Phần 27
– Ôi trời… Ông không sao chứ… Do tôi ngã nên không hãm lại được…
– Hãm hãm cái đéo!!! Ông tưởng bọn tôi đéo nhìn thấy ông chơi tiểu xảo nó à!!!
– Ơ hơ… hay nhở… Ông nói mà không biết nghĩ à… Trước khi muốn nói người khác thì tự xem lại quân mình đá đấm thế nào đi… Chửi bậy chửi bạ ra đường là vỡ alo rồi đấy!!!
– Vỡ cái đmm ấy… ĐM thằng chó này…
– Thôi đi Đạt… Ơ kìa, mày làm gì đấy… Đmm bình tĩnh đi… Đm can nó lại…
Tôi và thằng Đạt lời qua tiếng lại đến độ thằng Đạt không kiềm chế nổi nữa. Mặc sự ngăn cản của bạn bè, nó lao vào đá tôi 1 cước khá mạnh.
– “Phậppp!!!“
Tôi vừa lùi vừa tránh cú đá, loạng quạng thế nào vướng ngay phải mấy thằng trong đội đang lao vào can ngăn thế là hẫng nhịp di chuyển. Thằng Đạt theo đà lao tới tung tiếp 1 cú đấm xoáy nữa vô thẳng mặt tôi. Tôi lúc này vẫn chưa thể trụ vững vì đám bạn “lâu la“ chiếm không gian đằng sau làm vướng tay chân. Cố gắng phản xạ nhanh hết mức có thể xoay người né tránh…
– “BỤPPP!!!“
1 cú thọi liên hoàn rất nhanh của thằng Đạt vào mạng sườn phải của tôi khi tôi chỉ vừa kịp tránh né cú đấm thứ 1. Cú đấm khá mạnh, nhưng chưa thể làm tôi sốc ruột sốc gan so với những cú đấm ngày trước ở clb. Chân phải tôi đạp ra hòng khiến thằng Đạt phải tránh né, tạo khoảng trống. Nhưng thằng này đánh đấm đúng kiểu cục súc, nó trân người chịu những đòn khóa chân của tôi, quyết lao vào ăn thua cho bằng được. Đoạn tận dụng đám hỗn độn sau lưng tôi, thằng Đạt bổ sầm vào khiến tôi mất đà ngã ra chới với. Tay trái lập tức phải co lại tránh để chạm đất, thằng Đạt thừa cơ tiếp tục sấn vào bồi thêm 2 đấm nữa. Ở vào cái thế dựa lưng vào đất, chỉ còn 1 tay nên tôi cũng khó có thể phòng thủ trước 1 thằng to cây lại biết võ. Chỉ còn biết cố gắng trườn người thật nhanh thoát khỏi góc hiểm để đứng dậy chống trả.
– Thôi đi, mày bị điên à… Đm đang tự nhiên lại đánh nhau làm gì… Thôi không đánh nữa… Bình tĩnh đi… Có gì thì nói chuyện cho đàng hoàng chứ – Đám cđv và cầu thủ của cả 2 lớp đều lao vào can ngăn 2 thằng tôi ra. Mà thực chất là can thằng Đạt thì đúng hơn vì nó đang chiếm ưu thế hơn hẳn.
– Cậu làm cái gì đấy hả Đạt… Cậu bị điên à!!! – Hằng từ xa chạy tới nói trong phẫn nộ. Làm thằng Đạt ngớ ra vì thái độ nóng nẩy hiếm thấy ở cô nàng.
– Ơ… Mình… Tại nó chơi xấu đội mình nên mình mới…
– Xấu hay không thì cứ nhìn vào hành vi của đội mình trước rồi hãy nói người khác!!! – Trà lúc này cũng đã chạy đến, vừa lấy khăn thấm máu đang chảy thành giọt ở miệng tôi vừa lạnh lùng đáp trả thằng Đạt.
Lúc này thì trọng tài và các cđv khác cũng đã xúm lại để “chia cắt“ và ngăn cản không khí bạo lực giữa 2 thằng. Trận đấu coi như khép lại với tỷ số 3 -3, con số thể hiện đúng tính chất giao hữu. Nhưng thực tế trên sân lại phản ánh điều ngược lại. Vẻ căng thẳng, bực bội thể hiện rõ trên khuôn mặt của từng cầu thủ. Cđv của cả 2 lớp cũng vì vậy mà lặng lẽ hơn khi đối diện với nhau.
Hơn 4h chiều tất cả lại lục đục ra về, Thảo trưởng rủ mọi người hội họp làm bữa nhậu mừng công nhưng tôi xin về sớm. Phần vì mệt, phần vì còn phải chuẩn bị cho buổi gia sư ở nhà My.
– Xuân cứ ở lại đi, để mình đưa Tuấn về được rồi.
– Hì, tốt quá, vậy nhờ Trà nhé… Nhìn đéo gì tao
– Đuỵt mịa thằng chóa
Tôi lầm bầm chửi rủa khi Xuân chóa ở lại đàn đúm phó mặc để Trà đưa tôi về. Về đến phòng Trà kêu tôi nằm nghỉ rồi tất tả chạy đi mua đồ để chăm sóc cho tôi. Nhìn đôi bàn tay thon dài, trắng trẻo lau chùi cẩn thận vết thương rồi tỷ mỷ sát trùng mà lòng tôi sướng mê tơi. Vết thương nhỏ nhưng sự quan tâm thì lớn, tay Trà dịu dàng chạm môi tôi từng nhịp. Ân cần và nhẹ nhàng…
– “Muốn cầm lấy bàn tay này quá… Liệu có sao không nhỉ???…“
– Tuấn nhìn gì vậy???… Bị… làm sao thế???
Trà cất tiếng hỏi làm tôi rúng động thoát khỏi những xúc cảm đặc biệt vừa trỗi dậy. Lúc này mới nhận ra rằng nãy giờ mình đang ngây ngốc ngắm nhìn Trà… Khuôn mặt trái xoan xinh đẹp với những đường nét sắc xảo, kiêu kỳ nhìn tôi đầy ngạc nhiên và nghi hoặc…
– Ơ… thấy xi… Ờ… Hụ hụ… Mình hơi mệt nên mơ màng vậy thôi… – tôi bối rối níu lưỡi vì câu nói nửa vời buột miệng.
– Có thật vậy không…??? – Trà lạnh tanh chất vất.
– … Ờ… Uhm…
– Thật là Tuấn đang… mơ màng???
– …
– “Cố lên, cứ thử đi… biết đâu lại được. Cảm xúc có rồi thì châm ngòi cho nó thăng hoa đi… Làm cái gì đó đi, cầm tay hay thậm chí là ôm người ta ấy… Mày muốn vậy mà… Mày có sợ cái đéo gì đâu hả Tuấn… Có cơ hội mà không biết tận dụng, sau này hối hận đấy con ạ!!!”
– … Ờ… cả đêm qua mình không ngủ, giờ lại đá bóng nữa nên mắt mũi lờ đờ, mơ màng vậy thôi…
– … Uhm, vậy à…
– Hajzzz… – tôi thở dài thườn thượt, tâm trạng đầy hụt hẫng và tiếc nuối… Cảm xúc miên man vẫn còn đó nhưng cơ hội thì trôi qua mất rồi… Thất vọng vì sự do dự, trù trừ của bản thân đến thật không đúng lúc…
– Tuấn cởi áo ra đi.
– Hả???… Gì cơ… Sao lại cởi???
– Có vết bầm sau lưng mà…Cởi ra để Trà xem…
– … Thôi khỏi… không cần đâu, vài ngày là nó tan thôi…
– Cởi ra đi!!! – Trà lừ mắt nhìn tôi.
– … Phù!!! Máu tụ thôi, vận động nhiều nó tan ngay ấy mà… Xoạt… Xoạt…
– … Tuấn đánh nhau có phải không?
– Hả???… Đánh… cái gì… Ờ thì lúc nãy chả vừa đánh nhau còn gì.
– Bầm thế này rõ ràng là bị đập mạnh vào lưng. Anh trai mình hồi trước hay đánh nhau nên mình nhìn qua là biết ngay… Tuấn giấu cũng bằng thừa… Nằm ra đi…
– Trà… Hajzzz… Mình có đánh nhau đâu cơ chứ…
– Tuấn nằm yên đi… Mình cũng chẳng tò mò chuyện này đâu… Có điều… lớn rồi thì phải biết giữ mình!!!
– “Mịa!!! Không vì thằng bồ rách của cô thì tôi đâu rỗi hơi để phải chịu mấy cái thứ này!!!”
– Cái này chỉ dán trong ngày hôm nay thôi, mai Tuấn dặn Xuân dán tiếp nhé… Mà này…
– Sao ngập ngừng vậy??? Có gì khó nói à??? – tôi vừa hỏi vừa thầm hy vọng trong Trà có 1 điều gì đó “thầm kín” giống tôi ban nãy.
– Cái vết sẹo trước ngực Tuấn ý… là do bị sao mà có vậy???
– À… là do tai nạn thôi… Không có gì đâu…
– … Uhm… Vậy lúc nãy ở sân… là Tuấn chơi xấu thật đấy à???
– Trà nghĩ mình chơi xấu thật à???
– Mình không rõ… Nhưng thấy vết thương cũng khá nặng…
– … Uhm, là mình vô tình thôi… – tôi trả lời mà nghe lòng buồn rười rượi.
– Uhm… vậy thôi, nằm nghỉ đi nhé, mình về đây!!!
– Đi ăn cơm với mình đi!!!
– Sớm thế này ăn uống gì… Mà Tuấn đói à… có cần mình nấu gì cho không?
– Có chứ, đang định nhờ, hề hề
– Hứ!!! Cái mặt toen hoẻn
Vậy là lại “bắt tội” được Trà ở lại nấu nướng “hầu hạ” mình. Thực sự thấy bản thân hơi đểu vì tôi không hề thấy chút áy náy nào mà chỉ cảm thấy 1 niềm hạnh phúc nao nao trong lòng. Hạnh phúc vì sự hiện hữu và chăm sóc của 1 người, hạnh phúc vì 1 điều gì đó “thầm kín” đang thôi thúc, lớn dần lên trong lòng. Chỉ chờ thời điểm thích hợp để vươn mình nở rộ. Tôi sẽ cố gắng vun vén và nuôi dưỡng thật tốt cái điều “thầm kín” đó, để giành tặng nó cho 1 người đặc biệt… Tôi thực sự mong chờ tới ngày ấy.
Buổi gia sư tối hôm đó ở nhà My diễn ra khá vui vẻ, không khí “xôm tụ” hơn mọi ngày vì có thêm sự xuất hiện của Ly. Con bé khá liến láu và hóm hỉnh, thỉnh thoảng đang học nghiêm túc mà nó làm cho vài câu chốt vu vơ khiến mấy ae phải bật cười khà khà. Sức học của con bé này cũng khá, học hành cẩn thận từ trước nên nắm bắt vấn đề nhanh hơn My 1 chút. Điều đó làm tôi phải điều chỉnh lại giáo án và cách tiếp cận buổi học sao cho phù hợp với cả 2. Nói chung là 2 con bé đều là những đứa học hành có khả năng, nếu để tự học, tự cày nghiêm túc trong 8 tháng còn lại thì việc đỗ vào các trường top là điều hoàn toàn có thể. Cơ mà 2 đứa vẫn cần gia sư để có 1 người quan sát bên cạnh, cùng học cùng chơi, tham vấn các vấn đề tự phát mà chỉ khi học và làm bài tập mới phát hiện ra được. Quan trọng nhất đó còn phải là người biết truyền lửa, là tấm gương để hàng ngày thôi thúc động lực học hành cũng như tạo ra niềm tin đỗ đạt trong lòng học sinh của mình.
– Tôi: Rồi, nghỉ nhá, hôm nay học vậy là cũng tương đối rồi.
– My: Anh ơi, mấy buổi sau học sớm hơn 1 tý được không. 6h học luôn đi cho cái Ly nó về đỡ muộn.
– Ly: Vầng, hơn 9h như hôm nay là em thấy hơi muộn anh ạ.
– Tôi: Ừ, thế thì học sớm hơn, anh ngại vào giờ cơm của các em lại phải sinh hoạt dở giang thôi.
– Không sao đâu anh ạ, bọn em ăn vặt suốt mà!!! Hì hì. Ngồi buôn tý đi anh…
– Buôn gì giờ… Buôn về mấy chuyện tán tỉnh, yêu đương, đánh ghen, hãm hiếp các kiểu nhá!!!
– My: Đồ dê xồm!!!
– Ly: Thầy gì bậy quá!!!
– Tôi: Hơ, bọn em hay nhở, toàn vấn đề nổi cộm chứ chứ bậy bạ gì đâu… À, mà nhân đây anh hỏi tý… Con gái các em thì thường thích những mẫu đàn ông như thế nào???
– My: Bỏ mịa thày em rồi, yêu ai ồi hở anh???
– Tôi: Hỏi cho có chủ đề thôi… Với lại sau mà giả dụ muốn tán 1in2 đứa thì còn biết mà “diễn”, hề hề.
– Ly: Em cũng không rõ nhưng riêng em thì thích đàn ông galang, không cần đẹp zai lắm nhưng phải sáng sủa. Biết ăn nói, duyên duyên 1 chút, có tiền nữa.
– Tôi: Rồi, thế còn tính nết nó thì thế nào?
– Ly: Thì biết điều với mình, chiều chuộng mình, không cần mạnh mẽ lắm nhưng mà phải quân tử. Dám yêu dám chịu…
– Tôi: Tính sớm nhể, hè hè
– Ly: Oánh chít anh giờ, hỏi thì người ta trả lời tử tế còn gì
– Tôi: My thì sao em???
– My: Em thì chỉ cần biết chia sẻ và yêu thật lòng thôi, thêm cả chút mạnh mẽ nữa. Nói chung là phải chân thật khi yêu, giàu hay không không quan trọng.
– Tôi: Rồi… Thế kiểu như gái nhà giàu, tiểu thư, rất xinh và có vẻ hơi kiêu kiêu… kiểu chất chơi ý… Thì nó thường thích những thằng thế nào???… Trả lời đi, sao cứ trợn mắt nhìn gì thế???
– Ly: Anh thích nó à???
– My: Anh thích em à???
– Tôi: … Hả… Sặc… Điên à, anh hỏi đứa khác chứ hỏi gì em đâu???
– Ly: HAHAHA… em lại cứ tưởng… HAHAH… Theo em thì những đứa thế này chắc là nó sẽ thích những thằng cùng đẳng cấp với nó, anh cứ tự suy diễn nhé.
– My: … Hajzzz… yêu luôn em này có phải tiện hơn không… Em thì nghĩ cũng tùy thôi, gái giàu sang chảnh cũng có nhiều kiểu lắm. Chất chơi nhưng chơi chán thì nó lại thích những thằng thật lòng và biết bảo vệ nó hơn. Loại như cái Ly nói thì em thấy cũng nhiều, tất nhiên là thằng nào vừa giàu lại vừa biết yêu nữa thì đứa nào mà chẳng thích.
– Tôi: … Uhm, rồi, hôm nay buôn vậy thôi, giờ nghỉ cho cho Ly nó còn về.
Để lại một bình luận