Phần 37
Sáng hôm sau tôi quyết định nghỉ buổi kế toán để đến tìm gặp Ngọc, định mon men đứng chờ sái lên thang máy cùng vài người dân ở đây mà đều bị họ “bắt bài” . Không đủ mặt dày nên tôi đành hành xác 18 tầng thang bộ quen thuộc leo lên nhà Ngọc…
– “Reeee… Reeee… ”
Chuông cửa kêu liên hồi nhưng không có ai ra mở cửa, đứng chờ 5′ trong vô vọng tôi đành gửi lại 1 tờ giấy ghi sđt và nội dụng hỏi thăm đút dưới khe cửa. Thất thểu bước tiếp hành trình “18 tầng thiên đường” nữa trong tâm trạng ảo não và bực bội vì cái tính bất cẩn mà làm mình mất sức, mất công, mất việc. Thêm 1 phần sự sốt ruột và lo lắng khi không biết tình trạng của con cún lạc hiện giờ ra sao. Có bị di chứng gì nặng không mà tới giờ vẫn chưa được đưa về…
– “Toét… Toét… ” – vừa đặt chân xuống tới bãi gửi xe sau 18 tầng “bộ lao” thì tôi nhận được tn từ 1 số lạ…
– “Chuẩn bị lấy xe rồi có phải không? Mới đợi được có 1 chút mà đã vội về thế… ”
3 dấu “…” trôi qua trong đáy mắt cũng là lúc cổ họng tôi chát vữa, đóng gạch dựng lên 3 chữ “W.T.F” to đùng…
– Hajzzz…!!! – tôi thở dài thườn thượt, đành ngậm cục tức gọi lại cho số máy lạ đó…
– Alo!!! – 1 giọng thanh thanh vang lên.
– Sao cô ở nhà mà không chịu mở cửa vậy???
– OÁP… Hajzzz… Ngủ… giờ mới dậy … Mà anh về chưa vậy?
– Ra đến cửa rồi, hay cô xuống đây đi!!!
– Đang wc!!!
– Con cún thế nào rồi?
– Khám về rồi, giờ chỉ cần điều trị cẩn thận thôi.
– Uhm, vậy tốt rồi. Hôm nay tôi nghỉ làm nên có gì tối tôi qua nhé.
– Vậy giờ không lên đây nữa à.
– Cô không xuống thì tôi lên sao nổi nữa, người chứ có phải ngợm đâu!!!
– Hê hê.
Đầu tháng 10 – 1 mùa giao thời thu – đông nữa lại đến. Nhanh thật, vậy là đã tròn 1 năm 1 tháng tôi gắn bó với cái mảnh đất này. Chạy xe chầm chậm từ đại sảnh tòa nhà ra đến đường cái có 1 đoạn ngắn thôi mà từng đợt gió xô nhau cuộn đến vuốt qua da mặt tôi mát lịm. Mùi hương ngọc lan thoang thoảng đâu đó quanh đây làm lòng tôi phấn chấn lên đôi chút…
– “Ring… Ring… “.
– Hải à!!!
– Anh à, tuần sau em lên rồi nhé. Anh không cần đón đâu, để em tự tìm nhà cũng được.
– Có tự đi được không… (Okie mà anh!!!)… Uhm, vậy cứ tìm theo địa chỉ anh ghi lúc trước đấy nhé. Hơi ngoằn nghèo chút nhưng cứ đi thẳng ngõ là ra thôi.
Hải – thằng em kém 1t ở clb boxing dưới quê mà tôi đã từng giới thiệu. Năm nay cũng thi đại học nhưng tạch nên nó đành vào nv2 một trường gần chỗ tôi ở. Tôi và Xuân chóa thấy vậy nên gọi nó về ở cùng cho vui vì dù gì thì phòng cũng rộng. Chưa kể sắp tới buôn bán làm ăn thì kiểu gì cũng cần thêm sự hỗ trợ, giúp đỡ từ ae, bạn bè xung quanh.
….
Buổi học chiều hôm đó…
– “Anh à, ra chơi qua căng-tin với em nhá!!!“
Là tn của My, cô nàng học td buổi chiều nên tranh thủ gọi tôi ra ngồi chơi với bạn bè cùng lớp của ẻm. Ngồi giữa 1 bầy toàn gái là gái nên tôi cũng không “thoải mái“ lắm. Mặc dù ngoài miệng thì vẫn tiếp chuyện, đỡ đòn và chém lại chúng nó tanh tách cho duy trì không khí cuộc gặp cũng như để My “mát mặt“ bởi những câu khen đại loại như “người yêu mày nói chuyện hay thế… hoặc tỷ… Anh ơi, anh hài thật đấy… “ . My thì cứ ngồi ôm rịt lấy tay tôi, miệng ngoác ra cười không ngừng nghỉ vì thích chí và tự hào
– Heyyy, bạn gái ông đấy à… Mịe, thế mà không giới thiệu với ae nhóe, hehe
Bọn Phong, Hùng, Kiên với Thảo trưởng, Xuân chóa không biết từ đâu mọc ra đứng đánh động ngay sau lưng mà tôi không hề hay biết. Nhìn bản mặt Xuân chóa như vừa lên đỉnh thế kia thì 100% là thằng này “bơm đểu“ rồi . Thôi thì cũng may mà có bọn rỗi hơi này xuất hiện “phá đám“. Giới thiệu sơ qua nhau rồi ghép bàn cho chúng nó ngồi tiếp lũ gái kia cũng giúp tôi cũng rảnh rang “dừng mồm“ được 1 lúc.
– Anh à, có nhớ mai là ngày gì không!!! – My thủ thỉ thì thầm vào tai tôi.
– Ngày gì???… Áiii… Sao véo anh???
– Ngày gì mà cũng không nhớ… – My phụng phịu lườm tôi.
– … À… rồi, rồi!!!
– Tối mai anh nhớ phải đi cùng em đấy… Còn phải tặng quà rồi ra mắt bạn bè em nữa.
– Tối mai anh còn phải đi làm mà…
– …
– … Tặng quà là được rồi…
– …
– Lườm cái gì, mà đã là cái gì của nhau đâu mà ra vs vào chứ…
– Thế cuối cùng là anh không chịu đi chứ gì!!! – My lạnh lùng chất vấn.
– Không phải thế… nhưng em làm sớm 1 chút đi, nghỉ buổi võ cũng được. Tối mai anh còn phải làm mà.
– Em đặt rồi, không hủy được. Anh đi được hay không thì tùy anh thôi!!!
– … Chưa gì đã xị mặt ra rồi… Để anh xem hôm nay mà xin làm bù ngày mai được thì anh đi.
– Còn không được thì thôi???
– Thôi chứ còn sao nữa, anh đi làm cho người ta, họ là chủ thì họ có quyền. Mình làm công mình phải có trách nhiệm. Đâu thể cứ muốn làm gì theo ý mình là làm được đâu.
– … Hừmm…
– Em có giận anh cũng đành chịu… – nói xong tôi bỏ ra ngoài gọi điện làm My cứ trân trân nhìn theo tưởng là tôi giận lẫy.
– Rồi, tối nay được làm bù, mai đi nhá, được chưa…
– Hì, có thế chứ, tưởng giận em rồi!!!
6h kém chiều, vừa tan học…
– Alo
– Ngọc à, là tôi đây!!!
– Biết rồi.
– Giờ cô có rảnh không, tôi qua thăm con cún rồi đi ăn luôn nhé.
– Sao qua sớm vậy? Hồi sáng anh bảo 8h mới qua mà?
– Ờ, vâng… tôi lại phải đi làm nên đành đi sớm hơn.
– Vậy anh qua sớm 1 chút đi, 6 rưỡi là tôi có hẹn rồi… “Tút… Tút… “
– … Ơ…
Hajzzz, “vỡ kế hoạch“ là phiền phức vậy đấy. Vừa lôi được con xe ra khỏi bãi, nhắn nhủ vài câu vs Xuân chóa về cơm nc và đi làm là tôi ủi xe phóng tít đến khu Sky city 1 cách nhanh nhất có thể.
– Này, tôi ở đây cơ mà!!!
1 giọng gọi oanh oanh vang lên khi tôi vừa chạy xe ngang qua khu đại sảnh. Quay sang thì chính là Ngọc, cô nàng hôm nay… khác quá. Quần típ đen bó dài điểm gần tới đôi giày lười cùng tông đen, áo ren ngắn tay đen mờ, cổ cánh bèo, cách điệu để hở 1 khoảng nhỏ ở bụng. Khuôn mặt được che đi 1 phần bởi cặp kính đen thời trang, đến chiếc túi xách đeo bên tay cũng đen tuyền nốt. Tone sur tone nguyên 1 cây đen trên người, điểm nhấn khác biệt có lẽ chỉ đến từ mái tóc màu hung nâu buông xõa ngang vai. Đôi môi tô son tươi màu cánh cam và 1 chiếc giỏ mây sơn vàng mà lấp ló trong đó chính là con cún đi lạc ngày hq.
Dường như tao ngộ và những ấn tượng ban đầu không mấy dễ chịu sẽ khiến cho con người ta nảy sinh những cái nhìn lệch lạc vì bị ám thị từ sự khó chịu và những thành kiến trước đó trong lòng. Lần đầu tiên tôi gặp Ngọc là trong bộ dạng áo dơi lòe xòe chùm thân, chân đi dép cọc cạch. Những lần sau đó gặp lại ở võ đường cũng chỉ thấy cô nàng trong bộ võ phục rộng rãi đặc trưng của Karate. Chỉ đến tận ngày hôm nay mới là 1 sự khác biệt hoàn toàn…
1 vẻ đài các, sang trọng pha chút sexy ở cách kết hợp trang phục với cơ thể. Da dẻ trắng mịn, khuôn mặt thon thon với đôi mắt lá răm đánh mascara, đặt trên chiếc cổ cao gầy. Bo đỳ 3 vòng tròn trịa, chỗ nở cần nở, chỗ co cần co. Hơi… dẩm 1 chút nhưng cho đến lúc này tôi mới nhận ra là cô nàng… cao hơn trước đây tôi nghĩ khá nhiều. Có thể do bọc trong hình ảnh cái “lốt vỏ“ võ phục lâu ngày, giờ bỗng chốc thay đổi đột ngột nên tôi chưa kịp “thích nghi“ với cái đôi chân thon dài “bất thường“ kia. Dù vậy, có nói giảm nói tránh đi thế nào chăng nữa tôi vẫn phải công tâm thừa nhận rằng… Diện mạo lần này của Ngọc đủ sức khiến cho bất kỳ giới đực “hoàn thiện“ nào cũng phải đổ gục vì sự khao khát, thèm muốn và có khi là cả sự “cương cứng“. Tôi… tất nhiên cũng không nằm ngoài số đó, nhưng phần vì tự tôn, sỹ diện, phần vì nghĩ đến cún con đi lạc nên lập tức “đè nén“ ngay cái ấy ấy xuống. Đạo mạo thẳng lưng bước từng bước thong thả tới gần “người đẹp và chóa vật“.
– Cô xuống tận đây đợi tôi cơ à!!!
– Ai đợi anh… Là tôi có hẹn phải đi bây giờ!!!
– Tạch tạch… Nhận ra tao không… (Kít… Kít!!!)… Ngoan lắm… Giờ về với tao nhé… Tao sẽ tìm chủ mới cho mày… Cảm ơn cô nhiều nhé, mà bác sĩ nói nó bị làm sao vậy???
– Bị ghẻ ăn với bị đau mắt thôi, chẳng biết chủ cũ nó là ai mà ác thế!!!
– Uhm… Nào… chào ân nhân của mày đi rồi về nào…
– Kít… Kít!!! – con cún cứ vểnh mặt lên hếch về phía Ngọc.
– … Thực ra… là tôi đang định đưa nó đến cho bác sĩ theo dõi lại 1 lần nữa xem có bị bệnh nội tạng gì không. Hôm nay… anh chưa cần phải đón nó về đâu!!!
– Vậy tốt quá, cảm ơn cô nhé… Ờ, mà tôi tưởng giờ cô phải đi có hẹn mà!!!
– Thì đúng là tôi có hẹn, tiện đường nên đưa nó qua phòng khám luôn… Kia, xe đến rồi… vậy tôi đi nhé!!!
– Vâng… à mà khoan, cô cho tôi xin cái đ/c phòng khám được không. Có gì để tôi chủ động cũng được.
– Không cần đâu, BB!!!
Ngọc không ngoảnh lại, đáp lời ngắn gọn rồi xách giỏ bước thẳng tới chiếc Bmw đen cáu cạnh vừa dừng đỗ. Xe dán kính đen mờ bóng loáng nên không thấy được người bên trong. Cơ mà ăn mặc đẹp như cô nàng ngày hôm nay thì hẳn là phải hẹn hò cùng 1 anh chàng nào đó rồi.
– “Trai tài gái sắc, xứng đôi thật!!!“
Tôi lan man nghĩ thầm, 1 chút ghen tỵ bản năng xen lẫn khát vọng thèm muốn dâng lên trong lòng. Âu cũng không phải là sự lạ, con người mà… ai cũng vậy cả thôi, nhất là với những thằng con trai đang từng bước vào đời như tôi. Nhìn, chiêm ngưỡng và đánh giá 1 cá nhân tốt hơn mình về nhiều mặt như là việc nhìn thấy chính bản thể mong muốn ở thì tương lai của mình vậy. 1 cách nhìn AQ đậm tính tdtt nhưng xét về góc độ tích cực thì nó lại như 1 loại thuốc kích thích giúp cho con người ta tăng thêm ý chí phấn đấu và niềm tin hy vọng. Cho 1 cái đích để ngắm nghía, cầm tên, giương cung, kéo dây và ngắm bắn làm sao cho trúng hồng tâm. Nhiều người biết thao tác còn để bắn trúng hoặc gần trúng thì không phải ai cũng làm được. Nhưng chí ít những người bắn trượt mà vẫn cố gắng bắn tiếp thì vẫn đỡ tệ hơn là những kẻ chỉ dám bắn 1 lần hay thậm chí là không bao giờ dám sờ vào cây cung.
Lại 1 đêm làm việc sôi động nữa qua đi, tôi đón chào ngày mới bằng buổi học định kỳ ở trung tâm kế toán.
– Giá nhập là nhập theo giá thực tế + các chi phí liên quan và – các khoản giảm trừ khi mua hàng… “Ring… Ring… “ – đang ngồi học thì Hằng gọi cho tôi. Chắc lại nhắc nhở bài vở như mọi hôm đây. Tôi vội xin phép ra ngoài hành lang.
– Mình đây.
– Tuấn đang học kế toán à?
– Ừa, có việc gì à?
– 10 rưỡi về có phải không? Vậy lát về đi ăn vs mình nhé!!!
– Heyyy, chắc lại có vụ gì phải không, hề hề.
– Có, có, vậy lát về Tuấn qua luôn quán cũ nhé, mình đợi!!!
– Ờ… Okie!!!
11h trưa – tại 1 nhà hàng quen thuộc mà tôi và Hằng thỉnh thoảng hay vào mỗi khi đi ăn cùng nhau.
– Chẹp… Chẹp… Lâu lắm rồi mới được bạn hiền đãi bữa no nê thế này. Toàn món ngon, hề hề… Sao, thế “hối lộ“ tôi thế này là định “lấp“ chuyện gì đây, hì hì.
– Hì, thì cứ ăn đi, vừa ăn vừa nói chuyện nó mới vào… Hì.
– Ngon… Duyệt… Chẹp… Sụp… Soạt…
…
– Ờ… Tuấn này…
– Ừhm…!!!
– Mấy hôm nữa là sn mình ấy…
– Rồi, rồi, nhớ rồi, hôm trước Thảo trưởng vừa nhắc bọn mình rồi. Sẽ tổ chức thật là hoàng tá tràng cho Hằng sướng run. He he, thích nhoé!!!
– Hì, mình cảm ơn… Nhưng mà… Cái này khác…
– Làm sao cơ???
– Nhà mình mọi năm đều làm tiệc mời mọi người, năm nay cũng vậy… Mình muốn nhờ Tuấn… làm bạn trai của mình lần nữa có được không!!!
– Hả???… W.T… Cái gì cơ, lại giả làm người yêu Hằng á!!!
– Ờ… không, thực ra không cần giả gì đâu. Tuấn cứ đến nhà mình chơi như bạn bè bình thường thôi. Thực ra mình phải nhờ Tuấn là vì… người yêu cũ của mình lần này cũng đến…
– Thế mọi năm không đến hay sao???
– Không… năm nay bên cty nhà anh ấy có làm ăn, qua lại nhờ vả bố mình nhiều nên thể nào anh ấy cũng tới…
– “Thảo nào cách đây hơn tháng lại thấy đi ăn riêng với nhau… Mà thế là thế đéo nào nhở???“
Hàng loạt băn khoăn hiện lên trong đầu tôi khi nhớ lại lần gặp vô tình hôm ăn tiệc mừng My và Ly đỗ đại học. Lại hồi tưởng đến cái lần cùng Hằng tới dự đám cưới của anh chàng này với tư cách là bạn trai. Thấy anh chàng cũng bàng quan, vô sự trước sự hiện diện của tôi bên Hằng lắm. Vậy mà chỉ hơn nửa năm sau khi cưới lại hẹn gặp riêng Hằng tại 1 nhà hàng sang trọng, lý tưởng dành cho những cặp tình nhân. Rồi thì bây giờ Hằng lại tiếp tục nhờ tôi chuyện này nữa là sao. Thực sự khó hiểu???
– Tuấn… Tuấn ơi… (Hả!!!)… Đang nghĩ lơ mơ cái gì đấy… Vậy… có giúp mình được lần này không???
– Ờ thì… Uhm… Coi như là mình đến chúc mừng thôi là được chứ gì. Chỉ cần xuất hiện để anh ta biết thôi là được có phải không???
– Phải rồi, chỉ cần như vậy thôi, còn với những người khác thì không cần công khai gì cả… Hì.
– Ừhm… Hajzzz… – tôi thầm thở dài vì mọi chuyện có vẻ không đơn giản như lời Hằng nói.
Để lại một bình luận