay những lần rút điện thoại ra là như cầm cả cục vàng ròng trên tay bởi đó là những chiếc vertu, mobiado sáng loáng…
Nhìn trên người tôi hiện tại đang có những gì… 1 chiếc áo cổ lọ tím than bọc bên ngoài 1 chiếc blazer chất dạ xám màu. Quần âu kaki bò may đo ở dưới quê, chân vẫn đi đôi giày “nhảy” Đông Anh trung thành từ năm ngoái đến giờ. Nước da dù đã được đánh xi qua loa nhưng vẫn hằn lên những bụi mờ – dấu vết của thời gian cũng như chất lượng. May sao kịp nhớ ra mà cất chiếc G-shock cũ bạc phếch vô túi quần. Con E71 thần thánh cũng đã được cấu hình lại chế độ im lặng… Hajzzz, nếu như buổi tiệc ngày hôm nay tôi đến với tư cách là bạn bè của Hằng thì tôi đã đơn giản và “ngầu” hơn khá nhiều. Không phải vì tự ti hay là thiếu tự tin này nọ nhưng việc vận lên mình cái “danh” người yêu của Hằng khiến tôi phải thêm phần để tâm hơn tới ngoại hình cũng như phong thái của bản thân. Phần để đẹp mặt Hằng, phần còn để “vở kịch” diễn ra 1 cách hoàn hảo nhất có thể…
– Lát nữa “diễn” thế nào đây Hằng??? – tôi muốn bàn bạc qua 1 chút trước khi bữa tiệc chính thức bắt đầu.
– “Diễn” luôn từ bây giờ này!!! – Hằng cười tươi rồi khoác lấy tay tôi đi tới gần 1 nhóm con gái ở phía xa xa.
– Ơ… như thế này là làm sao…??? – Tôi hơi bất ngờ vì theo “giao kèo” thì sự có mặt của tôi đơn thuần chỉ để dựng “bình phong” trước mặt người yêu cũ của Hằng. Giờ Hằng lại đột xuất “cải biên” ntn quả thực khiến cho tôi đôi phần khó nghĩ và không được thoải mái.
– Heyyy, bạn tôi chạy đi đâu nãy giờ mà mất hút vậy… Ui choa, đi cùng anh chàng nào thế kia… Ái chà chà, hóa ra là nàng trốn bạn để đi bắt chàng về đây… Nhìn cái tay kìa, cái tay kìa, hahaha…
5, 6 cô nàng mặt hoa da phấn, dáng vóc kiều diễm, xinh đẹp như 5 bông hoa tươi sắc đang thì nở rộ. Đua nhau chúm chím những đôi môi hồng, đỏ thắm, thánh thót vang lên những lời oanh vàng, khúc khích trêu đùa bạn của mình. Tất nhiên là những “kỳ quan” này làm sao có thể thoát khỏi bao cặp mắt liếc nhịp từng hồi để ý của đám đàn ông xung quanh… Trẻ có, trung niên có, độc thân có mà… không độc thân cũng có.
– Hì, giới thiệu với các chị em, đây là Minh Tuấn, là bạn của mình!!! – Hằng dủm dỉm giới thiệu trong khi 2 tay vẫn khoác hờ lên cánh tay tôi. Cô nàng này “diễn” được, cũng khá nhập tâm đấy
– Chào các bạn, rất vui được làm quen với mọi người!!! – tôi từ tốn trả lời.
– “Bạn” á, phải nói rõ ra là “bạn” gì chứ nàng ơi. Là “bạn” gì mà nãy giờ cứ ôm rịt lấy người ta thế kia, hihihi. – mấy cô nàng vẫn không chịu buông tha, quyết theo đến cùng 1 lời giải thích “quy chuẩn” hơn.
– …
Hằng đột nhiên ngập ngừng rồi im lặng không nói… Có vẻ hơi bất thường… À… ra là vậy… 1 chiếc bóng nhấp nhô chuyển động đang dần đi gần tới. Cái dáng dong dỏng quen thuộc ấy xuất hiện nơi sau lưng đám bạn gái của Hằng chỉ cách chừng có vài bước chân. Khuôn mặt điển trai với hàng râu quai nón lưa thưa hiện lên 1 vẻ phong tình, khoáng đạt đủ sức đánh gục trái tim của mọi người con gái. Đôi mày rậm với ánh mắt điềm tĩnh không ngưng nhìn về phía tôi và Hằng… tiếp nhận và đánh giá…
– Mình là người yêu của Hằng, mọi người gọi là “bạn” trai cũng được!!! – tôi xác nhận “đáp án”, giọng điệu dù khiêm nhường nhưng rõ ràng và trôi chảy, đủ để nv đang đi tới gần kia nghe thấy và đoán biết được phần nào nội dung.
– A… thấy chưa, tôi biết ngay mà, đã nói với các bà rồi mà… Các nàng thấy gì chưa, nàng ấy ngấm ngầm cả năm trời rồi chọn luôn ngày này để ra mắt “nửa kia” kìa… Đẹp đôi quá ta, hihi…
Tiếng hỉ hả, rôm rả phát ra từ những “bông hoa” lập tức khiến cho 2 con người đang nhìn nhau nãy giờ phải để ý. Hằng ngước nhìn tôi cười nhẹ tỏ vẻ cảm kích, còn bóng dáng kia dường như hơi khựng lại, nhưng rất nhanh lại tiếp tục bước đến rồi cất tiếng.
– Chào mọi người, đã lâu lắm rồi không gặp, không ngờ là tất cả đều trở nên xinh đẹp hơn xưa!!! – vẫn là chất giọng trầm ấm, truyền cảm, dễ nghe ấy cất lên. Cứ dùng thứ “vũ khí” này mà thủ thà thủ thỉ với phái nữ thì chị em nào mà chẳng xiêu lòng chứ.
– Ơ… Oh… Ô anh Gia Huy à… thật là anh đấy sao… Hôm nay quả là ngày của những điều bất ngờ đấy!!! – Mấy “bông hoa” qua 1 thoáng thẫn thờ như nhận ra người quen thì lập tức hồ hởi lại ngay bởi câu khen xuôi tai khi nãy. Phụ nữ muôn đời vẫn vậy, cái tai luôn là 1 trong những “phòng tuyến” yếu đuối nhất mà đàn ông chỉ cần vài ba tấc lưỡi phối hợp cùng ánh mắt và nhịp điệu là có thể đọc vị và “giăng bẫy” họ thành công.
Gia Huy tiếp tục đáp lại vài câu xã giao có cánh với mấy cô gái kia rồi chầm chậm hướng ánh mắt về phía chúng tôi… Hay chính xác hơn là về phía Hằng.
– Chúc mừng sn em. Chúc em luôn xinh đẹp và hạnh phúc như ngày hôm nay nhé!!! – Gia Huy mỉm cười sau câu chúc rồi bước gần về phía chúng tôi.
– Chào cậu, đây là lần thứ 2 chúng ta gặp nhau có phải không? – 1 câu hỏi đi kèm 1 cái đưa tay tự tin.
– Vâng, lần thứ nhất là ở đám cưới của anh. Chị nhà hôm nay có đi cùng anh không ạ? – tôi bắt tay và trả lại 1 câu hỏi khác khiến ánh mắt Gia Huy hơi dừng lại khi chúng tôi còn đang bắt tay nhau.
– À, vợ tôi hôm nay có việc bận nên chỉ có mình tôi đại diện thôi. Cậu thật là có phước đấy nha, không phải ai cũng có được điều may mắn bên cạnh cậu lúc này đâu!!!
Gia Huy tự tin thả bộ từng câu nói trôi chảy. Phải công nhận là gã này có khả năng thương thuyết và diễn đạt rất tốt. Mỗi lời nói ra dù đơn giản hay hoa mỹ cũng đều êm tai, tạo cho người đối diện có cảm giác tê tê, buồn buồn cứ muốn nghe mãi lời gã nói. Câu nói cuối cùng thoát ra khỏi cửa miệng đi kèm với 1 cái liếc mắt ý vị dành cho Hằng. Bắp tay tôi đột nhiên co thắt lại bởi 1 sự bấu víu từ đôi bàn tay của Hằng. Ánh mắt Hằng thì vẫn luôn trực diện đối diện với ánh mắt của Gia Huy. Xem ra không phải là Hằng sợ mà vì Hằng vẫn còn 1 chút gì đó nặng lòng với Gia Huy. Không hiểu sao cô nàng này lại có thể sâu đậm và ám ảnh với mối tình đầu của mình đến như vậy. Phải chăng Hằng có 1 chút yêu đương phóng khoáng của Trà, chút cá tính, nóng nẩy của Ngọc, chút bất cần, tự do của My thì hay biết mấy. Với những điều kiện sẵn có hiện tại, Hằng xứng đáng có 1 cuộc sống tốt đẹp hơn về mặt tình cảm.
– Cám ơn lời nhận xét chân thành và chính xác của anh!!! – tôi mỉm cười xác nhận luôn ý tứ của Gia Huy. – Ồ, mọi người đang tề tựu lại rồi kìa, chúng ta cũng đến đó thôi chứ nhỉ – đồng thời thay đổi luôn cái không khí đặc biệt nãy giờ bằng việc chuyển đổi ngoại cảnh.
– Ờ, phải rồi đó… Chuẩn bị nhập tiệc rồi kìa… Đi đi thôi các nàng ơi…
Mấy cô gái xinh đẹp thừa cơ theo lời tôi “phát động” kéo Hằng vô đám tiến về nơi bày tiệc. Gia Huy vẫn chưa vội bước đi, mỉm cười thân thiện với tôi rồi mới từ từ xoay người. Trong khoảnh khắc ấy tôi vẫn kịp nhận ra cái ánh nhìn đăm đăm, đánh giá trong đáy mắt của Gia Huy.
Bữa tiệc như vậy cũng đã trôi qua được 1/3 thời gian. Rượu ngon, đồ ăn rất tuyệt từ món khai vị, món chính cho đến những món bánh, kem tráng miệng. Đội ngũ âm nhạc cũng vô cùng chuyện nghiệp với dàn nhạc sống theo phong cách hiện đại của giới trẻ và giao hưởng nhảy đầm giành cho giới trung niên. Nói chung ngoài sự công phu về dàn dựng, bố trí, phục vụ chu đáo thì bữa tiệc này không để lại quá nhiều ấn tượng đối với tôi. Ngoài việc được Hằng giới thiệu gặp mặt và chào hỏi “ông bà nhạc hụt” (tất nhiên là với danh nghĩa bạn bè thực sự) thì quãng thời gian tôi có mặt tại đây chủ yếu là để thưởng thức những món ngon, bổ dưỡng, sang trọng mà ngày thường ít khi tôi được thưởng thức. Tỷ như món tôm trứng được làm khá công phu nhấm nháp thêm 1 ly vang trắng chát càng làm nổi bật hơn vị ngon ngọt của từng thớ thịt tôm.
Đang mải mê thưởng thức vị kem ngọt lạnh từ chiếc bánh ngọt thì tôi bỗng khựng lại, cứng hàm vì sự xuất hiện của 2 con người – 2 người đàn ông tầm 25 – 30t đang từ từ đi đến ở phía đối diện. Không… chính xác thì tôi chỉ để ý tới 1 người thôi vì khuôn mặt của người này khá giống… quả thực là rất giống… Những đường nét trên khuôn mặt này gợi cho tôi liên tưởng tới 1 người…
– …Trần gia đang ngày càng lớn mạnh… Bố tôi… điều này từ cách đây 2 năm… không thể tránh khỏi…
Tôi vô tình nghe được lờ mờ vài câu đối thoại khi 2 người này đi ngang qua. Vẻ mặt của họ đều hiện lên những nét nhíu mày, đăm chiêu… Trần gia… là dòng dõi danh gia vọng tộc nào nhỉ…
– “Đám cưới của chú rể Trần Gia Huy và cô dâu… ” – người yêu cũ của Hằng là Gia Huy cũng mang họ Trần. Căn cứ theo lời Hằng nói thì dạo này cty nhà Gia Huy đang có việc qua lại nhờ cậy bố Hằng nên mới có sự xuất hiện của anh ta ở bữa tiệc này… Liệu có chăng là…
– “Ôi dào, mình tò mò quá lại đâm lẫn cái tính xấu bới móc vào người rồi… ”
Tôi thầm trách cái tính tò mò không đâu, không phải việc của mình, không liên quan đến mình thì quan tâm làm gì chứ. Tặc lưỡi nhấp 1 ngụm rượu vang, tôi thả bước tản bộ thăm thú xung quanh cho tâm hồn được thư thái. Bữa tiệc giữa những con người quyền chức, địa vị kể ra cũng có cái hay của nó. Không có sự làm phiền nào giữa những người xa lạ nếu như họ không có ý bắt chuyện với nhau. Nhiệm vụ “diễn xuất” của tôi cũng vì vậy mà nhẹ nhàng đi đôi chút. Hằng có đông bạn bè, ae và người thân vì vậy sự ly khai của cô nàng cũng là 1 điều tốt để không ai chú ý đến tôi. Màn ước nguyện, thổi nến và cắt bánh cũng đã xong, bữa tiệc đến lúc này coi như đã đi được 2/3 thời gian. Giờ chỉ cần qua tìm Hằng, ghé nhỏ tai cô nàng thì thầm tỏ vẻ “tình cảm” mà thực chất là báo về là hoàn tất nhiệm vụ tối nay của tôi.
– “Kia rồi, Hằng kia rồi… ” – tôi định thần, đoạn bước về phía Hằng thì bỗng 1 tiếng nói trầm ấm cất lên từ sau lưng.
– Sao cả buổi mà cũng không thấy cậu ở bên Hằng vậy??? Chẹp!!! – Gia Huy vừa hỏi vừa nhấp 1 ngụm rượu vang rồi gật gật đầu ra hiệu là rượu ngon.
– Tình yêu cũng giống như ly rượu trên tay anh vậy. Phải biết nhấm nháp, từ từ thưởng thức mới cảm nhận được vị ngon sâu của nó. Chẹp!!! – tôi đáp lại nhanh gọn và cũng kết thúc bằng 1 ngụm rượu vang.
– So sánh rất hay, rất chân thực. Xem ra cậu đủ thú vị để yêu được Hằng đó!!! – vẫn là cái điệu cười mỉm tự tin mà đôi khi là tự phụ. Éo hiểu thằng cha này “phỉnh” gì Hằng lại bị “dư chấn” vì gã đến vậy. Chẳng lẽ gã lại có ngón nghề “hành sự” độc đáo tới mức chị em nào “dính” phải cũng u mê đến không thể dứt ra nổi ư???
– Heyyy!!! Gia Huy, anh cũng có mặt ở đây à!!!
Tôi còn đang luyên thuyên với những suy nghĩ “trừu tượng” của mình thì 1 giọng nói sang sảng từ đằng sau bỗng cất lên… Chính là người đàn có khuôn mặt đặc biệt khi nãy. Nhìn cận mặt lúc này thì y cũng khá khôi ngô, sáng sủa, thân hình cao ráo, tuấn vĩ thẳng tắp, tính ra cũng phải cao hơn tôi tới vài phân.
– Ohhh. Ra là Khôi Nguyên, ông chủ tương lai của Trịnh gia đây mà!!! – Gia Huy thay đổi sắc thái tươi tỉnh trong giọng nói rất nhanh. Khiêm nhường dành những lời có cánh cho nv “Khôi Nguyên” vừa mới xuất hiện.
– Quá đề cao rồi, quá đề cao rồi, nói vậy thì tôi còn phải nể cậu cả Gia Huy của Trần gia lắm!!! – Người tung kẻ hứng, đối qua đáp lại những lời sáo rỗng, giả tạo. Đây là 1 trong những điều tôi rất ghét nhưng cũng xác định là cần phải học và thích nghi ngay từ bây giờ nếu muốn đứng vững và sống tốt trong nghiệp kinh doanh sau này.
– Vị này là??? – Khôi Nguyên lúc này mới chuyển sự chú ý về phía tôi.
– Tôi cũng là… khách mời thôi… Vô tình đứng đây thưởng rượu cùng vị này.
Tôi nhanh chóng đánh giá tình hình hiện tại. Gia Huy chính là thiếu gia của Trần gia như họ Trịnh kia ban nãy có nhắc tới. Cứ nhìn thái độ “nâng bi” mà thực chất là “đòn gió”với nhau nãy giờ thì khả năng cty của cả 2 nhà đang có sự cạnh tranh hoặc xích mích với nhau về mặt lợi ích kinh doanh. Cả 2 cùng tham gia bữa tiệc này hiển nhiên đều chung 1 mục đích “làm thân” với bố Hằng để tìm kiếm cho riêng mình 1 “chiếc ô” dưới sự bảo hộ tuyệt đối từ bố Hằng và những mắt xích, dây chuyền trong hệ thống. Vậy nên tốt nhất là không nên khai thật mối qh của mình với những đối tượng đang dính tranh chấp như nhà họ Trịnh. Đồng thời cũng không được hớ hênh mà để lộ chút gì “vai diễn” của tôi với Hằng. Chỉ có cách trả lời chung chung, lửng lơ với chủ thể là “khách mời” mới giúp tôi bảo toàn được “thân phận” của mình.
– 2 người chắc là quen biết nhau từ trước, vậy tôi xin nhường “đất”!!!
Tôi tự tiện ly khai vì suy cho cùng cũng chẳng ai có quyền hỏi han hay dò la gì về tôi. Trả lời câu hỏi vừa rồi của Khôi Nguyễn chỉ vì nó quá đỗi bình thường tới mức trực diện. Cộng thêm sự có mặt của Gia Huy, mang 1 vẻ dò xét như chỉ trực tôi “hở sườn” là bắt thóp để “giở trò” với Hằng – đến lúc này thì đây là những gì tôi đọc vị ra từ ý đồ tiếp cận gia đình Hằng của Gia Huy. Không rõ đúng sai thế nào nhưng theo giác quan mách bảo thì Gia Huy không phải là 1 người thực sự tốt. Càng không phải là 1 người đơn giản, nếu không muốn nối là nguy hiểm nếu phải đối đầu với gã .
9h kém tối, sau khi đã tạo dáng, “tự sướng” vài bức hình chụp chung với Hằng và cả nhóm bạn của Hằng. Tôi ghé tai thủ thỉ đúng theo “kịch bản” rồi để Hằng khoác tay tiễn về trong tiếng xì xầm, trêu đùa rôm rả của đám bạn.
– Chúc mừng sn Hằng 1 lần nữa nhé, ăn khỏe chóng lớn và cứ mãi xinh đẹp ntn, hề hề.
– Hì, mình cám ơn Tuấn nhiều nhé, thực sự là rất cảm kích đấy… Ban nãy mình có làm gì để Tuấn phải ngại không…???
– Ôi zào, da mặt mình dày lắm. Có biết ngại bao giờ đâu, hề. Vậy nhé, Hằng vào với các bạn đi mình về đây!!!
– Sao mày bảo là hôm nay đi chơi với cái My mà??? – Xuân chóa chặn tôi trước cửa bằng câu hỏi ngắn gọn.
– Ờ… không, tao nói vui vậy thôi… Mà sao có chuyện gì???
– Chết mịa, nãy cái My nó đến đây, tao đéo biết nên cứ thật thà trả lời thôi!!! – Xuân chóa nhún vai, nghệt mặt tỏ vẻ vô can.
– Ôi cái đệt!!! Ông hại tôi rồi ông ơi…
4 cuộc gọi và 2 tn hỏi han, chúc ngủ ngon được tôi gửi đến My ngay trong buổi tối hôm đó. Đổi lại không có lấy dù chỉ là 1 tn hồi âm trở lại…
Cả ngày hôm sau cũng vẫn không có hồi âm gì từ My, đã giận nhau thì chớ nay lại thêm chuyện hiểu lầm vô duyên này. Thôi thì để đến tối gặp nhau vậy…
– người yêu ông hôm nay không đi tập cùng à???
– Uhm!!!
Tôi trả lời cụt ngủn khi thằng bạn đồng môn quan tâm hỏi han. Vậy là đã tròn 1 ngày tôi và My giận nhau, đến giờ sau gần 10 cuộc gọi nhỡ cùng 5 tn mà cũng chẳng thấy My đoái hoài gì tới chuyện hồi âm. Hajzzz… ngày mai có lẽ phải qua tận nhà xem thử tình hình thế nào thôi. 1 chút lo lắng và nóng ruột khởi lên trong lòng tôi…
– “BỤP… BỤP… CHÁT… XỊCH… ”
– A.Dũng: Lâu rồi anh mới ngồi uống với chú đấy!!!
– Tôi: Cũng 1 tháng rồi đấy anh nhỉ, dạo này làm ăn có tốt không anh mà hôm nay lại đi chơi 1m thế này???
– A.Dũng: Ở nhà buồn quá nên qua thăm 2 chú chút thôi. Định rủ thêm mấy thằng đệ nữa đi cùng mà chúng nó dềnh dàng quá.
– Xuân chóa: Anh có dùng gì khác không để bọn em lấy cho. Dùng mãi Chivas nhạt giọng lắm anh ạ.
– A.Dũng: Ờ… thế lấy anh chai Uýt-ki đi.
Xuân chóa vừa rời bước vô quầy rượu thì tôi cũng phải đi nhận order tại 1 bàn khác. Còn đang mải lúi húi ghi ghi chép chép thì bỗng…
– “CỤC… XOẢNG…!!!” – Tiếng chai lọ vỡ loảng xoảng vang lên.
– AAAHHHH… đánh nhau kìa…
Tiếp theo là những tiếng hò hét the thé, inh ỏi của bọn con gái vang vọng đến chói tai. Tiếng động phát ra từ phía… gần chỗ a.Dũng thì phải… Và a.Dũng lúc này…
Để lại một bình luận