Phần 33
Vệ Minh lập tức xoay người chạy tới bên Trần Trang Ngọc đang nằm im nhắm mắt, đôi môi nhợt nhạt và bị mất máu, Võ tôn trưởng lão lập tức lấy đan dược nhét vào miệng Trần Trang ngọc rồi lại tiếp tục lấy ra đan dược khác bóp nát đắp lên vết thương, đưa tay quệt vết máu Võ Tôn trưởng lão đưa lên mũi ngửi.
– Không sao đâu! Vết thương không sâu lắm, việc cần nhất là nghỉ ngơi tĩnh dưỡng trước đã!
Võ Tôn nói trên mặt hiện ra 1 nét căng thẳng rồi sau đó nhanh chóng chay tới Vệ Minh xem xét những vết thương ngoài da của Vệ Minh.
– Ngươi có cảm thấy trong người khác thường không? Công lực có đang bị tán loạn không ngưng tụ được không? Đưa tay cho ta xem mạch nào!!!
– Ta bình thường! Cảm ơn Võ Tôn trưởng lão!
Vệ Minh ngầm vận chân khí cảm thấy hoàn toàn bình thường liền trả lời và đưa tay cho Võ Tôn bắt mạch.
– Được rồi! Nơi này không tiện ở lâu, Vệ Minh ngươi đem Trang Ngọc về biệt viện của ngươi nghỉ ngơi đi! Rồi ở đó đợi ta!
Trần hạ lão sư căn dặn.
Đợi Vệ Minh rời đi Võ Tôn trưởng lão ánh mắt thâm sâu nói với Nam thúc và Trần Hạ.
– Phế Công Độc của Âm Dương Bang!
– Chết tiệt!
Nam thúc nổi điên đá văng một chậu cây.
– Lâm Kỳ Nam! Ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt sao? Nam thúc ta dù còn 1 hơi tàn cũng quyết liều đến cùng với ngươi!
Nam thúc cắn răng đến bật máu.
– Nam thúc bình tĩnh! Độc này ta có thể luyện giải được nhưng cần nguyên liệu chủ chốt là Tụ Băng Thảo sinh trưởng ở phía Bắc đại lục, ta nhẩm tính để tìm được và luyện chế cũng mất 2 tháng… ta e là với khoảng thời gian đó thì có cứu được Trần Trang Ngọc cũng sẽ mất hết tu vi phế nhân cả đời!
Trần hạ lão sư gương mặt thất thần cay đắng không biết nói gì tự thầm trách mình đã đưa Tràn Trang Ngọc vào học viện, im lặng 1 lúc lâu Trần Hạ mở miệng.
– Ta lập tức đi tìm!
– Trần Hạ lão sư khoan đã! Ta mạo muội có 1 kế hoạch khác muốn đề xuất!
Nam thúc nói.
– Ý ngươi là…
Võ tôn nói.
– Đúng! Tấn công phân đà Âm Dương Bang bắt được vị đà chủ giao thuốc giải!
Nam thúc nói.
– Việc này… có lẽ phải hỏi qua ý viện trưởng!
Võ tôn khuôn mặt ngưng trọng.
– Được rồi đợi viện trưởng rồi nói!
Trần hạ lão sư ánh mắt lóe lên một sát khí.
– Ta đã cho Trần Trang Ngọc uống đan, tạm thời sẽ ngăn được độc tính 1 tuần! Hy vọng chúng ta có đủ thời gian!
– 3 Cái mạng già chúng ta nghỉ ngơi cũng quá lâu rồi! Có lẽ nên vận động thôi!
Trần hạ nói.
– À mà còn 1 điều lạ là cái thằng nhóc Vệ Minh, hắn lại không bị độc công phá, ta cũng chưa hiểu được!!
– Có lẽ là do vật đó!
Nam thúc nói.
Viện trưởng quay về với cái lắc đầu không tìm thấy tên sát thủ, cả 3 kéo về gặp Vệ Minh hỏi rõ đầu đuôi, lập tức viện trưởng sai cấm vệ binh bảo vệ nghiêm ngặt biệt viện của Vệ Minh, Võ tôn sai Mị Nương qua chăm sóc cho Trang Ngọc vì nô tỳ của Trang Ngọc đã bị sát thủ giết chết.
Sắp xếp xong xuôi cả 3 rời đi mang theo trong minh những suy nghĩ đối sách để tìm ra kẻ muốn giết Vệ Minh mà nghi vấn lớn nhất là Lâm gia, chuyện lúc này không còn đơn giản nữa khi âm dương bang đã vào cuộc… việc cần làm bây giờ là nhanh chóng bắt được tên sát thủ còn đang lẩn quẩn trong học viện tránh nguy cơ lần sau, viện trưởng ra lệnh Thiên Tài Doanh nội bất xuất ngoại bất nhập, biêt viện của Vệ Minh bố trí tầng tầng lớp lớp trận pháp bảo vệ, Trần hạ lập tức quay về hoàng cung lấy tình báo phân đà Âm Dương bang, Nam thúc thì ra ngoài dò hỏi, Võ Tôn ở lại thiên tài doanh bảo vệ.
Nhưng mọi người không biết rằng những lời nói đó đã lọt hết vào tai kẻ trung tâm của mọi chuyện bởi vì giác quan hắn không như người thường. Vệ Minh!
– Ta lại không bị độc? Hay là do ma phương?
Ngồi bên giường Trần Trang Ngọc nhìn khuôn mặt nàng tái xanh vì mất máu Vệ Minh trong lòng dấy lên 1 cảm giác đau lòng áy náy vì mình mà nàng bị thương, một cô gái mới quen hơn nữa còn bị mình làm cho ghét thế mà đụng chuyện cô ấy không ngần ngại che chắn cho mình không màng nguy hiểm!, Vệ Minh âm thầm cảm động ghi nhận ân tình này…
Đưa cái khăn thấm nước ấm Vệ Minh khẽ lau nhẹ từng góc cạnh khuôn mặt Trần Trang Ngọc, Mị Nương giành làm nhưng hắn nhất quyết không cho đòi tự mình làm, chậm chậm lướt nhẹ khăn qua khuôn mặt Trần Trang Ngọc, Vệ Minh ngắm nhìn thật kĩ nàng, quả thật là đẹp, đẹp như 1 thiên thần hạ phàm.
Cẩn thận lau nhẹ khắp khuôn mặt nàng, xuống cổ… Vệ Minh để ý thấy 2 con ngươi dưới mi mắt nàng khẽ chuyển động nhẹ, Vệ Minh cười thầm hắc hắc tỉnh rồi mà giả vờ à!
Có cơ hội Vệ Minh bắt đầu đánh chiêu bài cảm động, Vệ Minh vờ như nàng đang bất tỉnh không nghe được mà thao thao nói kể về cuộc đời hắn.
– Trần Trang Ngọc ta xin lỗi nàng!
– Ta đang gánh trên vai vô số kẻ thù, ở bên ta lúc này sẽ nguy hiểm cho nàng, ân tình này ta xin ghi nhớ! – Nói xong Vệ Minh đứng dậy quay lưng tính rời đi một cách chậm chạp, hắn mong rằng sẽ có 1 lời nói của Trần Trang Ngọc kéo hắn lại lúc đó coi như hắn đã thành công.
Nhưng đời không như mơ Trần Trang Ngọc vẫn nằm đó giả vờ nhắm mắt chưa tỉnh, thật sự thì nàng đang thương cảm cho cuộc đời Vệ Minh mới 19 20 đã mất cha lẫn mẹ còn gánh trên vai mối thù nhưng cảm động thì cảm động chứ nàng vẫn còn bực cái vụ bị hắn gọi là nô tỳ rồi đánh đít nàng rồi còn nhìn mông nàng nữa chứ… nên nàng vẫn nằm im vì còn giận.
Vệ Minh không ngờ nàng không giữ hắn lại, hơi bất ngờ nhưng hắn cũng không bó tay.
– À quên nữa trước khi đi mình phải làm xong việc đã!
Vệ Minh tự nói lớn một mình.
Vừa nói xong tay hắn như chớp bắt đầu hoạt động cầm khăn lau giả vờ đi dần xuống ngực nàng.
– Buông cái tay biến thái của ngươi ra cho ta!!
Trần Trang Ngọc mở choàng mắt 1 tay đưa lên nắm cứng tay của Vệ Minh vứt ra.
– Ặc nàng tỉnh rồi à! Nàng không sao chứ? Tại sao nàng lại ngốc thế? Sao lại che cho ta??? Tại sao không né tránh đi! Ta có thể tự lo liệu được!
Vệ Minh hỏi dồn dập đánh lạc hướng.
– Có bắt được tên sát thủ không?
Trần Trang Ngọc không trả lời mà hỏi ngược lại.
– Hắn thoát được rồi! Ta xin lỗi lại làm liên lụy nàng!
Vệ Minh nói rồi cầm lấy bàn tay ngọc ngồi xuống một bên nàng nhìn thật sâu vào mắt.
– Ngươi làm gì mà xin lỗi miết thế! Ta thích làm gì ta làm liên quan gì ngươi!
Trần Trang Ngọc đỏ mặt ngoài cứng trong mềm.
– Ta đói rồi!
– Buông ra coi cái tên dâm tặc này!
Trần Trang Ngọc giãy nãy.
– Ặc… ừ… ta… đi làm đồ ăn cho nàng!
Vệ Minh sực tỉnh buông bàn tay ngọc rồi lật đật chạy ra ngoài kiếm đồ ăn cho nàng.
Sở dĩ hắn thất thần là vì hắn đang nghĩ có thể ma phương kháng được độc vậy truyền máu cho nàng có thể giúp nàng giải độc không? Vốn dĩ cách này phản khoa học theo trình độ y khoa của hắn nhưng theo truyện phim hắn coi đều có cách này, ở cái đại lục này có gì mà không thể chứ! Thì cứ thử xem! Vệ Minh quyết định.
Đi ra ngoài, gặp Võ Mị Nương dẫn hắn vào bếp lấy ra 1 tảng thịt, Vệ Minh trổ tài nướng thịt rồi đem vào cả 3 cùng ăn ngon lành.
– Mị Nương muội ngày càng nấu nướng lên tay đó nha! Cũng đã 3 năm rồi không gặp lại muội, muội ngày càng xinh đó nha!
Trần Trang Ngọc khen khi đang ăn từ tốn.
– Ân… không phải muội nấu đâu!! Vệ Minh nấu đó!
– Tên biến thái này nấu hả?
Ưm… ta chưa ăn món nào dở tệ như vậy!
Trần Trang Ngọc đổi thái độ miệng vẫn không ngừng nhai.
– Vệ Minh đắc tội gì tỷ hả? Sao gọi hắn là biến thái hihi!
– Ta… lỡ…
– Im mồm cho ta!
Trần Trang Ngọc trừng mắt Vệ Minh.
– Muội dọn qua đây ở với ta đi!
– Vậy… tiện không? Chỗ này của Vệ Minh…
– Ai nói chỗ này của hắn?? Hắn phá sập phòng ta nên giờ chỗ này là của ta!! Đúng không biến thái?
Trần Trang Ngọc bá đạo vừa nói vừa liếc Vệ Minh.
– Ân… đúng… nàng nói gì cũng đúng…
Vệ Minh chỉ biết gãi đầu bó tay cái tính ương bướng của cô công chúa này.
Ăn uống xong xuôi, Vệ Minh bị Trần Trang Ngọc bắt dọn dẹp, còn Mị Nương bị Trần Trang Ngọc kéo đi vô phòng ngồi tâm sự, hắn than ngắn thở dài than thân trách phận mà làm không dám ý kiến.
Để lại một bình luận