Phần 41
Ở 1 tửu quán…
Một nụ cười tà tà nửa miệng nhếch lên mà nếu như có cô gái nào nhìn thấy sẽ chết mê vì hắn, đó chính là Vệ Minh sau khi đã biến thân bằng xúc cốt vị với diện mạo của 1 diễn viên điện ảnh đẹp trai ở thế giới cũ của hắn.
– Ăn chơi cũng đã rồi! Bắt đầu làm chính sự thôi! – Vệ Minh vươn vai ưỡn ẹo thân mình.
– Không vào hang cọp sao bắt được cọp!
– Không vào lâm gia thì làm sao báo thù cha cứu mẹ và em. Giờ ta sẽ 1 công đôi chuyện vừa có chân khí cho huynh vừa báo thù cho ta!
– Chiến thôi đệ! Hắc hắc! – Ma phương cũng hào hứng.
– Đầu tiên để đệ thu thập thông tin về chúng đã! Biết địch biết ta trăm trận trăm thắng!
– Ân! Câu này hay đấy! Ta thích!
Vệ Minh lập tức xuất phát vừa đi vừa hỏi đường tìm đến Lâm gia trang.
– Lâm gia trang? Kia kìa, tới rồi còn hỏi? – Một thanh niên đang rèn vũ khí vừa làm vừa nói.
– Hắc! Thì ra tới rồi cảm ơn huynh đài nha!
– Tướng tá ngươi ẻo lả thế này đầu quân có mà chết!
– Đầu quân? Xin hỏi chuyện là sao?
– Ngươi không biết à? Hèn gì…
– Xin đại ca nhận ít quà của tiểu đệ! Xin đại ca chỉ giáo đệ mới đến nên không biết! – Vệ Minh hiểu nên móc ra vài ngân phiếu.
– Khách sáo khách sáo rồi! – Tên thanh niên đổi thái độ nhiệt tình.
– Mấy ngày nay không biết chuyện gì Lâm Đại tướng ép quân ồ ạt, trai tráng đều phải tòng quân, tuyển luyện dược sư, luyện kim sư, ngay cả võ giả cũng dùng đãi ngộ cao nhất mà tuyển dụng! Ngay cả vũ khí, áo giáp cũng tăng đơn đặt hàng lên làm bọn ta làm cả ngày lẫn đêm vẫn không đủ cung cấp a!
– Có chuyện này sao?
– Ừ ngươi xem giờ xung quanh ở đây toàn là võ giả, binh lính không, xung quanh đây giờ toàn là doanh trại cứ như là sắp chiến tranh đến nơi vậy!
– Ân có lẽ nào… – Vệ Minh nghĩ ngay đến tình huống giả định xấu của hắn.
– Chiêu binh này hoàng thượng ra thánh chỉ à? – Vệ Minh hỏi.
– Sao ta biết được? Ui mà Đại Tướng quân là đại thần của Nam quốc, 1 tay che trời ngay cả hoàng thượng còn kiêng nể vài phần, thế nên người gia nhập quân đại tướng đi, phúc phần của ngươi đó! Mà thấy ngươi không tệ để ta bảo báo lên thượng cấp cho ngươi rèn vũ khí giống ta khỏi phải ra chiến trường… có điều cần ít ngân phiếu a…
– Đa tạ! Được rồi cảm ơn đại ca! – Vệ Minh âm trầm bỏ đi.
– Xem ra hắn sắp tạo phản, chắc chắn hắn có kẻ chống lưng, ai thế nhỉ? Âm dương Bang hay Bắc Quốc, nếu cả 2 thì việc này bắt đầu phức tạp rồi! Xem ra phải nhanh chóng giết Lâm Kỳ Nam chấm dứt bớt 1 mối hoạ cho Nam Quốc! – Vệ Minh suy nghĩ.
Vệ Minh bước đến cánh cửa Lâm Gia Trang, ba chữ Phủ Lâm Gia trên bảng vàng nằm ngạo nghễ, cả Lâm Gia Trang như 1 pháo đài trải dài 1 vùng đất rộng lớn, binh lính đi tuần nhiều vô số kể trên tường thành.
Hoàng thượng này cũng vô năng quá rồi! Để cho 1 tên thế này tác oai tác oái mà không có biện pháp ngăn chặn! Chờ đi! Ta đạp nát Lâm Gia các ngươi!
– Đứng lại! Người đi đâu! – Hai tên binh lính gác cổng chặn Vệ Minh.
– Ta đến đầu quân!
– Ngươi là võ giả hay chức nghiệp giả hay là binh lính thường? Nếu binh lính thường thì ra thẳng quân doanh!
– Chức nghiệp giả! – Vệ Minh tính lấy nghề luyện đan của mình để trà trộn.
– Mời vào! Khảo thí! – 2 Tên lính đổi thái độ hoà hoãn hơn, trong chiến tranh võ giả và chức nghiệp giả là 2 lực lượng nòng cốt của cả binh đoàn, địa vị cao hơn binh lính thường nhiều lần.
Vệ Minh bước qua cánh cổng qua 2 lớp lính canh dày đặc bước vào 1 khuôn viên rộng rãi đang có lố nhố mười mấy người già trẻ trai gái.
Mà trên bàn cao đang có 1 tên Vệ Minh nhìn thoáng là nhận ra ngay Lâm chấn, tên kẻ thù giết cha mẹ, tu vi Nhất Lục đệ ngũ trọng.
Thoáng kìm nén sát khí Vệ Minh hoà vào dòng người đang đứng.
– Các ngươi chia ra một bên võ giả và chức nghiệp giả, ta sẽ khảo nghiệm rồi quyết định nhận hay không! Nhớ kĩ Lâm gia ta không cần phế vật! – Lâm chấn cao ngạo nói.
Sau khi phân chia mọi người trổ tuyệt kĩ của mình ra thể hiện, vệ minh tàn tàn lấy đỉnh ra luyện vài loại đan dược bình thường giúp hồi phục chân khí trong lúc chiến đấu.
– Không tệ! Ngươi tên gì? – Lâm chấn đi rảo quanh quan sát và hỏi Vệ Minh.
– Minh Vệ!
– Được ta nhận ngươi! Mà ngươi còn có thể chế loại đan dược nào cao cấp hơn không?
– Cũng còn vài loại như thăng định đan, giải độc đan…
– Tốt tốt đây cầm lấy lệnh bài của ngươi! Từ giờ người hãy phục vụ cho Lâm Gia ta, Lâm Gia tuyệt không bạc đãi ngươi! Đi theo lính canh về chỗ nghỉ ngơi đi! Ngày mai sẽ có người giao nhiệm vụ cho ngươi.
– Đơn giản vậy sao? – Vệ Minh thầm nghĩ.
Vệ Minh đi theo lính canh đến 1 khu nhà ở, theo lời giới thiệu của lính canh cũng có khoảng vài chục người cũng toàn là luyện dược sư ai nấy đóng cửa im lìm mà luyện đan, mùi thuốc bay lên nồng nặc.
– Đây phòng của ngươi! Nghỉ ngơi đi! – Tên lính canh nói xong bỏ đi.
Tu vi tên Lâm Chấn Nhất lục đệ ngũ trọng không đáng lo, xem ra tìm cách khử hắn đầu tiên, nhưng phải làm cho khéo không thì đả thảo kinh xà!
– Tên đó dâm khí tràn mặt, mặt xanh xao có lẽ ăn chơi trác tán tửu sắc quá đà! Đệ dựa vào đó mà nắm điểm yếu, tìm điểm hắn hay lui tới! – Ma phương nói.
– Vâng đại ca!
– Cộc cộc! Đại nhân!
Tiếng gõ cửa phòng Vệ Minh, hắn ra mở cửa thì gặp ngay 1 thị nữ đang đứng ở cửa tay bưng mâm cơm cúi chào Vệ Minh.
– Mời đại nhân dùng cơm! – Thị nữ nhìn gương mặt đẹp trai của Vệ Minh mà thích thú nhìn chăm chăm.
– Xong chưa! Ra ngoài đi! – Vệ Minh vốn có ác cảm với Lâm Gia nên gặp người Lâm Gia hắn cũng không muốn tiếp xúc.
Thị nữ cũng không lấy đó làm phiền lòng mà vẫn nhìn mê mẩn rồi lui ra lại thầm khen hắn lạnh lùng, ngầu mê người nhưng không quên nhiệm vụ được cấp trên giao phó là quan sát xem hắn có ăn không, tỳ nữ vòng qua 1 vị trí được đục lỗ thiết kế sẵn nhìn Vệ Minh xem có ăn không.
Vệ mình ngồi xuống tính ăn cơm thì ma phương cảnh báo.
– Cơm có độc! Dạng độc không mùi không vị, có lẽ đây là cách bọn Lâm Gia khống chế võ giả làm việc cho chúng!
– Có độc à! Vệ Minh bỏ đũa.
– Thích thì ăn đi đệ bây giờ không sợ độc đâu! Ta nghĩ đệ nên ăn để lấy lòng tin của bọn chúng! Tỳ nữ khi nãy vẫn đang theo dõi đệ đó.
– Theo ý đại ca! – Vệ Minh ăn ngon lành hết cả mâm cơm, vốn dĩ tu vi hắn bây giờ nhịn ăn cả tháng cũng không chết, thậm chí có thể hấp nạp chân khí thiên địa duy trì sự sống nhưng đối với Vệ Minh ăn uống là 1 sự hưởng thụ nên hắn không muốn bỏ thói quen này.
Vệ Minh ăn xong lập tức có nô tỳ tới dọn dẹp.
– Sao rồi 14 tên mới gia nhập có chịu ăn hết không? – Tên gia nhân có vẻ cai quản thực phòng hỏi các tỳ nữ.
– Da có ạ!
– Tốt! Đi làm việc đi.
Vệ Minh ngồi luyện 1 lọ đan dược có tác dụng kích thích dành cho nam nhân, lâm trận bất bại sung sức rồi để đó âm thầm vạch ra kế hoạch tiếp cận Lâm Chấn, hắn tận dụng y dược của hắn mà chế ra như là 1 loại thuốc lắc ở thế giới hiện đại bây giờ giúp uống vào lâng lâng bay bổng chơi mãi không mệt.
Ngủ nghỉ 1 đêm sáng hôm sau lập tức có người gõ cửa phòng Vệ Minh.
Minh vệ đây là nhiệm vụ đầu tiên của ngươi! Trong vòng 1 tuần luyện chế 30 viên hồi phục đan néu làm xong sớm sẽ thưởng thêm! Đây là phần thưởng đầu tiên khi ngươi gia nhập lâm gia 300 ngân phiếu, 1 bộ công pháp tự chọn, 1 món vũ khí trung cấp, 2 nữ tỳ hầu hạ ngươi.
Vệ Minh cầm đống phần thưởng nét mặt nhàn nhạt tỏ vẻ không hứng thú.
– Sao? Ngươi chê ít à! Hừ! Mới vô chưa cống hiến gì đã thái độ! Ngươi giỏi thì cống hiến cho Lâm Gia đi rồi muốn gì ngươi cũng có.
– Ặc không có! Đại nhân hiểu lầm rồi! – Vệ Minh trực tiếp móc ra một mớ ngân phiếu không cần đếm đưa cho vị đại ca kia.
– Đây là… ý ngươi là sao? – Tên kia lập tức vừa hỏi nhưng cũng nhanh tay chộp lấy nhét vào túi.
Nở ra 1 nụ cười hèn mòn Vệ Minh nói.
– Thực sự những vũ khí công pháp đánh đánh giết giết này ta không hứng thú, hơn nữa tu vi ta cũng không đủ sức học ba cái đó! Hắc hắc ta chỉ có 1 sở thích duy nhất trong cuộc đời này là gái! Hắc hắc.
– Không biết đại nhân có thể giúp ta đổi mấy món này thành mấy cô nương xinh đẹp không? Hơn nữa gái còn trinh càng tốt! Hắc hắc chỉ có gái còn trinh mới kích thích được ta hê hê.
– À ra thế! Hắc hắc ta hiểu, toàn là nam nhân cả mà! Mà ta nói huynh đệ này nếu là tỳ nữ thì trong Lâm gia vô số hằng hà ngươi thích ai ta có thể móc nối cho ngươi nhưng mà gái trinh thì… hiếm à!
– Bởi thế ta mới mạo muội xin đổi toàn bộ phần thưởng! Tất nhiên nếu được ta không quên ơn đại ca đâu! Đây ta mới luyện được 1 loại đan dược mới hắc hắc một khi đã lên giường thì như hổ mọc thêm cánh, tiên tiên dục dục mây mưa triền miên không biết mệt mỏi.
– Có thật sao? Mà có tác dụng phụ không? Mấy loại kia ta uống về sau tay chân bủn rủn đi không muốn nổi! Mệt lắm!
– Tất nhiên là không ta mới giới thiệu chứ! Hắc hắc đây là đan phương bí truyền của cha ta truyền lại đấy! Quý hiếm vô cùng!! Tặng đại ca vài viên uống thử.
– Đại ca thích ngươi rồi đó! Hắc hắc vậy ta không tiện từ chối! Để ta bẩm báo lên đại nhân Lâm Chấn xin đổi phần thưởng cho ngươi xem được không? Yên tâm ta sẽ cố hết sức.
– Nhờ cả vào đại ca!!
Đợi tên kia bỏ đi Vệ Minh nở 1 cười đợi cá cắn câu, đúng như Vệ Minh dự đoán ngay ngày hôm sau tên đó và Lâm Chấn lập tức gõ cửa phòng Vệ Minh.
– Xin chào phó tướng quân! – Vệ Minh cúi chào lễ phép.
– Ân! Ngươi gọi ta là gì? – Lâm chấn hỏi.
– Phó tướng quân? Không phải sao ạ! Minh vệ nghe tỳ nữ bàn tán nói đại nhân anh hùng thao lược, 1 tay sắp xếp chỉnh chu quân đội, tổ chức đâu ra đấy là cánh tay phải đắc lực của đại tướng quân, họ còn gọi ngài là Phó tướng quân nên ta mới…
Lâm Chấn làm bộ mặt nghiêm trang nhưng trong lòng thì vui sướng lâng lâng khi được Vệ Minh tâng bốc.
Tên đi cùng lập tức chớp cơ hội tâng bốc thêm nào là Lâm chấn được lòng quân, anh hùng thao lược… càng làm hắn sướng thêm.
Hừ! Xem ra ta được lòng quân như thế mà đại ca ta cứ xem ta như tên vô dụng, lúc nào cũng so sánh ta và tên Lâm Đại, hắn hơn gì ta chứ? Còn suốt ngày quát nạt ta trước mặt đại ca!!
– Minh vệ phải không? Xem ra ngươi cũng lanh lợi đấy! À ta nghe nói ngươi có đan dược gì bí truyền phải không? – Lâm chấn quay về thực tại.
– Đúng đấy đại nhân hôm qua tiểu nhân có thử rồi quả là bất truyền, phong lưu khoái lạc vô cùng khiến mấy em phải năn nỉ ta tha cho hắc hắc! Huynh đệ Minh vệ đây quả là cao tay, cao tay a!!
– Sư huynh quá khen! Đây là chút lòng thành của Minh vệ, mong đại nhân không chê! – Vệ Minh nói xong móc ra cả lọ đan dược đưa cho Lâm Chấn.
– Sau này theo ta đi! Khỏi phải ra chiến trường! Còn về phần ngươi đòi gái thay phần thưởng thì khỏi đi! Cứ theo ta gái sẽ không thiếu! Hắc hắc! Dọn đồ đi hạ nhân của ta sẽ sắp xếp chỗ cho ngươi! – Lâm chấn sắp xếp rồi bỏ đi.
– Đa tạ đại nhân chiếu cố! – Vệ Minh ôm lễ.
– Hắc hắc sướng ngươi rồi sau này tha hồ mà chơi gái! Đôi lúc còn có hàng cực phẩm được đại nhân cho hưởng ké nữa đấy!! – Tên kia nói.
– Cũng nhờ đại ca giúp đỡ! Sau này lương ta xin nhờ đại ca nhận dùm xem như là quà đáp lễ của ta.
– Hắc hắc khách sáo, khách sáo rồi – tên kia cười khoái chí khi bắt được 1 mỏ vàng ngu ngơ như Vệ Minh.
– À mà đại ca cho tiểu đệ hỏi chút chuyện này nha!
– Nói đi nói đi chuyện của đệ là của ta!
– Cha đệ có quen biết với Lâm Đại đại nhân nên mới sai đệ đầu quân vô Lâm Gia mong được hưởng ké chút vinh hoa phú quý đó mà hắc hắc! Không biết Lâm Đại đại nhân đang ở đâu?
– À thì ra thế! Té ra cũng toàn là quen biết! Lâm Đại đại nhân thường cũng hay ghé đây thăm tiểu thư lắm! Đại nhân Lâm Đại yêu thích tiểu thư nhà ta vô cùng lần nào đi xa về cũng ghé chơi! Mà cả tuần nay ta không thấy nghe nói Lâm Đại đại nhân bận đi ra ngoài xử lý công vụ không biết chừng nào về! Để có gì ta hỏi gia nhân bên đó xem chừng nào về ta dẫn đệ qua chào hỏi Lâm Đại đại nhân!
– À tiếc thế! Vậy cảm ơn đại ca trước!
– Mà ta nói này ngươi theo Lâm Chấn đại nhân đi tận hưởng vinh hoa phú quý, ăn chơi sướng hơn, Lâm Đại đại nhân chỉ biết đến công việc chán lắm!
– Dạ! Nghe theo đại ca dặn dò!
– Dọn đồ đi theo tên kia vào việt viện của Lâm chấn, quả là vô cùng xa hoa ngay cả tỳ nữ cũng là hàng cực phẩm, em nào em nấy mướt rượt, xinh xắn, eo ra eo vú ra vú đồng thanh đồng thể.
– Hắc hắc khoái chưa, nếu ngươi được việc những mỹ nữ này lần lượt cho ngươi nếm thử toàn là cực phẩm trên giường cả đấy!
– Hắc hắc quả là thiên đường! – Vệ Minh giả vờ bày ra bộ mặt vô lại nhìn sơ qua, thấy cũng tàm tạm, với hắn bây giờ cái chuẩn đẹp đã nâng lên 1 bậc, ai bảo hắn có 2 cô vợ đẹp quá thể…
– Khoan đã ta dặn ngươi cái này! Nhớ cho kĩ! Nam nhân thích mỹ nữ không ai cấm nhưng ở đây có 4 người ngươi không được đụng vào, ngay cả ý nghĩ cũng không được có đừng nói là đụng! Đó là 3 nương tử của đại nhân và tiểu thư Lâm Diễm con gái độc nhất của đại nhân! Ngươi nghe rõ chưa!!!
– Vâng đại ca! – Vệ Minh giả vờ sợ sệt tái mặt.
– Được rồi ngươi ở đây đi kế bên phòng ta! Có gì muốn hỏi thì qua tìm ta! Tạm thời ngươi cứ luyện đan đi! Đại nhân sẽ sắp xếp công việc cho ngươi sau! Cứ gọi ta là Tổng quản.
Vậy là bước đầu xâm nhập vào trong Lâm gia thành công, vốn dĩ ta muốn giết Lâm Chấn rồi lần lượt 2 tên kia nhưng có lẽ lúc này phải đổi kế hoạch 1 chút, tranh thủ làm hao tổn bớt binh lực bọn chúng! – Vệ Minh nói chuyện với ma phương bàn kế hoạch ở trong phòng.
– Theo ý đệ đi! Đệ bước ra ngoài sẽ thấy một cô gái đang đánh người ở ngoài! Nhỏ đó còn trinh đấy! Ăn được thì múc nhỏ đó cho huynh.
– Sặc! Sao biết nó còn trinh hay vậy cha!
– Hề hề nhìn là biết nghề của huynh mà!
– Chỉ đệ!!
– Làm tàn hồn đi ta chỉ!
– Thôi bỏ đi!
Vệ Minh bước ra ngoài đúng như lời của ma phương, 1 cô gái tuổi chừng hai mươi mấy xuân xanh, gương mặt trang điểm cầu kỳ khá đẹp nhưng hành động thì không đẹp chút nào, nàng đang đứng chỉ tay ra lệnh cho 2 tên gia nhân bự con đánh đập 1 tỳ nữ đang trân mình chịu đựng máu me be bét.
– Con tiện tỳ này ngay cả đồ của bổn tiểu thư cũng dám làm bể! Đánh chết ngươi! – Tên hạ nhân tay đấm chân đạp la lối.
Tỳ nữ đau đớn không nói được nên lời miệng mồm hộc máu nằm lăn lộn.
– Chặt tay nó cho ta rồi đuổi ra ngoài làm ăn mày! – Cô gái ăn mặc sang trọng lạnh lùng đứng nhìn rồi nói.
Cảm thấy quá bất nhẫn Vệ Minh ra mặt.
– Dừng tay! Dù gì chỉ là làm bể đồ có cần phải làm quá vậy không?
Ngước mặt nhìn lên cô gái sang trọng nhìn thoáng qua Vệ Minh rồi nói.
– Tên mặt ngọc này ở đâu ra vậy? Dám xem vào việc của bổn tiểu thư! Ngươi muốn chết à!
– Tên nô tài này ở đâu ra dám ra lệnh cho tiểu thư! – 2 Tên gia nhân lập tức ra oai phóng lên lập công.
– Rắc! Rắc! 2 cánh tay của 2 tên lập tức bị vặn gãy gọn gàng.
– Á… á… 2 tren nằm lăn lộn bò tới tiểu thư xin cứu.
– Phế vật! Nuôi bọn bây tốn cơm! – Cô gái cho 2 thằng mỗi thằng thêm 1 đạp.
– Ngươi là hạ nhân của ai!
– Bẩm bẩm tiểu thư tên này là luyện dược sư đại nhân mới nhận vào phủ xin tiểu thư bớt giận… hắn… hắn không biết!! Mau! Xin lỗi tiểu thư mau! Tên không biết trên biết dưới này! – Tên Tổng quản nghe đấm đá liền chạy ra thì thấy cảnh này lập tức can thiệp.
– Sao phải xin lỗi! Ta không sai!
– Người… Ta nói nghe không hả? Đây là… Lâm Diễm tiểu thư độc nhất của đại nhân.
– Ngươi giỏi lắm! Giỏi! Giỏi! – Cô gái gương mặt tức giận quay lưng bỏ đi 1 mạch vào phòng cùng với đám tỳ nữ sợ sệt khúm núm sau lưng.
– Con mẹ người! Ta vừa mới dặn là tránh xa 4 người đó ra thì ngươi lại sáp vào hơn nữa lại đắc tội người ta!!! Má nó làm liên luỵ đến cả ta! Biến đi! Biến cho khuất mắt ta, tự ngươi làm thì ngươi chịu! – Tổng quản nổi điên.
Vệ Minh không trả lời bước tới tỳ nữ đang nằm thoi thóp nhét thuốc vào miệng nàng rồi truyền cho nàng ít chân khí, lập tức tỳ nữ như được hồi sinh ngồi dậy bái tạ Vệ Minh dập đầu lia lịa.
Lấy khăn lau máu cho cô Vệ Minh nhìn ra đây cũng là 1 mỹ nữ thực sự, gương mặt đẹp thơ ngây hoàn toàn không phù hợp với nơi này một chút nào.
– Nhỏ này cũng còn trinh đó! Quện luôn đệ! – Ma phương lại léo nhéo.
– Con bà nó coi ta là thánh chịch à muốn quện là quện! – Vệ Minh trả lời.
– Hắc hắc không ăn thằng khác cũng ăn thôi! – Nói xong ma phương lại lặn mất tăm.
– Sao cô lại lưu lạc vô đây!
– Tiện nữ… tiện nữ đội ơn đại nhân cứu giúp! Tiện nữ vốn mới vô làm được 2 ngày, tiểu nữ vụng về làm bể đồ khiến tiểu thư nổi giận…
– Cô tên gì? Đừng xưng tiện nữ với ta! Ta là Minh Vệ.
– Tiểu nữ tên Phụng Băng! Xin đa ta ân công cứu giúp! Tiểu nữ lập tức xin nghỉ việc nơi này! Đa tạ ân công đã giúp… tiểu nữ chỉ có… chỉ có chừng đáp tạ này xin ân công không chê! – Nói xong Phụng Băng móc ra vài ngân phiếu rơm rớm nước mắt.
– Cất đi! Xem ra nhỏ tiểu thư đó chưa bỏ qua đâu giờ cô xin nghỉ bỏ đi ta không biết sẽ xảy ra chuyện gì! Thôi thì cứ tạm thời vào phòng ta xem như là giúp ta dọn dẹp vài ngày! Sau đó ta sẽ tìm cách giúp cô rời đi an toàn! – Vệ Minh thầm tính.
– Vậy… vậy đa tạ ân công! Tiểu nữ nguyện hầu hạ ngày chu đáo! Đa tạ ân công! – Phụng Băng nói xong cắn môi ra chiều quyết định khó khăn mặt hơi thoáng đỏ.
Vốn Vệ Minh suy nghĩ đơn giản là cho nàng ở tạm trú vài ngày rồi giúp nàng đi, còn cô nàng thơ ngây theo tư tưởng ở cái đại lục này thì lại nghĩ tên ân công này muốn nàng hầu hạ hắn để trả công đã giúp nàng… mỗi người 1 ý.
Đi theo Vệ Minh vô phòng, Phụng Băng thẹn thùng tưởng hắn… hắn muốn làm liền, không ngờ Vệ Minh lại ngồi lên giường nhắm mắt luyện công không đá động tới nàng, làm nàng cũng hơi bất ngờ rồ tạm dẹp bỏ ý nghĩ đó mà loay hoay dọn dẹp lau chùi phòng cho hắn.
Để lại một bình luận