Phần 19
Gã “họa sĩ” dựng xe rồi chầm chậm bước về phía tôi. Nhìn dáng đi từ tốn nhưng dứt khoát, khả năng cũng là người chơi thể thao hoặc có tập qua võ.
– Gặp nhau 1 lần ở viện rồi đúng không? – Gã cười khẩy nhưng đôi mắt vẫn không hề nhíu lại chút nào. Như thể muốn áp đảo tinh thần của người đối diện.
– Phải rồi!!!
– Học cùng Trà nên chắc kém tuổi anh kha khá… Chú mày chắc cũng biết quan hệ giữa anh và Trà chứ? – Hắn hỏi mà vẫn giữ điệu cười nửa miệng trên môi.
– Không phải chuyện của em nên em không tìm hiểu. – Tôi trả lời bằng thái độ tôn trọng nhất có thể.
– À… Vậy để anh nói luôn cho chú mày biết, cũng là để nhắc luôn cho chú mày nhớ. Cái Trà đang là người yêu của anh và bất kể thằng nào có ý đồ gì muốn tới gần nó, anh sẽ “có quà” cho thằng đấy… Chú mày hiểu chứ!!! – Gã nói dồn dập kèm theo những cái hất hàm rất ngãng.
– Thế thì anh phải “tặng quà” cho nhiều người lắm!!! – Tôi cười khẩy đáp lại cái mặt vênh vênh của gã.
– Còn tùy xem là thằng nào thì sẽ có “quà” to hoặc nhỏ cho thằng đó. Quan trọng là nãy giờ anh nói gì chú mày đã hiểu ra chưa???
– Nếu anh đến với thái độ đàng hoàng thì tôi sẽ để tâm. Còn mang thái độ dọa nạt nãy giờ ra để nói chuyện thì… tôi cũng bắt đầu thấy sợ dần rồi đấy… – Vẫn là thái độ khiêu khích đáp trả của tôi và lần này có vẻ đã làm cho hắn không còn kiềm chế nổi.
– ĐMM muốn lỳ lợm à… tao cũng chỉ nhắc cho mày biết trước vậy… Biết thân biết phận qùy gối cút đi tao còn tha… ĐMM… còn muốn “chơi” với tao… tao cho mày sống dở chết dở ở cái đất này luôn… ĐCMM… nhớ những gì tao nói đấy!!!…
“Brừm… Brừm… “…
Hắn sổ ra 1 tràng những lời đe dọa tục tĩu khiến cho vài người ở quán nước gần đó hiếu kỳ quay ra nhìn, xong xuôi thì nổ xe vút đi luôn. Đờ mờ thật sự éo hiểu nổi sao cái Trà lại có thể yêu được mấy dạng ngợm như thằng “họa sĩ” này. Hajzzz…
8h tối – Từ lúc gặp thằng điên “họa sĩ” đến giờ tôi cứ thấy khó chịu trong lòng. Tự nhiên chẳng phải đầu phải tai dính luôn phải chuyện với thằng ất ơ này. Định bụng muốn nói cho Trà biết để xem thử phản ứng của cô nàng, cũng như là để thằng nhợn kia cay cú hoặc bị đá. Nhưng nghĩ lại làm thế thì thấy bản thân giống mấy thằng đi hớt lẻo, mách trộm quá. Hơn nữa cũng chẳng có chứng cứ, nhân chứng gì. Vớ vẩn Trà nó vẫn yêu thằng nhợn kia, lại quay ra nghĩ mình bẩn tính, chơi xấu này nọ thì quá tội. Tóm lại là cứ kệ cmn thằng nhợn điên kia sang 1 bên, để xem thằng to mồm ấy định làm gì mình… Cơ mà tôi không ngờ là thằng nhợn ấy nó “to mồm” thật…
– “Ring… Ring… ” – Đang ngồi nghe file bài giảng thì a.Mạnh gọi.
– Anh ạ!!!
– Ờ, vẫn cầm chùm chìa phụ của anh đấy chứ!!!
– Em vẫn giữ đây, chiều qua anh bảo qua lấy mà không thấy đến.
– Ờ, lên cái là vào việc luôn nên bận lắm. Anh vừa đi Đ.Anh với mấy ae về, có vài thứ cho 2 thằng mày đây. Ra cầm về rồi mang chìa khóa cho anh luôn nhé, ngõ mày lắt léo nên anh ngại đánh xe vào.
– Okie anh!!! Anh cứ chờ em ngoài đường cũng được.
Ngõ tôi ở tuy to nhưng ngoằn ngoèo và cách xa phố chính. Vì là khu tập hợp nhiều cán bộ, cnvc nên mới hơn 8h mà đường xá xung quanh đã tương đối vắng vẻ, yên tĩnh. Đang tản bộ qua khúc quanh cuối cùng để ra phố chính thì a.Mạnh lại gọi.
– Em ra đến nơi rồi anh nhé… – “Brưm… Brưm… Bốp…”
Tôi đang nghe điện thì bất ngờ bị 1 vật gì đó cứng rắn vụt mạnh vào ngang lưng vai làm tôi chúi người về phía trước. Cơn đau nhói sốc thẳng lên hệ thần kinh khiến tôi cảm thấy run dại toàn phần thân, cơn khó thở ập đến vì phần lưng bị đánh khá mạnh. Vừa kịp định thần quay lại thì đã thấy 3 thằng ôn đúng chất côn đồ, lưu manh đầu đường xó chợ dựng xe lại rồi cầm dao, tuýp tiến gần về phía tôi…
– ĐCMNM… xem hôm nay mày chạy được đi đâu!!!
Dứt lời cả 3 thằng lao nhanh về phía tôi, quả này thì đúng là nguy to thật rồi vì 3 đánh 1 không thôi đã khó, đằng này chúng còn dùng thêm “đồ”. Trong khi bản thân tôi thì tay trái chỉ có thể cử động chứ không thể ra đòn hay đỡ đòn… Giờ chỉ còn mỗi nước tẩu vi thượng sách, chạy ngược ra hướng phố chính để hội a.Mạnh ứng cứu mà thôi… Nghĩ là làm, tôi nhặt ngay viên gạch gần đó ném mạnh về phía bọn côn đồ. Bọn này phân tâm luôn, né người và giơ đồ ra để tránh, đỡ. Ngay lập tức tôi chạy thật nhanh cắt thẳng vào giữa “đội hình” của 3 thằng. 1 trong số đó đoán ra ý đồ liền vung tuýp phang cho tôi 1 nhát nữa trúng vào bắp tay phải. Tiên sư cha lũ chó tiểu nhân, bố mày mà lành lặn thì ít nhất cũng cho 1 trong 3 thằng mày ra bã rồi… Cố gắng chạy thật nhanh hết sức có thể mặc cơn đau buốt tê dần từ lưng vai và tay phải mỗi lúc 1 công kích hệ thần kinh, cảm giác. Mọi lần đi học thì bình thường mà sao lúc này thấy con ngõ nhà mình nó lại dài 1 cách đáng ghét và quá thể như vậy. 2 thằng ôn “chó săn” vẫn đang hùng hổ theo sát sau lưng, 1 thằng ở đằng xa hơn đã lấy được xe và vọt đuổi tiếp lên…
– ĐCM CHÚNG MÀY THẰNG NÀO GIỎI THÌ LÊN ĐÂY !!!!!!
1 tiếng quát lớn gầm lên – a.Mạnh đã xuất hiện nơi đầu ngõ, bên cạnh là lố nhố 4 ông to con, giữ dằn khác, vài ông đầu trọc, bắp tay cuộn lên từng thớ. Tất cả đều chỉ tay không nhưng nhìn qua cái khí thế đã thấy khác hẳn 3 thằng ôn dịch sau lưng tôi. 3 thằng ôn hẳn cũng cảm thấy như vậy, bước chân đuổi bắt nãy giờ lập tức chậm dần lại rồi đình trệ lại hẳn. Chỉ dám đứng tại chỗ quăng mấy câu chửi tục khiêu khích đầu đường xó chợ. Khi thấy 2 ông trong nhóm a.Mạnh bất ngờ đi dần tới thì cả 3 thằng lập tức cúp đuôi vọt lên xe chạy mất dạng luôn.
– Có bị làm sao không? Mày làm gì mà để bọn nó “chơi” cho như vậy?
– Là thế này anh ạ …
Tôi không giấu diếm mà kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc cho a.Mạnh nghe để tìm cách giải quyết.
– Chạy R6 đỏ, có hình xăm chữ thập sau gáy và rồng ở 2 tay… Rồi, chuyện này cứ để anh lo, có kết quả anh điện mày sau. Giờ thì ra đây anh giới thiệu mấy ae của anh…
A.Mạnh đưa cả hội ra quán nhậu gần đó nói chuyện và để tôi làm quen với các ae, chiến hữu của a.Mạnh. Đây chỉ là 1 trong số các anh em nằm trong chuỗi đường dây ngầm của cả 1 hệ thống bảo kê – cầm đồ – xhđ quanh địa bàn Hà Nội. Còn nới rộng ra phạm vị các tỉnh thành thì đường dây – mạng lưới còn lớn hơn rất nhiều. Tất nhiên mỗi địa bàn thì lại có từng đường dây hoạt động khác nhau. Về cơ bản nếu ở vào thời điểm hoạt động ổn định thì thường là “nước sông sẽ không phạm nước giếng”. Nhưng đôi khi quy tắc vẫn bị phá vỡ nên việc xảy ra lừa gạt, tranh chấp, cạnh tranh giữa các mạng lưới thỉnh thoảng vẫn xảy ra. Nếu nhỏ thì là ngấm ngầm triệt tiêu 1 vài mắt xích nhỏ, lẻ trong đường dây của nhau để đánh tiếng, dằn mặt hoặc trả đũa. Còn nếu lớn thì phạm vi đấu tranh chắc chắn sẽ rộng hơn và đó hầu hết đều là thời điểm để xht nhúng tay “can thiệp – xử lý”.
Để lại một bình luận