Phần 29
– “… Why she had to go I don’t know she wouldn’t say.
I said something wrong, now I long for yesterday.
Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday… ”
… Những giai điệu trầm lắng của “Yesterday” vang lên trong tai nghe làm lòng tôi thư thả đi khá nhiều. Mọi người thường nói khi buồn thì không nên tiếp xúc với những thứ dễ khiến cho người ta thêm buồn chán. Tôi thì thấy ngược lại – “dĩ độc trị độc” – càng buồn thì càng nên đối diện với nó, cộng hưởng thêm nhiều nỗi buồn khác cho nó “đồng khởi” vây quanh lấy cõi lòng mình. Mây tan đi thì trời sẽ nắng lại, thời gian kéo trôi nỗi buồn đi theo nó sẽ giúp cõi lòng mình minh bạch hơn… Nhìn lại vào tab trang fb của Trà đã mở cách đây hơn 1 tiếng đại học… vẫn khuôn mặt trái xoan xinh đẹp ấy… nhưng giờ đây bên cạnh lại có thêm 1 khuôn mặt công tử hào hoa khác với những cử chỉ thân mật, nhạy cảm.
– “… icon trái tim đang hẹn hò với… ”
Cũng chẳng muốn tò mò quan tâm để click vào cái tên ấy làm gì, đơn giản vì Thảo trưởng từ cách đây vài hôm khi nhìn thấy gã trai này đưa đón Trà đi học trên con xe pkl đắt tiền đã lọ mọ dò ra ngay info là 1 tên cùng khoa trên 1 khóa, cũng zai Hà Nội.
“… Yêu những thằng cùng đẳng cấp…” – lời cái Ly nói vậy mà xem ra lại chuẩn chỉ. Cũng đúng thôi, nhà giàu, công tử, chất chơi, có khi còn cả biết yêu nữa… gái nào mà chẳng đổ. Nhìn lại bản thân mình, dù lòng tự tôn không cho phép thói xấu tự ti trỗi dậy nhưng tôi cũng phải thẳng thắn thừa nhận 1 điều, rằng mình thua đứt vài phân so với gã công tử đó. Phụ nữ là phái đẹp, bẩm sinh được đàn ông săn đón nên họ có quyền so sánh và lựa chọn cho mình những đối tượng “full option” hoàn hảo nhất. 1 chút cay mũi, tự ái, buồn rầu, sầu lắng dâng lên trong tôi từ cái hôm 20/11 cho đến suốt những ngày sau đó, khi Trà dần công khai mqh mới của mình. 1 đòn “rào trước, phủ đầu, dằn mặt” dành cho tôi sao, tôi cay độc nghĩ thầm như vậy nhưng cũng tự chỉnh lý lại ngay tư tưởng tích cực của mình. Đó chỉ là hành động bình thường của 1 đôi lứa đã hợp thức hóa mối tình cảm của mình. Hoặc tỷ như Trà thực sự có ý định gì đó đi chăng nữa thì đó đơn thuần cũng chỉ là 1 cách trả lời “tế nhị” gửi đến những thằng cdsht, khoái ăn “dưa bở” như tôi mà thôi.
Những ngày này diễn ra tương đối nặng nề đối với tôi, tất nhiên ngoài Xuân chóa và Thảo trưởng tinh ý thì chẳng có mấy ai nhìn ra được điều ấy. Trà thì vẫn vô tư, tự nhiên như mọi ngày bình thường, với cô nàng thông minh này thì quả thực đó là 1 cách làm hay nhất.
– Mày vẫn quyết định nói với nó à? Nó công khai người yêu mới rồi thì có cần thiết không??? – Xuân chóa băn khoăn hỏi dò cái ý định sắp tới của tôi.
– Nói toẹt ra để tư tưởng thoải mái là 1 chuyện. Cái chính là tao muốn tìm cớ để “reset” lại tình trạng hiện nay của tao với Trà.
– Ý mày là gì? Không chơi với nó nữa à?
– Vẫn chơi… nhưng mà sẽ không thân thiết như trước nữa. Mày nghĩ tao hẹp hòi hay nhỏ nhen gì cũng được nhưng có nhiều thứ tao không thể làm. Bắt tao phải cao thượng hay giả tạo thì tao chịu, tao nghĩ gì thì tao sẽ thể hiện ra như vậy. Nếu tao thân được với Trà như bạn bè thì đã không có chuyện nảy sinh tình cảm với nó. Chuyện không thành thì ấn tượng về nhau không còn được như xưa nữa. Ít liên quan đến nó là cách tốt nhất để cả 2 đều thấy thoải mái…
– … Có chắc là nó sẽ thoải mái không… tao chỉ sợ nó lại áy náy thôi… Cái Trà nó chơi cũng được mà…
– Thì tao vẫn chơi với nó bình thường chứ có phải là từ mặt hay “thái độ” gì đâu. Có điều là tao không muốn thân thiết như trước nữa… Mà nói chung nó yêu thằng kia rồi thì cũng éo đến lân tao này nọ gì nữa đâu mà phải ngợi…
– … Tùy mày… tao cũng chịu chả biết khuyên ntn… Có điều tao nghĩ mày cứ âm thầm tránh nó là được… Đâu nhất thiết phải nói rõ ra cho nó biết làm gì…
– Đấy là suy nghĩ của mày… vậy mới nói mỗi người mỗi khác… Còn lý do vì sao nhất định phải nói thì tao vừa nói lúc nãy rồi… Thôi, điểm danh rồi kìa.
Nhiều khi tự cười chính mình bất nhất trong suy nghĩ và hành động nhưng đôi lúc tôi cũng thấy khả năng kiểm soát bản thân của mình khá tốt. Có thể có người sẽ cho rằng tình cảm của tôi chưa đủ lớn, chưa đủ thời gian, chưa thành hình hài thật sự nên tôi có thể nhẹ lòng mà giải quyết. Điều đó có thể đúng 1 phần, nhưng quan trọng là phải xem thái độ và tư tưởng của bản thân sau chuyện này nó thể hiện ntn. Vững vàng, chai lòng hay vẫn yếu đuối, chông chênh khi vô tình bắt gặp cảnh tượng đôi lứa người ta thân mật với nhau…
… 1 cuộc gọi hẹn gặp Trà được tôi thực hiện ngay trong buổi chiều ngày hôm đó.
– Ừ, Tuấn à!!!
– Mình đây, tối rảnh không, đi hóng gió chút. Trời lạnh ntn mà không ra đường thì phí quá, hề hề.
– Úi trùi, lạnh thế này thì ở nhà mà đắp chăn đi… Tối nay chắc mình… không đi được rồi.
– … Hajzzz… buồn nhỉ… Đang có chuyện muốn nói với Trà… Hôm nay có hứng nên mình mới rủ… Qua hôm nay thì hết hứng rồi… Hề hề.
– … Không nói luôn qua đt được sao???
– Cái này phải gặp nhau mới nói hết được, hì… Trà bận rồi thì thôi vậy!!!
– … Vậy… 8h Tuấn qua nhà mình nhé… Mà đi 1 tiếng thôi vì mình ngại về muộn lắm…
– Okie, vậy nhé!!!
– Uhm!!!
7 rưỡi tối – Dạo này đang là đầu tháng 12, các cửa hàng, trung tâm mua sắm dọc các con phố đã bắt đầu manh nha trang trí cây thông và ông già noel nhằm mang không khí giáng sinh đến gần hơn với mùa mua sắm cuối năm của mọi người. Phố xá về tối thêm lộng lẫy và rực rỡ hơn nhờ những ánh đèn trang trí chiếu sáng được lắp bổ sung mọc lên ở khắp nơi. Mọi người dường như cũng ỷ vào cái không khí này để có cớ ra đường nhiều hơn. Đi theo nhóm thì để buôn chuyện, đàn đúm, đi theo đôi theo cặp thì để tận hưởng cái phong vị lãng mạn của tiết trời mùa đông. Đi đơn lẻ 1 mình thì có thể là đi công chuyện hoặc lượn lờ, hóng gió, thưởng thức cái không gian lãng đãng của phố phường… Tôi cũng đang đơn lẻ 1 mình như vậy nhưng chẳng có lấy 1 chút cảm xúc nào với những thứ đang diễn ra xung quanh… Lúc này có thể trong tôi không quá buồn, nhưng kêu tôi phải vui vẻ ngay sau những chuyện vừa xảy ra thì đúng là 1 lời khuyên nhủ chân thành đến giả tạo…
Còn gần 10′ nữa là đến giờ hẹn – tôi lặng lẽ chạy xe “mua” thêm đoạn đường nữa qua 1 cửa hàng thời trang khá lớn mà trước đó chỉ nửa tháng tôi còn hỏi nhân viên về lịch của lô hàng mới. Vẫn tính toán tìm mua cho Trà 1 chiếc mũ nồi đáng yêu mà tôi nghĩ chắc chắn sẽ hợp với khuôn mặt Trà, vào dịp noel này… Đã đi qua cửa hàng đó rồi, đây có lẽ cũng là lần cuối cùng tôi đi qua đó với 1 mục đích rõ ràng… Bất giác nghĩ đến cái hộp nhỏ trong cốp xe, thầm cười vào cái bản mặt toen hoẻn của mình khi lại đi tặng người ta cái thứ quà dị hợm này… Đúng là đồ toen hoẻn…
– “Trà ra đi nhé, mình đang đứng trước cửa nhà rồi nè… Lạnh quá!!!” – gửi tin xong mới thấy động lòng vì sao tn tối hôm nay gửi đi lại giống buổi sáng ngày hôm đó quá.
– “Đợi chút, mình đang xuống đây.” – … còn tn trả lời thì đã khác…
– Đợi mình lâu chưa?
– Mới thôi, nhưng mà vẫn lạnh cóng đây!!!
– Bốc phét, làm gì lạnh lắm đâu, hì… Vậy giờ đi đâu nhỉ???
– Đi ăn đi, hàu nướng Cấm Chỉ nhé. Mình bị nghiện món này rồi
– Hì, tham ăn… mình thì cơm nước no nê rồi… Nhưng mà Tuấn có lòng vậy thì mình cũng sẵn dạ thôi, hehe.
Lại đèo Trà vi vu trên cung đường ngày nào đến với con phố ẩm thực có tiếng ở Hà Nội. 2 suất hàu nướng thơm ngọt, ngon lành chẳng mấy chốc đã chui tọt vào bụng 2 đứa. Nhìn đôi môi xinh tươi đang nhoẻn miệng cười vì no nê của Trà… Trà có thấy món này ngày hôm nay dường như cay và nóng hơn trước khá nhiều không…
– Giờ về hay đi đâu tiếp hả Tuấn???
– Trích Sài – ven hồ nhé, mình thích con đường đó quá!!!
– … Giờ là hơn 8 rưỡi rồi đó… Mà Tuấn bảo hôm nay gặp mình có chuyện muốn nói mà???
– Ra đấy đi rồi mình nói… Yên tâm về nhà trước 9h, không phải lo, hì.
Những dải ánh sáng rực rỡ phát ra từ những cột đèn cao áp lượn quanh co theo suốt chiều dài con đường Trích Sài 1 lần nữa lại hiện ra. Đẹp thật, buổi tối nhìn còn đẹp hơn nữa, ánh sáng vàng vọt, mờ ảo và lung linh hắt lên những mảnh sáng vàng tươi lấp lánh, sóng sánh theo từng nhịp sóng nước hồ Tây. Tiếng gió thổi rì rào đung đưa từ tán cây xòe rộng của hàng cau vua thẳng tắp như mang theo lời thì thầm của những đôi tình nhân đang ở gần đó. Trà lúc này vừa bận nt với ai đó, 1 chút sốt ruột và bất nhẫn hiện thoáng qua trên nét mặt xinh đẹp. Nhanh chóng được che giấu đi bởi nụ cười thiên thần đã từng khiến con tim tôi loạn nhịp…
– Vẫn nhớ sáng hôm đó ra đây chưa kịp ngắm “ông trời” thì đã bị “ổng” cho 1 trận mưa mát mặt, hahaha
– Hì, hôm đó cũng may là mình mang áo mưa đôi… Uhm, vậy Tuấn có gì muốn nói với mình phải không???
– Uhm… đầu tiên là cần phải trách Trà. Có tình yêu mới rồi mà không thông báo gì cho “cán bộ” bạn bè biết cả. Bữa hàu vừa rồi là mình “phạt” đấy, hì
– Hì… gì đâu… thì… cũng mới thôi mà… Với lại mình cũng chưa muốn công khai…
– … Buổi sáng hôm đầu tiên ra đây… cũng coi như là buổi hẹn riêng đầu tiên của bọn mình… Trà nhỉ!!!
– … Ơ… Uhm…
– … Buổi hẹn đầu tiên và… còn mưa nữa… Hôm nay là buổi hẹn riêng thứ 2… thiếu mỗi mưa nữa thôi là giống buổi hẹn hôm đó…
– …
– … Bọn mình chính thức biết nhau tính ra cũng tròn 2 tháng rồi đúng không… Không dài… nhưng với mình thì đã có khá nhiều kỷ niệm trong 2 tháng đó. Vui, hài, dở khóc dở cười… nói chung đều là những kỷ niệm đẹp…
– … Điều Tuấn muốn nói với mình, mình hiểu nó là gì, nhưng…
– Trà cứ để mình nói, hôm nay mình sẽ nói hết cho Trà những gì mình đã nghĩ và muốn trong suốt 2 tháng qua… Thực sự mình biết là Trà cũng đoán ra được mình có tình cảm với Trà… Tất nhiên đây chỉ là với cá nhân mình thôi, từ cái ngày được Trà chăm sóc ở viện, sau đó là những lần nói chuyện, gặp gỡ, quan tâm và ở bên nhau. Càng ngày mình càng cảm nhận được cái tình cảm ấy nó lớn dần lên trong mình.
– Tuấn này…
– Có thể do mình ngộ nhận từ những cử chỉ và thái độ của Trà nhưng đó thực tế là những gì mình nghĩ… Mình biết là hiện tại Trà đã có người yêu rồi, mình cũng hiểu mình đang đứng ở “vị trí” nào… Chỉ có điều này mình muốn hỏi Trà thôi…
– … Tuấn muốn hỏi mình điều gì??? – Trà nói trong hơi thở ngắt quãng.
– … Nếu mình đến trước người kia… thì Trà sẽ có tình cảm với mình chứ???
– … Mình… Mình không muốn trả lời!!! – Trà trốn tránh ánh mắt của tôi.
– … Mình xin Tuấn đấy… cứ để mọi chuyện bình thường như trước được không… Mình vẫn là bạn tốt của nhau…
– … Mình cũng không cần Trà phải trả lời… vì mình cũng có sẵn đáp án rồi… Chúng mình… vẫn sẽ là bạn… – tôi nghẹn lòng ngăn tiếng thở dài, chậm rãi lấy ra từ trong cốp xe chiếc hộp nhỏ.
– Tặng Trà nè… quà nhân ngày “cô gái của tôi” đấy, ngày nào trong năm cũng là ngày này mà… Hì!!! – 1 nụ cười tươi trong chua chát.
– … Tuấn… đừng làm như vậy được không… Mình thực sự không muốn mất đi tình bạn này đâu… – quầng mắt Trà đã đỏ hoe vì ngấn nước.
– Từ giờ cứ ra khỏi nhà là phải nhớ mang theo bên mình cái này đấy. Đi đâu không có… người yêu, thì còn có cái để tự vệ. – tôi cầm lấy bàn tay của Trà và đặt hộp quà nhỏ vào đó.
– … – là mắt ai đó đang sứng sờ nhìn tôi khuất sau bóng tối, bàn tay tôi đã rời khỏi bàn tay người ta rồi. Khi tôi dứt khoát làm cái việc này thì lòng tôi cũng đã đóng đinh với cái chính kiến của bản thân mình.
– 9h kém rồi… về thôi… hôm nay chắc không có mưa đâu…
“… Yesterday, love was such an easy game to play.
Now I need a place to hide away.
Oh, I believe in yesterday… ”
Để lại một bình luận