Phần 33
Lại thêm 2 tháng nữa qua đi, vậy là đã tròn 1 năm đại học cũng như 1 năm tôi đến với cái mảnh đất “Thánh” này. Hôm nay ngồi đây, cùng gia đình của My và Ly trong 1 nhà hàng ấm cúng mà tôi thấy lòng mình thật hoan hỉ.
– Ly này 2 gia đình cô chú mời riêng Tuấn. Nhờ cháu rất nhiều mà 2 em nó mới thành tựu được như ngày hôm nay. Thực sự là các cô chú đều rất ghi nhận.
Bữa tiệc ngày hôm nay là để mừng cho 2 học trò, 2 người em của tôi. Không phụ công của người thày, thằng anh này đều đã đạt được mục tiêu của mình – đỗ vào trường đại học xyz nơi tôi đang theo học. Không khí ấm cúng và tươi cười diễn ra trong suốt bữa tiệc, My và Ly thì vẫn xinh tươi và troll tôi như mọi ngày. Tôi tự thấy toại nguyện vì những công sức đóng góp của mình đã ít nhiều giúp ích được cho 2 con bé. Đây là 1 niềm vui thực sự, niềm vui của 1 người trong cuộc, 1 người quan sát. Chứng kiến từng bước đi từ những ngày đầu của học trò cho tới khi đến đích là 1 trải nghiệm chân thực về trách nhiệm, cống hiến và chứng kiến thành quả.
– “Tít… Tít… ” – là tn My gửi cho tôi, con bé vừa rời bàn tiệc được vài phút.
– “Anh ra ngoài đi, em nhờ cái này chút!!!”
Hajzzz… đang bóc dở con tôm béo thì chớ… Lò dò đi ra ngoài hành lang thì chẳng thấy bóng dáng My đâu, bố khỉ… troll cả năm chưa đủ à. Tôi vừa rút đt định gọi thì…
– ÒA… Hihihi – 1 tiếng “Òa” khá to khiến tôi giật mình, tiếp theo là 1 cái ôm chầm nữa sau lưng. Đây vốn là trò quen thuộc My thường troll tôi vào những lúc tôi bước ra từ WC hoặc lang thang ở ngoài cầu thang hút thuốc cho 2 đứa nó làm bài.
– … Ầy dà… Lên đại học rồi mà còn nghịch mấy trò này nữa thì chóa nó yêu đới em!!!
– Thế anh làm chóa nhá, hihihi
– Chít giờ… Thế sao, gọi anh ra đây có chuyện gì không? Hay là chỉ troll thôi.
– Anh này…
– Sao thế… Ơ kìa… My…
– Mình yêu nhau đi… – My bất ngờ ôm chầm tôi lần nữa, lần này là ở trong lòng.
– … Nào… em làm gì vậy… Đùa gì kỳ thế… Người ta nhìn thấy bây giờ…
– Em không đùa đâu… Mình yêu nhau đi anh!!! – Vòng tay My ngày 1 siết chặt hơn, giọng nói thủ thỉ, thầm thì. Dường như có 1 sự khác biệt thực sự so với những lần trêu đùa trước đây.
– … Nào… không bỏ ra là anh giận đấy…
– …
– Có bỏ ra không…
– Trả lời em đi rồi em bỏ!!!
– Không!!!
– … Tại sao??? – My rời khỏi lòng tôi, cất tiếng hỏi với vẻ mặt oán trách.
– Tại không thể yêu nhau, vậy thôi. Làm bạn, làm em gái của anh như cũ thì ae mình mới bền được.
– Em không muốn… em không biết là anh có hiểu hay không nhưng em đã đợi để nói điều này từ lâu lắm rồi. Em cố gắng theo anh học, nỗ lực ngày đêm để đỗ vào trường cũng là vì muốn được gần anh, được xứng vs anh đấy. Anh có hiểu không!!! – My nhìn sâu vào mắt tôi nói từng lời rắn rỏi, con bé này cá tính quả là mạnh mẽ. Nhưng ẩn sâu trong nó hình như lại là 1 thứ khối nước mềm yếu, đang theo những mạch ngầm cảm xúc chảy dần ra nơi khóe mi.
– … Hajzzz… Đừng có khóc nữa… để anh lau nào… Rồi, nghe này… anh… cũng hiểu 1 phần… anh hiểu tình cảm của em… Vì anh đã từng như vậy rồi… ừm… Thế này nhé, giờ chuyện này cứ coi như chưa từng xảy ra đi. Nhưng mà anh vẫn nhớ, em cũng vậy, chỉ nhớ chứ đừng nghĩ về nó quá nhiều. Cứ để ae mình thoải mái, bình thường như trước đây. Em cứ học đại học đi, sau 1 thời gian biết nhiều cái mới, thêm nhiều mqh mới thì lúc đó hẵng đánh giá lại chuyện này. Được không???
– … Là đợi bao lâu… Lâu quá em không chịu được đâu!!!
– Trọn 1 năm đầu nhé!!!
– Không!!!
– … Hajzzz… thế thì… nửa năm… nhá!!!
– Đúng hết kỳ 1 sẽ xem xét lại chuyện này 1 lần nữa. Em không thích thất hứa đâu, anh biết rồi đấy!!!
– Rồi… Ơ… Ụp… – Chưa kịp nói dứt câu thì My đã ghì chặt cổ tôi xuống để “cướp lời”. Đời tôi hình như toàn bị “cưỡng hôn” thì phải
– … Ào… êm ư uá ồi ấy… – tôi lúng búng từng lời trong miệng của My vì tay cô nàng siết tôi khá chặt.
– … Chụt… hà… môi anh mặn thế… Eo ơi, giờ mới nhớ, ăn xong chưa xúc miệng à!!!
– Thì đang ăn dở mà, đã xong đâu. Hehehe, thấy mùi trứng tôm béo không.
– Em chưa kịp thấy gì, làm lại đi, hì hì.
– Em lắm trò quá… Thôi, anh đi WC đây, em cứ vào trước đi nhé, mọi người đang nhắc đấy.
Hajzzz, cái điều tôi không muốn cuối cùng cũng đã xảy ra. Gần 1 năm trời tiếp xúc với My, qua từng cử chỉ và lời nói tôi cũng phần nào đoán ra được cái tình ẩn sau thái độ của cô nàng. Bản thân tôi thực sự cũng có cảm tình với My, mặc dù hiện tại nó chỉ dừng ở tình cảm bạn bè, anh em suồng sã, vô tư với nhau. Nếu ở vào 1 thời điểm thuận lợi, đủ thời gian và độ “thấm” thì tôi nghĩ cái tình ấy nó đủ khả năng để nảy sinh thành 1 tình cảm vy diệu và try kỷ hơn. Nhưng đó lại là chuyện của tương lai, còn ngày hôm nay vẫn chỉ là ngày hôm nay với những dòng sự việc chảy từ quá khứ cho tới hiện tại. Kinh nghiệm bản thân rút ra từ chuyện với Trà khiến tôi không còn dễ mở lòng đón nhận bất cứ thứ tình cảm nhạy cảm nào nữa. Hậu quả mà nó để lại thường không dễ chịu gì, khi mà tôi và Trà rõ ràng không còn thực sự thân thiết được vs nhau như xưa. Mqh bạn bè dù vẫn duy trì nhưng có lẽ còn cần 1 khoảng thời gian nữa đủ để 2 đứa thoát ra khỏi cái sự “trẻ con” trong suy nghĩ và cảm xúc hiện tại. Do vậy tôi không hề mong muốn những điều tương tự xảy ra với My, tôi vẫn thường lạnh lùng chủ động cắt ngang và chặn đứng những cuộc nói chuyện, tâm sự mỗi khi My “manh nha” muốn nói về chuyện này.
Thời gian trôi đi cùng với nhịp chạy đua hối hả của sự học – ôn – thi khiến cho chuyện này dần chìm vào quên lãng. Đủ để tôi yên tâm và bỏ lơ dần đi cái mối lo này… cho đến tận khi nãy. Phản ứng mãnh liệt của My quả thực khiến tôi bối rối và lo lắng cho tình cảm sau này giữa 2 ae. May mắn đến được với nhau bằng cả tấm lòng chung 1 chữ Yêu thì quá tốt đẹp rồi. Còn không được thì chẳng rõ 2 ae còn có thể bình thường và thân thiết với nhau như trước nữa hay không. Tệ hơn là đến với nhau vì 1 chút gượng ép, ngộ nhận nào đó cho đến khi biến cố không mong muốn xảy ra thì quả thực là tồi tệ. Sai lầm khi vô tình hoặc cố tình làm tổn thương nhau, dù ở thể nhẹ hay thể nặng thì ít nhiều đều lưu lại những vết tích trong lòng. Nhẹ thì như 1 “gợn sóng” thi thoảng lại dấy lên trong lòng mỗi khi mơ hồ nhớ về nó. Nặng thì sẽ thành vết sẹo hằn mãi, ghi vết tích của 1 sự tổn thương đau đớn về tinh thần, về thể xác hoặc là cả 2.
– “Ào… Ào… Ào… ”
Vài vốc nước máy tạt vô mặt… Khuôn mặt trầm tư ướt rượt bởi những vệt nước lấm tấm hiện lên trên tấm gương. Thôi thì… chuyện tới đâu tính tới đó vậy… Định làm điếu thuốc cho tỉnh táo thì mới phát hiện ra thuốc đã hết từ lúc nào. Tôi đành rảo bước ra ngoài sảnh chính tìm thuốc, tranh thủ thăm thú cái nhà hàng này luôn. Nhà hàng này khá lớn và sang trọng, kiến trúc được bài trí theo phong cách khá Tây nên tạo cảm giác hiện đại và ấm cúng. Rất lý tưởng để gia đình, bạn bè quây quần hay những đôi lứa hẹn hò mong tìm 1 nơi để gợi mở những câu chuyện lãng mạn… Mắt tôi lướt qua những dãy bàn theo từng nhịp bước chân và vô tình dừng lại bên 1 bàn ở trong góc phía xa xa…
– “Sao Hằng lại đi ăn riêng với người ấy nhỉ???” – 1 câu hỏi kỳ lạ hiện lên trong đầu khi tôi tình cờ bắt gặp cô bạn xinh đẹp đang ngồi ăn với người đối diện trong cái nhà hàng này.
Vài ngày trôi qua trong bình lặng, tôi và Xuân chóa vẫn cố gắng theo đuổi từng bước cái nghiệp kinh doanh của mình. Thời gian này cũng chỉ còn hơn 1 tuần nữa là bắt đầu vào năm học mới. Nhưng ở đại học thì ngày thường nói chung cũng giống như là ngày nghỉ vậy, bản thân kỳ nghỉ hè cũng không còn mang khái niệm đặc thù như ngày xưa nữa. Vì vòng xoáy của học thêm, học lại, đi làm khiến cho cảm giác về thời gian luôn luôn vận động không ngừng nghỉ. Bận rộn với các hoạt động và những ý tưởng khiến cho ngày qua ngày trôi đi trong sự khám phá, trải nghiệm và tích lũy. Đó cũng là 1 điều tốt cần thiết cho những thanh niên, những người trẻ mới vào đời như chúng tôi.
– Anh ơi, nhá!!! Tối nay qua lớp võ xem thử thế nào rồi đăng ký nhá!!! – tiếng My mè nheo trong điện thoại đòi hỏi tôi vụ học võ.
– Giờ anh bận lắm, tối lại đi như thế lại mệt bạn anh ở nhà phải lo chạy việc
– Zời ạ, vụ boxing lần trước thì anh kêu học kín tuần không đi được. Đến lớp Karate này học có 3 buổi anh cũng khó khăn. Tóm lại là anh thoái thác chứ gì… có thực lòng muốn giữ lời hứa không thì nói em còn biết mà đi học 1 mình!!! – My có vẻ đã cáu thực sự.
– … Ờ… thì… Mà lớp này có cho thực chiến, đối kháng nhiều không em???
– Em tìm hiểu kỹ lắm rồi, lớp này thuộc loại tốt nhất Hà Nội đấy. Vậy nên học phí nó mới cao hơn bình thường và phải nhờ người quen xếp lớp chứ!!! Đi anh nhá!!!
– … Hajzzz… thì đi!!!
Vậy là tối hôm đó tôi buộc phải dằn lòng “vì võ quên bạn” mà phó mặc tất cả công việc (nếu có) lại cho Xuân chóa. Đâm ra tuần có 3 tối là thằng này phải đóng đinh ở nhà “trông hàng” không được đi chơi với gái, vậy cũng tốt hehehe.
– Đây rẽ vào đây anh!!!
– To nhở, mịa anh nghĩ đắt là do thuê địa điểm thì đúng hơn
– Anh lắm chuyện quá, cứ vào học đi rồi biết!!!
Thú thực là tôi chỉ yêu Boxing thôi nhưng phần vì lời hứa với My, phần vì tò mò cũng muốn xem thử xem môn Karate này nó hay dở ntn nên tôi cũng miễn cưỡng cố gắng theo My học thử… 1 tháng ở cái trung tâm này xem nó ra ngô ra khoai làm sao.
– “UỴCH… UỴCH… BỐP… CHÁT… BỤP… KIAI… KIAI… KIAIIIII… ”
Vừa đi gần vào tới sảnh đã nghe oang oang tiếng chân tay huỳnh huỵch, tiếng đánh võ và tiếng la hét ra đòn… Vào đến nơi thì 1 khung cảnh náo nhiệt, hừng hực khí thế của con người và hoạt động hiện ra. Khả năng trung tâm này là tốt thật vì sau 1 hồi quan sát tôi thấy sự phân khu và sắp xếp theo trình độ là khá bài bản. Khu tập cơ bản riêng, khu tập các đòn thế thi đấu riêng, khu tập với dụng cụ riêng và cuối cùng là sàn thi đấu – cái nơi mà tôi háo hức nhất.
– Này, anh kia… anh đang làm gì ở đây thế???
– … Ơ… lại là cô à???… Vậy võ đường này…
– Ai vậy anh???
– Võ đường này làm sao??? Mà sao… anh mò đến đây theo tôi à???
– Theo cô??? Hơ, cô mắc chứng ảo tưởng à, hehe!!!
– Anh nói ai ảo tưởng!!! Ở đây là võ đường nên cẩn thận cái mồm anh đấy!!!
– Này, rốt cuộc 2 người đang làm cái gì đấy?… Anh… nói em nghe cái cô này là gì vs anh vậy???
– … Ơ… Nào, từ từ… Em làm cái gì mà cứ xô anh vậy… Là cái gì đâu, “cục nợ“ qua đường ấy mà em…
– YA… YYAAAA…!!! – 1 cú “tống dọc“ nhanh như cắt bất ngờ lao thẳng về phía tôi, người ra đòn dĩ nhiên là “cục nợ“ kia rồi.
– Huỵch… Vù…!!!
Tôi nhanh chóng đẩy nhẹ My ra… đoạn xoay nửa thân né đòn, cảm nhận rõ lực đạo của cú đá phát ra theo tiếng gió. Chân vừa chạm đất cô nàng tiếp tục tung ra liên hoàn những cú đấm trung, thượng hướng về phía tôi. Tôi phần vì nể phụ nữ, phần vì cũng không muốn lâu la, rắc rối thêm với cô nàng này nên chỉ đành vừa lùi vừa né đòn vừa luôn miệng kêu “stop“ trận chiến bất đắc dĩ này lại.
– Vút… Bụp…!!!
1 cú đá vòng cầu bất ngờ khiến cô nàng kia phải phân tâm để đỡ đòn. Người tung cước khi nãy hóa ra chính là My…
– Con này mày bị điên hay sao mà cứ nhảy cồ cồ lên đòi đánh người vậy!!! – cả võ đường gần như đình trệ lập tức sau tiếng quát, mà chính xác hơn là câu chửi vừa rồi của My.
– … Ơ… – cô nàng “cục nợ“ ngẩn mặt ra ngạc nhiên vì bị ăn chửi 1 cách trực diện như vậy. Tôi thì thấy bình thường vì vốn không lạ gì tính đốp chát của My với những người mà em nó ghét.
– CÓ CHUYỆN GÌ VẬY???
1 giọng nói sang sảng, rành mạch vang lên. Cả võ đường đang nhốn nháo, hóng hớt sự việc lạ kỳ vừa rồi thì lập tức yên ổn trở lại sau tiếng át của giọng nói ấy – 1 giọng nói đầy uy lực và khí thế. Chủ nhân của giọng nói bước dần về phía chúng tôi, đi theo sau và bên cạnh là 5 người nữa. Tất cả đều tầm tuổi từ 24 đến ngoài 30 và đặc biệt là đều thắt đai đen.
Để lại một bình luận