Phần 7
Từ Hoa vội vàng đem chén thuốc vào cho Vệ Minh, đỡ hắn dậy nằm trên cánh tay mình, đầu Vệ Minh áp vào 2 ngọn núi êm ái, cảm nhận sự đàn hồi nóng ấm, kèm theo nhịp tim thở kích thích, con cu Vệ Minh lại trỗi dậy chỉa lên, Từ Hoa liếc thấy gương mặt lại thoáng đỏ bừng, thẹn thùng một tay đút cho Vệ Minh uống tay còn lại thì vuốt ve con cu cho Vệ Minh dỗ dành.
– Con ráng uống đi, là hết à!
Thật sự Vệ Minh muốn nhả ra, hay vô tình hất tay gì đó làm đổ chén thuốc đi để được tiếp tục lấn tới với cô… mẹ bất đắc dĩ này nhưng Vệ Minh không dám liều, luồng khí nóng thật sự vẫn đang tung hoành trong kinh mạch của Vệ Minh như những con ngựa bất kham, càng ngày càng khó đè ép, bất quá nãy giờ la lối đau đớn hơn nữa phần là Vệ Minh giả vờ nhưng thật sự thì cũng có đau thiệt, Vệ Minh há miệng uống từng ngụm từng ngụm thuốc, đầu dụi dụi vào ngực Từ Hoa vong tay ôm eo cô nàng rồi giả vờ.
– Con không uống đâu… đắng quá! Khó uống!
– Cái thằng này lớn rồi còn mè nheo! Uống đi cho hết, cho chừa cái tật ăn bậy, ngày mai mẹ ra lệnh cho con ngồi đọc hết mớ sách về Nhất đế đại lục cho mẹ, nhất là cuốn dược liệu sư để sau này còn biết mà phân biệt cái nào ăn được cái nào không!!
– Nghe chưa!!
– Dạ rồi!! – Vệ Minh đáp gọn, gì chứ đọc sách thì anh là trùm, đọc vài lần là nhớ hết, các tên thuốc dày cộm hắn còn đọc hết và nhớ từng chi tiết, nói chi ba cái này…
Uống hết chén thuốc Vệ Minh thầm tiếc khi thấy Từ Hoa rời đi, có lẽ không ăn được rồi! Thôi để lần sau có gì chơi nguyên con luôn chứ không nửa con nữa!
Thuốc vào Lâm Minh cảm thấy một luồng khí mát lạnh kéo dài xuống cổ mình rồi từ từ rót vào ổ bụng, trung hoà bớt cảm giác nóng rát, nhưng chưa mừng được lâu Vệ Minh toát mồ đau đớn bật thành tiếng khi luồng khí mát từ thuốc giải chạy xuống đan điền đụng chạm với dòng khí nóng từ viên thuốc của vị luyện dược sư kia cho uống toả ra, 2 bên đấu tranh kịch kiệt làm Vệ Minh la lối đau đớn.
– Á… a… đau đau quá! – “Phụt” Vệ Minh phun máu.
Nghe Vệ Minh la Từ hoa và Lâm Phụng chạy vô nhìn thấy Vệ Minh phun máu, cả 2 hoảng loạn.
– Thuốc… thuốc… con lấy đúng thuốc mẹ nói không?
– Dạ đúng mà, đích thân ông trưởng thôn lấy rồi đưa con sắc thuốc.
– Vậy… vậy… sao!!! Chả lẽ độc mạnh quá??? – Lâm Minh, con sao rồi? Khó chịu chỗ nào?
– Đan… đan điền… vừa nóng vừa lạnh… a… a.
Lâm Phụng nhanh nhạy hiểu vấn đề, chạy qua nhìn đám máu của Vệ Minh mới phun ra thấy lợn cợn những vỏ mảnh thuốc đen nho nhỏ.
– Anh hai! Hồi trưa này uống thuốc của vị dược sư a có vận công vận chuyển dược năng của thuốc đi khắp cơ thể không???
– A… a… không… a… không biết…
Từ hoa hiểu ngay vấn đề do Vệ Minh tích tụ dược năng của viên thuốc đó ngay đan điền mà do thuốc đó là bồi bổ huyết mạch nên mang tính nóng, cộng thêm chất độc của Lục Dục Soái tính chí dương cũng nóng trộn lẫn lại khiến cho 1 phần thuốc giải đi vào chỉ cao lắm là trung hoà được 1 phần dược tính hoả là hết sức vẫn còn 1 phần, giờ chỉ có cách…
– Lâm phụng con chạy qua sắc cho mẹ thêm 1 phần thuốc như nãy nhanh nhanh con.
– Dạ. – Lâm phụng không nói 2 lời chạy như bay.
Vệ Minh nghe mẹ nói con xếp bằng vận công đẩy hết dược lực của thuốc giải ra cho mẹ nếu không 2 dược lực nóng lạnh đấu đá nhau sẽ phá hư đan điền con!
Vệ Minh làm theo vận khí cố gắng đẩy luồng khí lạnh đi theo mạch máu dần dần lên cổ họng, cũng may do nó đã bị yếu đi do trung hoà 1 phần độc tính hoả nên Vệ Minh mới có thể kéo nó đi được… phụt Vệ Minh phun ra 1 ngụm máu, đan điền lập tức dịu lại tuy còn nóng nhưng không đấu đá loạn xạ như nãy khiến Vệ Minh sống không bằng chết, nói đi nói lại cũng do Vệ Minh quá yếu 1 cảnh giới tiểu thành cũng không tới chứ nếu không Vệ Minh mạnh mẽ vận khí ép buộc bọn chúng dung hoà là xong ngay…
Mà đã là đấu đá trong trong đan điền thì không 1 võ giả nào giúp được chỉ có tự lực cánh sinh, nếu để cho ai đưa khí vào đan điền không cẩn thận sẽ phá huỷ đan điền biến thành một tên phế vật cả đời không mong tu luyện…
– Giỏi lắm con! Giờ con ráng kiềm chế luồng khí nóng lại, đợi thuốc giải về sẽ hoàn toàn triệt tiêu chất độc, sau đó con vận công đẩy toàn bộ dược hiệu của viên thuốc của vị luyện dược sư đi khắp khí huyết cơ thể là xong – nếu không còn sót lại chất độc Từ Hoa sẽ kiêu Vệ Minh vận chuyển các luồng khí nóng đó đi khắp huyết mạch là xong hấp thụ toàn bộ dược lực của viên đan dược đó nhưng vấn đề độc dược còn nên phải chờ thuốc giải tiếp.
– Mẹ xin lỗi để con phải chịu khổ như vậy! Giá như…
– Không sao mà mẹ! Con chịu được!
– Vệ Minh nắm tay Từ Hoa mà nói.
Giá như nhà Vệ Minh giàu có, hay là thuộc 1 gia tộc nào đó thì chuyện này coi như đồ bỏ, thuốc hả, luyện dược sư chế sẵn bỏ vài viên trong túi cần là nuốt, xong! Thậm chí gia tộc, bang hội lớn còn có cả thuốc bảo mệnh như thăng cấp đan giúp đột phá tu vi, hồi dưỡng đan giúp hồi phục 100% công lực tiêu hao… vv do nhà Vệ Minh quá nghèo 3 mẹ con đùm bọc nhau mà sống nên thuốc thì chỉ có thể tự hái cây cỏ, dược liệu mà sắc uống…
Vệ Minh ngồi xếp bằng cố gắng bình ổn luồng khí nóng còn lại trong người, nhưng không ổn do mất đi luồng khí lạnh kiềm chế, luồng khí nóng lại xung phá như ngựa hoang tìm đường chạy trốn húc ủi hết mọi ngăn cản… mà nếu để luồng khí lạnh lại thì 2 bên sẽ đấu đá nhau điên cuồng làm Vệ Minh tan tành đan điền, chính vì thế Từ Hoa mới kiêu Vệ Minh ép luồng khí lạnh đi ra.
– A… không ổn rồi mẹ ơi… Con không kiềm chế nổi nữa!! A… a.
Dứt lời luồng khí nóng công phá thành công bức tường chân khí mỏng manh của Vệ Minh mà chạy toán loạn khắp kinh mạch, Vệ Minh cắn răng chịu đựng, những luồng khí như những con dao sắc bén đâm phá.
Từ Hoa bối rối…
Những luồng khí phân tán ra rồi sẽ mỏng manh hơn, con cố gắng vận chuyển từng luồng khí đó tống ra ngoài được không! Cố lên con!
Vệ Minh nhắm mắt cố gắng và 1 ý nghĩ điên cuồng nảy ra, thay vì đẩy ra ngoài không bằng mượn bọn chúng công phá Nhâm mạch…
Liều luôn có thể được, hồi sáng mình thử do đan điền mình nhỏ không hấp thu được Nhất Khí từ thiên địa nhiều và do mình yếu nên chỉ có thể hấp thụ được 1 lần công phá thất bại thì không còn sức tụ khí nữa nên không đủ sức, giờ trong đan điền cả đống khí lợi dụng nó luôn có thất bại thì lại có luồng khí hỗn loạn khác tiếp sức.
Vệ Minh tập trung ý chí nén đau vận chuyển từng luồng khí đang hỗn loạn tụ họp lại để công phá Nhâm Mạch, khoan đã! Thay vì dùng 1 luồng to sau mình không dùng từng luồng nhỏ nhưng nén nó lại như cây kim dễ xuyên qua hơn, quất!! Vệ Minh cắn răng tập trung ý chí nén từng luồng, từng luồng chân khí đang hỗn loạn lại và bắt đầu bắn phá vách ngăn của Nhâm Mạch.
Vút!
– Thất bại! Dày quá xá, để nén nó to hơn tí.
Vút!
Vút! Vút!!!
Vệ Minh nén đau mà liên tục bắn.
Phá, chính vì phân ra từng luồng nhỏ nên không bị dư lực phản chấn quá mạnh khiến Vệ Minh phun máu, chẳng qua chỉ là những cơn đau rồi nhưng Vệ Minh cắn răng mà chịu.
Vút! Vút! Vút…
Màng ngăn bắt đầu có dấu hiệu lõm vào nhẹ do vố số luồng chân khí mũi kim bắn vào cùng 1 chỗ, cố gắng Vệ Minh tiếp tục…
Bục! Một tiếng nhỏ vang lên nhưng đó.
Là những gì Vệ Minh cần, ha ha thành công rồi thủng rồi!, Vệ Minh rã rời thở hắt.
Ra, một luồng sức mạnh mới lan tỏa khắp tứ chi Vệ Minh.
Cũng ngay lúc đó ngay dưới chân giường Vệ Minh ngồi, có một hộp bằng ngọc được ai đó chôn sâu phía dưới toả ra 1 luồng chân khí màu đỏ trắng chậm rãi đi lên chui vào cơ thể Vệ Minh, luồng khí ôn hoà này chui vào cơ thể Vệ Minh nhẹ nhàng đánh tan dược lực và độc tố đang còn sót lại ở đan điền Vệ Minh rồi len lỏi đi lên nhâm mạch đánh tan vách màng ngăn mở rộng nó ra rồi ngưng tụ ở.
Nhâm Mạch, một phần thì tự vận động đi theo huyết.
Mạch, với 1 sức mạnh không thể kháng cự thanh tẩy hoàn toàn cơ thể Vệ Minh đẩy những trọc khí, những chất cặn bã, dơ bẩn trong người Vệ Minh ra ngoài. Đan điền Vệ Minh lúc này có 1 hạt gì đó màu bạc ngưng tụ toả ra 1 thứ sức mạnh lờ mờ và 1 hạt nửa đỏ nữa trắng nằm kế bên, to gấp mấy lần viên màu bạc do luồng khí bí ẩn chui vào trong Vệ Minh từ hộp ngọc ngưng tụ.
Cả người Vệ Minh từ dưới lớp da tiết ra đầy 1 chất dịch màu đen, nhầy nhầy và hôi hám kinh khủng.
– Lâm Minh đột phá? – Từ hoa không tin được vào mắt mình nhưng với tốc độ tụ tập của Nhất Khí xung quanh Vệ Minh dày đặt hơn làm Từ Hoa không thể không tin, 15 tuổi cuối cùng may mắn Vệ Minh cũng đột phá Nhất Nhân thoát khỏi cái danh hiệu võ giả phổ thông tuy có chậm hơn người ta nhưng có còn hơn không…
Thật sự chỉ có cái thằng điên như Vệ Minh dám làm điều này chân khí đang có độc mà dẫn vào Nhâm Mạch để đột phá.
Một phần cũng nhờ Vệ Minh chuyển hoá chân khí thành hình mũi kim công phá liên tục, 1 phần cũng nhờ chất độc làm cho màng chắn bị suy yếu, nên Vệ Minh có thể công phá được nhưng Vệ Minh không biết được rằng nếu như luồng chân khí có dính độc kia chui vào được Nhâm Mạch sẽ từ từ phá huỷ Nhâm Mạch khiến Vệ Minh suốt đời chỉ có thể dừng ở đây và độc tố sẽ tùy cơ phát tán khiến Vệ Minh đau đớn không chịu nổi, nếu không có luồng khí màu trắng đỏ thần bí kia có lẽ suốt đời Vệ Minh sẽ phải chịu sự đau đớn và chết đi với ý tưởng ngu ngốc kia, may mắn cho Vệ Minh là hộp ngọc dưới chân giường đã cứu Vệ Minh 1 mạng.
– Há há mình giống như thiên tài tu luyện vậy! Kaka nghĩ là làm được ngay! Á hình như chất độc của mình với luồng khí nóng tự nhiên mất luôn rồi haha. – Vệ Minh vẫn ngu ngơ mà tự mãn.
Từ Hoa hết hiểu nổi! Đang trúng độc chân khí hỗn loạn mà đột phá, á… hay là… Từ Hoa… run rẩy hỏi Vệ Minh.
– Lâm Minh! Con… con dẫn khí đó công phá Nhâm Mạch… à!
Vệ Minh gật đầu cái rụp.
– Con… con… điên rồi… – Từ Hoa suy nghĩ ngay đến viễn cảnh độc phá Nhâm Mạch của Vệ Minh mà muốn bật khóc.
Tại sao? Tại sao con làm điều ngu ngốc đó!
– Rồi Từ Hoa diễn giải và nói ra cho Vệ Minh hiểu.
Vệ Minh té đái, đổ mồ hôi hột, oách nguy hiểm vậy sao? Ủa mà sao mình cảm thấy độc của mình triệt tiêu hết rồi mà ta? Cả người nhẹ nhõm tràn đầy sức mạnh mà! A… hồi nãy có luồng khí lạ trong cơ thể mình? Nó ở đâu ra? Hình như nó đi từ dưới 2 chân mình lên! Chính nó giúp mình triệt tiêu luồng chân khí nóng rát và độc kia…
– Vệ Minh âm thầm nghĩ lại.
Để lại một bình luận