Phần 3
Nhưng lý trí đã cản được Vệ Minh, 1 thoáng chần chừ, Vệ Minh đi về phía cửa dựa lưng vào cửa rồi móc con cu minh ra, tay sục liên hồi mắt nhìn chằm chằm cơ thể cô ca sĩ, cặp vú, cái lồn xinh xinh, khuôn mặt như đẹp như ngọc những thứ ấy kích thích Vệ Minh sục điên cuồng để thỏa mãn a… a… a… Vệ Minh bắn tung ra nền đất, một cảm giác thoải mái phê pha không nói nên lời… cái cảm giác kích thích trong hồi hộp làm Vệ Minh cảm thấy sung sướng vô cùng.
Vệ Minh lấy điện thoại chụp hình cô ca sĩ lại dự định để coi như là 1 chiến tích của mình như đã chụp bao cô gái khác, chụp xong Vệ Minh lấy cái mền trên giường lau nền nhà, mặc lại đồ cho cô ca sĩ rồi nhếch miệng cười mở cửa bước đi thầm nghĩ đợi em nó khoẻ lại mình tiếp cận xem được không! Ngon quá xá ngon…
Cánh cửa đóng sập lại… cặp mắt mở ra… một ánh nhìn cay độc… nước mắt chảy ra 2 bên khoé mắt… bàn tay vô lực đang cố gắng siết chặt lại… lũ tụi bây là 1 lũ khốn nạn… được rồi!! Tao sẽ cho bọn bây chết chung…
3 ngày sau…
Vệ Minh đang nằm ngửa trên ghế sau khi đã trải qua 1 ca phẫu thuật mệt mỏi… đùng… cánh cửa bị đá bật ra, 1 đám người lao vào đấm đá Vệ Minh túi bụi… sau khi lấy lại bình tĩnh Vệ Minh nhận ra đây là người nhà của cô ca sĩ.
– Chuyện gì vậy! Mọi người bình tĩnh! A… a đừng đánh nữa.
Vệ Minh la làng.
– Bình tĩnh con cặc! Dm mày thằng chó tao giết mày!
Một người vừa chửi vừa đấm đá liên tục Vệ Minh.
Vệ Minh chịu trận cố gắng tránh né… ít phút sau bảo vệ bệnh viện với mấy bác sĩ y tá có mặt giải vây cho Vệ Minh, có cả viện trưởng bệnh viện.
– Thằng chó này em gái tao đang bệnh mà mày còn giở trò đồi bài! Mọi người xem nó hãm hiếp em gái tôi kìa! Lợi dụng em tôi không có sức phản kháng nó hiếp dâm!
– Bác sĩ hiếp dâm, bác sĩ hiêp dâm.
Đám người nhà bệnh nhân la lối um sùm lên.
Viện trưởng đứng ra điều đình mời mọi người lên phòng họp giải quyết, mọi ánh mắt nhìn về Vệ Minh, ánh mắt ngạc nhiên, ánh mắt dè bỉu, ánh mắt sung sướng khi người gặp hoạ…
Cuộc điều đình 2 tiếng, vô số lời mắng chửi, dồn dập lên Vệ Minh từ người nhà của cô ca sĩ, viện trưởng thì liên tục năn nỉ, giảng hoà 2 bên nhưng người nhà bệnh nhân liên tục hăm dọa xé lớn chuyện…
Khi người nhà bệnh nhân bỏ ra ngoài còn lại Vệ Minh và viện trưởng, 4 mắt nhìn nhau, Vệ Minh nhìn ra được sự thất vọng trong mắt ông khi những ông nghe những cuộc điện thoại…
Chuyện này… tôi không kiểm soát được nữa rồi! Cậu tự mở điện thoại mà xem đi!!
Vệ Minh hốt hoảng mở điện thoại xem… tràn ngập những bài báo viết về câu chuyện bác sĩ bị bệnh nhân tố hiếp dâm, ca sĩ lý nhã vân tố cáo bác sĩ điều trị hiếp dâm, quấy rối tình dục.
Tin sock ca sĩ lý nhã vân tố cáo ông bầu và bác sĩ hiếp dâm cô… hàng loạt bài báo mổ xẻ trong đó có bài phỏng vấn trực tiếp ca sĩ lý nhã vân kể về câu chuyện ông bầu ép buộc cô tiếp khách, hiếp dâm, uất ức cô tự tử, rồi đến bác sĩ Vệ Minh đồi bại với cô lần nữa…
Điện thoại Vệ Minh reo liên tục, số lạ có số quen có, có cả số ông bộ trưởng bộ y tế…
– Tạm thời bác sĩ không cần tới bệnh viện nữa!
Câu chốt hạ của ông viện trưởng làm Vệ Minh rơi xuống địa ngục, sao mày ngu quá vậy Vệ Minh, tại sao mày làm thế? Bao nhiêu danh tiếng mày gây dựng giờ thành rác rưởi, nhìn những ánh mắt người khác nhìn mình lúc trước là ngưỡng mộ giờ trở thành ánh mắt dè bỉu, khinh khi… Vệ Minh lê bước trong những ánh mắt đó đi về phòng thu dọn đồ đạc chạy nhanh ra xe lái ra cổng nhìn thấy cả đống phóng viên nhà báo đang bị bảo vệ ngăn lại, Vệ Minh như rơi xuống địa ngục.
Mình phải làm sao đây? Chối bỏ hết à? Đúng rồi không có bằng chứng! Mình đâu có hiếp dâm cô ta! Chỉ là sờ mó! Bất quá mang tội quấy rối tình dục thôi! Đúng rồi! Chết tiệt cái mền có dính tinh trùng của mình! Aaa… ngu quá! Công an vô cuộc chắc chắn sẽ điều tra ra xét nghiệm vết tinh trùng của mình… Chết tiệt… vô số ý nghĩ rối ren trong đầu Vệ Minh, phóng xe như bay về nhà, bần thần như người mất hồn Vệ Minh ngồi phịch xuống ghế ôm đầu vò tóc tự trách móc bản thân mình.
Reng… reng… reng… Reng… reng… reng…
Tiếng điện thoại bàn vang lên, đắn đo Vệ Minh bốc máy, chắc chắn là bố mình, điện thoại bàn chỉ có bố biết thôi.
– Alo… alo… bố hả?
– Mày con kiêu tao là bố được hả? Bao nhiêu công sức tao nuôi mày giờ chuyện vậy là sao?
– Mày bôi tro trát trấu lên cái dòng họ nhà vệ này rồi! Mày đói khát gái lắm hả! Sao lại làm cái chuyện đó khi con người ta đang bệnh! Mày biết cậu nó là ai không? Là bộ trưởng thanh tra đó thằng chó! Sao mày ngu vậy! Rồi cái công ty tao sẽ thế nào? Cút về đây nhanh tao dắt qua nhà con đó dập đầu mà xin lỗi người ta bỏ quaaaa…
Đùng!
– Vệ Minh đập điện thoại.
Con mẹ nó! Từ ngày mẹ tôi mất ông theo con khác mỗi tháng bố thí cho tôi chút tiền rồi giở giọng nói nuôi tui ăn học hả? Thằng này cũng phải lăn lộn vừa học vừa làm kiếm tiền đây nè! Tôi đi du học cũng là tự tôi kiếm học bổng, ông lo được ngày nào!!! Giờ có chuyện ông sợ cho cái gia sản của ông chứ lo lắng đéo gì cho tôi! Xin lỗi hả! Xin lỗi con cặc chứ xin lỗi!! Tôi làm tôi chịu! Vệ Minh hét to trong không khí, ngồi gục đầu lặng im…
Để lại một bình luận