Phần 6
– Anh hai! Em với mẹ về nè! Á anh ăn gì đó! Thơm quá! Em chưa nghe gì mà thơm vậy đó.
– Ở cái thế giới này có lẽ chả ăn đồ nướng bao giờ nhỉ Vệ Minh tự hào cười ha ha.
– Em ăn đi, mẹ cũng ăn đi! Tui à… con mới làm đó!
– Vệ Minh nói rồi kéo nửa con còn lại đưa cho em gái và mẹ.
– Anh ha… i… con này là…
– Con đó đó.
Vệ Minh vừa gặm vừa chỉ.
– Cái gì?
Mẹ Vệ Minh la làng nhảy dựng lên.
– Á anh hai nãy anh bắt con đó nó có giả chết không???
– Ờ! Hình như có a chém nó mà chưa trúng nó đã chết!!!
– Chết rồi! Nôn ra nôn ra anh hai ơi! Con đó phải bắt sống nó mới ăn được, còn bắt mà nó chết nó tự làm vỡ mật chảy ngấm vô thịt ăn là trúng độc đó!!!
– Ừ! Hả? Cái gì? Trúng độc? Độc… độc gì!!
– Em… em không biết? Mẹ nói vậy đó!
Mẹ Vệ Minh lúc này tay vỗ lên trán lắc đầu, mặt thoáng hồng lên, thở dài rồi quay qua bảo Lâm Phụng.
– Con chạy đi qua trưởng thôn xin cho mẹ ít hoa lan thảo, đinh ngưu, với tỳ vị đem về đây.
– Dạ! Con đi liền! Mà anh hai không sao hả mẹ.
– Ừ! Đi đi! Anh 2 con không sao đâu!
– Độc… độc… có chết không mẹ.
– Vệ Minh teo cu, ông trời muốn chơi ta hả mới cho sống lại giờ bắt chết tiếp.
– Ăn bậy ăn bạ! Mẹ mới đi có chút à là… không sao nhưng mà…
… Nói đến đây Từ Hoa lại đỏ mặt.
– Mà sao?
– Vệ Minh gấp muốn khóc.
– Thôi đi vô nhà nằm đó tí mẹ sắc thuốc cho uống! Không sao uống thuốc là hết.
Vệ Minh nghe vậy cũng thở phào, đứng dậy lắc lắc người, thấy mình khoẻ re có gì đâu ta, rồi cũng đi vô nhà.
– Vô trong buồng mẹ mà nằm!
– Từ hoa lên tiếng.
– Dạ?
… Vệ Minh nghĩ ủa giường này của mình mới đúng chứ sao phải vô buồng ta.
Vô ngồi chả biết làm gì Vệ Minh lấy cuốn sách bắt đầu đọc tiếp, đang đọc liếc liếc thấy Từ Hoa đứng trước cửa phòng nhìn mình thỉnh thoảng thở dài như có gì khó xử…
– Vệ Minh ngờ ngờ.
Á! Một cảm giác nóng bừng đột ngột ập đến trong cơ thể Vệ Minh, như 1 ngọn lửa thiêu đốt toàn bộ nội tạng, một cỗ hơi nóng từ vị trí bụng, 1 cái từ đan điền hoà trộn như đốt nội tạng Vệ Minh, cỗ hơi nóng đỏ bừng lên đầu Vệ Minh, khiến cho 2 mắt Vệ Minh nóng bừng như muốn nứt ra, những đường chỉ đỏ gân guốc nổi lên trong 2 mắt… Vệ Minh lăn lộn bứt rứt khó chịu, con cu như có thuốc súng đang được dồn nén vào bụng lên chỉa dựng đứng cái quần vải mỏng lên, giật giật như muốn nổ bùng.
– Con… con… cố lên có thuốc mẹ sắc cho uống là hết ngay… ráng lên con…
– Từ hoa lo lắng ngồi trên giường Vệ Minh.
– Á… a… con nóng bụng, nóng quá a… a – Vệ Minh lăn lộn, phải chi chỉ ăn cái con kia còn đỡ nhưng mà trong đan điền Vệ Minh còn có viên thuốc kia đã tan rã hết nhưng không được Vệ Minh vận khí cho tản đi khắp khí huyết làm cho trên dưới kết hợp thổi bừng lên luồng khí nóng gấp 2 lần.
Như thấy Vệ Minh đau quá, Từ Hoa cắn răng một cái hạ quyết tâm.
– Con… con ăn phải là con Lục Dục Soái, như em con nói nếu bắt nó mà nó không chết thì ăn không sao, còn nếu bắt mà để nó chết thì nó sẽ tự chấn vỡ mật cho chất độc lan ra… nó ăn thức ăn chính là loại cỏ Dục tiên… đây… đây là loại cỏ làm… cho người ta… ân ái say mê hơn… ực.
– Nói đến đây Từ Hoa ngập ngừng nhưng nhìn Vệ Minh như thế… Từ hoa lại nói tiếp.
– Con trúng là trúng phải độc đó thế nên… con… phải… âm dương… hoà hợp… mới được! Vốn dĩ loài này ai cũng biết mà không ăn mà do con… con mất trí nhớ nên… con… lại… ăn! Mà không sao con cố gắng chịu đựng, chờ Lâm Hoa đem thuốc về mẹ cho con uống sẽ giải được.
Nén cơn đau Vệ Minh suy nghĩ chả phải giống như mình uống phải viagra sao? Vậy chắc nện phát là hết! Có khác là cái thứ này nó mạnh hơn nhiều quá! Nhưng… mà đây cũng là cơ hội…
– Vệ Minh suy nghĩ rất nhanh.
– A… á… nóng quá… con… con nóng ở… đây nè!
Vệ Minh đưa tay kéo quần xuống, con cu bật tung ra lắc lư, rồi sừng sững lại chỉ dọc lên cứng ngắc, Vệ Minh hé mắt nhìn khuôn mặt Từ hoa, một khuôn mặt bất ngờ, ngạc nhiên đỏ bừng nhìn chằm chằm vào cu Vệ Minh rồi bối rối, xong quay mặt đi nhìn qua chỗ khác mà ngượng ngùng.
– Con… nóng quá… a… a… mẹ… giúp con đi… không con chết… a… a, con… sắp chịu hết nổi rồi! – Vệ Minh cáo già tấn công mãnh liệt bằng lời nói kèm theo sự uy hiếp.
– Con… con… không sao đâu mà! Em con sắp đem thuốc về rồi… ráng… ráng lên con… – Từ Hoa nhìn Vệ Minh ánh mắt đầy lo lắng rưng rưng nước mắt.
Vệ Minh đánh đòn quyết định, thân thể giả vờ co giật, nước miếng gom được 1 đống nãy giờ giả vờ cho chảy ra bên khoé miệng.
Lúc này nhìn Vệ Minh đứng trước cửa tử tất nhiên cái gì là đạo lý, gia giáo Từ Hoa vứt hết, bàn tay nhanh chóng chụp lên cu Vệ Minh rồi ra sức sục lên xuống, 1 tay thì lay má Vệ Minh đánh thức dậy nước mắt không ngừng chảy vì lo lắng.
– Một cảm giác mát lạnh bao quanh con cu Vệ Minh, êm dịu thoải mái quá, a… a… sướng – Vệ Minh thầm nghĩ trong đầu, rồi từ từ mở mắt.
– A… a… đúng rồi con thấy bớt nóng được chút rồi!! A… a nhanh nữa lên mẹ!
Từ Hoa gia tăng sức mạnh lên xuống như cái máy, mắt lâu lâu liếc liếc cu Vệ Minh, có lẽ vẫn còn e thẹn.
– A… a… nhanh nhanh nữa mẹ ơi… con sắp… a… a – Vệ Minh phọt ra 1 dòng tinh khí trắng đục vút lên cao văng tung toé lên tay đang cầm cu của Từ Hoa, bàn tay khẽ run run, ánh mắt nhìn không chớp mắt cái đong tinh khí trắng đục đó, cũng tội cho Từ Hoa mới ba mươi bốn tuổi đã goá phụ, chồng mất, cảm giác ham muốn không ai giải toả, giờ được nhìn cu Vệ Minh, một cảm giác thèm muốn cũng dâng lên nhưng đang bị lý trí dằn lại.
– A… a… con thấy vẫn còn đang nóng lắm mẹ ơi… sao con vẫn chưa hết vậy.
– Thật sự vậy, luồng khí nóng ấm có thoát ra bớt nhưng vẫn còn chất đầy trong đan điền Vệ Minh mà thiêu đốt, con cu vẫn đang bất tử mà cương cứng trong tay Từ Hoa, gương mặt Vệ Minh lại đỏ ửng lên.
– Mẹ… mẹ… không biết… con ráng đợi xíu em con sắp về rồi…
– A… a… mẹ tiếp đi mẹ… con khó chịu quá – Vệ Minh la lối.
Từ Hoa lại tiếp tục sục lên xuống cu Vệ Minh nhằm giúp con trai mình thoát bớt luồng khí nóng công tâm… thực ra Từ Hoa biết độc này chỉ có thể thông qua giao hợp hoặc uống thuốc giải hoặc nhanh hơn nữa là có 1 võ giả cảnh giới Nhất Tứ trở lên trực tiếp dùng công lực ép chất độc ra, nhưng Từ Hoa thì chỉ cảnh giới Nhất Nhị do lúc trước chồng mình còn sống cho dùng 1 số linh đan, thảo dược để tăng tu vi, bảo trì nhan sắc, bà vô lực, hơn nữa ba mẹ con sống ở nơi này, 1 cái thôn nhỏ xíu lánh đời ở Nam Hoàng đế quốc thì kiếm đâu ra 1 cao thủ Nhất tứ để trị cho Vệ Minh, hơn nữa mình là ai chứ, võ giả nhất tứ trở lên là những người cao ngạo sao chịu giúp cho mình… Từ Hoa chỉ còn biết giúp Vệ Minh bằng cách này sục cho Vệ Minh ra bớt khí nóng và chờ thuốc mà Lâm Phụng đem về.
– A… a… không được rồi con không dồn khí xuống được… á… đau… đau quá! Mẹ dùng cách khác giúp con đi a… á…
– Được voi đòi tiên Vệ Minh ý muốn nói dùng cái khác là đòi mẹ mình quan hệ với mình, vệ mình đã thèm lắm rồi, Vệ Minh thèm cái lồn xinh xắn kia bó chặt cu mình nhưng Vệ Minh lại bất ngờ thêm lần nữa khi Từ Hoa đắn đo, xong cắn răng quay lại cúi xuống há cái miệng ngọc ngoạm vào cu Vệ Minh, cái lưỡi đá điêu luyện thỉnh thoảng ngoáy ngoáy ở đầu cu ngay lỗ tiểu làm Vệ Minh tê tái, đôi môi trượt dài lên xuống mềm mại ôm sát con cu Vệ Minh, rồi mím chặt lại kéo lên xuống tận tình, ngước đầu nhìn mẹ mình đang ngậm cu cho mình, cặp mắt nhắm hờ đôi mi nhấp nháy, Vệ Minh thỏa mãn thỏa mãn vô cùng, ông trời ơi cảm ơn đã đưa tôi tới thới giới này…
– Á… a… đúng rồi mẹ con vận được khí nữa rồi, để con vận khí xuống đan điền…
Vệ Minh hơi bất ngờ vì vốn nghĩ cái chuyên ngậm cu bú mút này chỉ có ở thời đại của hắn, nhưng hắn đâu biết rằng ở cái địa lục này cường giả vi tôn, đàn bà nếu không thể tu luyện lên cao thì chỉ là một người hầu, thiếp thân, cao cấp hơn là phu nhân, thậm chí có một bang hội tên là Âm Dương bang chuyên dùng bắt cóc phụ nữ làm lô đỉnh để luyện công rút hết âm khí của phụ nữ trong những lần giao hợp rồi giết chết hoặc làm rối thi. Thực lực bao trùm tứ đại đế quốc, nhiều lần tứ đại đế quốc liên hợp đem diệt sát nhưng chỉ diệt được những phân đà nhỏ còn chân chính âm dương bang vẫn tồn tại bất định không thể tìm ra… chính vì thế phụ nữ ở cái thế giới khắc nghiệt này nếu muốn sống tốt.
1 là một thực lực cao, có thiên phú được các thế lực đào tạo trở thành đệ tử hạch tâm hay đệ tử thân truyền.
2 là phải có kỹ năng hay chút nhan sắc để mong được thành nha hoàn, thiếp thân của các vương tôn, quý tộc, công tử hay đệ tử của các thế lực.
Chính vì thế các cô gái ở tầng lớp bình dân trở xuống đều trước 15 tuổi được các bà mẹ, bà mai chỉ dẫn cách kỹ năng giường chiếu, chiều chồng… vv.
Tự Hoa cũng không ngoại lệ chính vì thế cô mới ngậm cu Vệ Minh mà bú liếm điệu nghệ làm Vệ Minh bất ngờ, liên tục những cú nút chặt rồi thình lình hạ môi xuống tận gốc làm Vệ Minh nảy tưng vì sung sướng, cu Vệ Minh căng cứng đón từng cái mím môi rồi giật giật bắn mạnh ra không báo trước.
– A… a… con ra được rồi… a… con giảm bớt được khí nóng trong bụng rồi…
– Mẹ ơi thuốc nè mẹ ơi! Mẹ ơi? Đâu rồi! – Lâm Phụng vừa chạy vừa la.
Quýnh quáng không kịp nhả ra Từ Hoa nuốt luôn tinh trùng đang ngậm trong miệng!
Đây mẹ đây con đứng im ở ngoài đợi mẹ… Mình… mình nuốt tinh của con mình… Từ Hoa lấn cấn cảm thấy cắn rứt.
Kéo quần Vệ Minh lên, Từ Hoa chạy ra thấy Lâm phụng đã sắc xong thuốc luôn rồi, hèn gì đi lâu thế! Xoa đầu khen rồi bảo.
– Con đứng ngoài đây cho mẹ! Để mẹ vô trị cho anh hai, không được vô nghe không? Nếu không con cũng… bị trúng độc đó – Từ hoa bịa đại ra.
Lâm phụng thơ ngây dạ rồi ngồi xuống gương mặt bồn chồn lo lắng cho anh hai đâu biết rằng cái thằng nằm trỏng nó thành tinh cmn rồi! Lạng quạng vài năm nữa nó thịt luôn cưng.
Để lại một bình luận