Phần 49
– Nàng lại không ngoan rồi! Người đâu chặt 1 tay Trần Hạ mang vào đây cho ta!
– Đừng… đừng… làm thế… ta xin ngươi!! – Nàng lại khóc hốt hoảng.
– Khặc khặc vậy nàng phải ngoan chứ! Nào nào ngồi đây! – Âu Dương Kỳ ngồi xuống giường và bảo nàng ngồi lên đùi hắn.
Trần Trang Ngọc bất lực lựng khựng làm theo nước mắt không ngừng.
– Phải vậy chứ! Thôi nào đừng khóc nữa tướng công sẽ yêu thương nàng! Bảo bối của ta! Khặc khặc.
Vừa nói bàn tay hắn lần mò vuốt ve từ đùi nàng lên eo ôm chặt lấy rồi lại lần lần lên đến ngực nàng, bàn tay bắt đầu bóp nhẹ lên vú nàng rồi xoa nắn trong lòng bàn tay.
– Ôi… êm ái quá! Nàng quả là cực phẩm.
Trần Trang Ngọc ngượng ngùng đấu tranh nội tâm nữa muốn phản kháng nửa không vì hành động của mình ảnh hưởng đến nội công mình.
Bàn tay Âu dương Kì bắt đầu di động bạo dạn hơn luồn vào trong áo nàng chạm vào da thịt mát lạnh chộp tay lên bầu vú êm ái đàn hồi khiến nàng rùng mình co rút lại.
Trần Trang Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng…
Vệ Minh thiếp xin lỗi chàng…
Ở trên phủ Âu Dương Kì trên không trung một Vệ Minh đang đứng quơ tay chỉ chỉ vẽ vẽ mặt điềm tĩnh nhưng lòng hắn thì như lửa đốt khi thấy trong phủ dang tổ chức hôn lễ.
– Con mẹ nó! Xong chưa huynh ơi! – Những lời nói dâm dục của Âu Dương Kỳ Vệ Minh nghe hết.
– Sắp rồi! Cứ làm theo ta chỉ đi! Trong phủ không biết có cao thủ Nhất Bát tiềm phục không nên để chắc chắn ta mới bảo đệ làm kết giới này! Bảo đảm xong rồi đệ có quậy banh phủ bên ngoài cũng không ai biết!
– Rồi rồi! Tiếp đi! Nhanh nào con mẹ nó chứ!
Bên trong Âu Dương Kỳ đang thỏa mãn kéo áo Trần Trang Ngọc cởi ra, cặp vú xinh xắn cân đối với 2 đầu vú hồng hào chĩa ra e ấp khiến máu nóng hắn lên tới đỉnh đầu, hắn nhìn ngắm thật kĩ rồi 2 ngón tay bắt đầu khiều nhẹ lên 2 nụ hoa đó.
– Ân… – Trần Trang Ngọc bị chạm vùng nhạy cảm lập tức run người co rúm lại e thẹn che ngang vú mình lại.
– Lấy tay ra! Ta bảo lấy tay ra!
– Ầm… một mảng lớn ngói đổ sập xuống rơi lả tả, một thân hình cao lớn gương mặt sát khí kèm theo bá khí uy áp như sứ giả đến từ địa ngục chính là Vệ Minh.
Nhìn thấy Trần Trang Ngọc đang bị uỷ khuất áo đã bị cởi Vệ Minh máu chó điên nổi lên.
Không nói nhiều một bước thất bộ tinh di đã đứng ngay sau lưng Âu Dương Kỳ tay nhanh nhẹn một chưởng lôi thuộc tính vỗ lên lưng.
Vốn tu vi của Âu Dương Kì cũng Nhất Thất nhưng hắn đang ôm Trần Trang Ngọc trên đùi hắn nên bị vướng kèm theo Vệ Minh quá nhanh nên hắn ăn trọn 1 chưởng phun máu bị thuộc tính lôi làm cho tê dại.
– Đụ má mày dám sờ gái của bố!
Vệ Minh điên cuồng vỗ không biết bao nhiêu chưởng lên người tên Âu Dương Kì hắn điên nhưng không mất lý trí vẫn chừa cho tên này một con đường sống.
Bàn tay đặt lên đầu thi triển Đấu chuyển thần công hút chân khí, một mặt dùng mê mị sưu ký ức.
– Vệ Minh! Chàng…
– Chờ ta một chút ta xử thằng này cho nàng!
Bên ngoài gia nhân nghe tiếng động lớn lập tức chạy tới đứng ngoài hỏi.
– Cút cho ta! Bổn công tử đang vui vẻ các ngươi muốn chết hả! – Vệ Minh xúc cốt vị biến thành Âu Dương Kỳ dùng giọng nói của hắn một tay hắn bịt miệng Âu Dương Kỳ.
Sau khi hút hết công lực chỉ chừa lại một chút ít cho Âu Dương Kỳ sống Vệ Minh buông tay.
– Ngươi… ngươi… là… ai…
– Hỏi con cặc! Tay này hắn chạm vào người nàng phải không?
Trần Trang Ngọc gật gật.
– Rắc! Rắc! Rắc… Vệ Minh bẻ tay nhưng là bẻ từng chút một từng ngón từng ngón rồi mới cả cánh tay.
– Á… á… tên chó cha ta sẽ giết ngươi.
– Bụp… một đấm trẹo quai hàm.
– Con mẹ mày biết đây là ai không? Nương tử của tao mà mày cũng dám me.
Vệ Minh tà ác giày vò tên Âu Dương Kỳ, khổ thân Vệ Minh là thạc sĩ y khoa trước khi xuyên không nên trên người các cấu trúc dốt xương hắn rõ như lòng bàn tay nên hắn bẻ mà không cho tên kia chết.
– Ân… Quên nữa nàng quay mặt đi chỗ khác đi!
– Thiếp không sao! Tên này chết chưa hết tội hắn bắt nội công của thiếp đem tới đây uy hiếp thiếp! Nếu không vì chuyện đó thiếp nguyện chết để bảo toàn danh tiết!
– Ân nàng bị hắn lừa rồi! Nội công nàng vẫn còn trong cung có lẽ đang bị bắt giữ nhưng tạm an toàn! Yên tâm đi ta sẽ nhanh chóng cứu Trần Hạ trưởng lão ra! – Vệ Minh thu thập được ký ức liền nói.
– Tên khốn kiếp! Ta giết ngươi!
– Từ từ đã…
– Phập… một nhát châm cài tóc xuyên thẳng qua não tên Âu Dương Kì chấm dứt tính mạng.
– Dám nhìn vú bà!
– Hừ ta còn tính móc mắt hắn nữa cơ! – Vệ Minh bĩu môi.
– Ân… thiếp quên! Thôi để lần sau đi!
– Gì còn lần sao nữa hả???
– Ặc không… không phải ý đó!
– Kaka ta đùa! Nàng chịu uỷ khuất rồi! – Vệ Minh nói rồi ôm Trần Trang Ngọc.
– Chàng biến lại chân thân đi! Ôm tên này thiếp ớn.
– Ồ quên!
Một thân ảnh Vệ Minh quen thuộc trở lại khiến Trần Trang Ngọc uất ức nhào vào lòng Vệ Minh ôm lấy hắn mà vỗ mạnh sau lưng hắn.
– Đi đi! Đi luôn đi!
– Thôi mà ta về rồi! Sắp tới tuy còn nhiều khó khăn nhưng ta hứa ta sẽ không để muội gặp nguy hiểm nữa! – Vệ Minh vỗ về yêu thương.
Mắt phượng lại chảy lệ, một bàn tay nhẹ nhàng vuốt má nàng, một nụ hôn trọn vẹn thỏa mãn bao nhiêu ngày xa cách.
2 thân xác bắt đầu tìm đến nhau bằng những nụ hôn ướt át đê mê, Vệ Minh nảy ra 1 ý định.
– Nàng ở đây chờ ta nhé! Ta đi dọn dẹp 1 tí.
– Không được ngoài đó nguy hiểm lắm! Thôi chúng ta tìm cách trốn đi thôi.
– Yên tâm đi! Ta sẽ quay lại nhé! 1 chút thôi!
Vệ Minh kiên quyết bước đi trong ánh mắt hờn dỗi lẫn lo lắng của Trần Trang Ngọc.
– Công tử! Ngài thật đúng là như hùm như hổ làm tiểu nhân đợi mãi! Mời ngài ra làm lễ mọi thứ đã chuẩn bị xong!
– Bùm! – Một chưởng nát đầu tên quản gia xu nịnh, tu vi tên này quá thấp Vệ Minh chả thèm hút.
Bỏ đi ra ngoài Vệ Minh vứt bỏ cái gì là nhân từ, dám động đến người của hắn thì là đã tự nhân án tử.
Trong đầu Vệ Minh hiện lên 10 tên tay sai trực tiếp nghe lệnh Âu Dương Kỳ sang Nam quốc bắt Trần Trang Ngọc từ ký ức của Âu Dương Kỳ.
Đi ra ngoài sảnh lớn nơi đây một bàn lễ đường được dựng lên để thành hôn phía dưới là gia nhân đứng hai bên chờ đợi.
10 tên tay sai đang đứng tụm lại nâng lý chúc mừng uống khí thế, 4 bà vợ của Âu Dương Kỳ ngồi trên ghế gương mặt cố tỏ ra uy nghiêm mình là đàn lớn.
– Ân… dữ hen… Đại phu nhân nói giọng hờn ghen.
– Ủa ngũ phu nhân đâu sao chưa ra làm lễ? – Nhị phu nhân hỏi.
Vệ Minh chả buồn trả lời mà đi thẳng đến đám đang uống rượu, chỉ có 1 tên là Nhất Lục còn lại là Nhất Ngũ Nhất tứ lôm côm.
– Công tử chúc mừng chúc mừng a! Công chúa Nam Quốc quả là cực phẩm đúng không? Kha Kha.
– Uống nào! Nâng ly chúc mừng công tử mới có thêm phu nhân như đẹp như ngọc!!!
– Cạn!
– Uống xong chưa! Xong rồi thì chết đi!
Bùm một đấm lôi điện bá đạo giáng thẳng vào mặt tên Nhất Lục nổ tan nát óc át văng tứ tung.
– Ối! Ngươi điên à!
– Bụp! Bốp! Ầm… ầm… Đùng… bạo… bạo… bạo…
Vệ Minh điên cuồng quát to bạo nổ liên tục các thuộc tính gia nhân nhốn nháo thi nhau bỏ chạy, 9 tên còn lại như dê con mặc sức cho Vệ Minh tiêu diệt hút chân khí bọn chúng.
– Chạy đi đâu! – Vệ Minh vung tay 4 ám khí dao mổ mà hắn luôn mang theo quán chú thuộc tính Lôi phóng vút về 4 nương tử đang cuống cuồng bỏ chạy của Âu Dương Kỳ, dùng thuộc tính phong điều khiển 4 dao mổ như có mắt ghim dí chính xác vào đầu 4 con đàn bà kia.
Vệ Minh giờ không thiếu gái, hắn chỉ cần gái trinh còn những cô gái này nương tử của kẻ thù không cần phải nương tay.
– Chỉ cho đệ chiêu này hạ gục mấy tên lôm côm này nè! – Ma phương nói rồi truyền tin vào đầu Vệ Minh.
– Ân… cũng giống sư tử hống của 1 bộ truyện đệ đọc!
– Chấn âm! – Vệminh hét to tên chiêu thức mà ma phương mới chỉ đơn giản chỉ là dùng công lực đưa ra ngoài theo tiếng thét to chấn nhiếp choáng váng bất tỉnh hay công lực yếu thì bạo đầu mà chết!
Vốn những gia nhân này không đáng chết nên Vệ Minh giảm nhẹ dùng 4 thành công lực chỉ cho bọn chúng bất tỉnh thôi.
Làm xong mọi việc Vệ Minh phóng mắt nhìn xung quanh máu me bê bết, xác người chết bất tỉnh la liệt.
– Nhân từ với kẻ thù là tự giết mình! – Vệ Minh âm trầm biện hộ cho sự giết chóc của mình.
Làm xong mọi việc Vệ Minh đi vào phòng Trần Trang Ngọc tiện tay lột bộ đồ chú rể của Âu Dương Kỳ mặc vào dìu tay Trần Trang Ngọc bước ra lễ đường.
Ngay tại phủ Âu Dương Kì, một lễ đường đơn giản được trang trí bằng máu tươi la liệt.
– Ân… chàng… chàng giết hết tất cả à!
– Một số đáng chết thôi còn lại chỉ bất tỉnh, ai dám động đến nương tử ta, ta đào mả cha cả nhà nó!
– Xì! Gì mà mả cha ghê quá! Mà ai chịu làm nương tử huynh! – Trần Trang Ngọc e thẹn giả vờ dỗi.
– Hắc hắc! Vậy ta đành cưới 4 cái xác kia thôi!
Cả thế giới như chỉ có 2 người nói cười, mặc kệ ai chết ai sống, nhang đốt lên cùng nhau nắm tay cùng nhau bái lạy kết làm phu thê sống chết có nhau.
– Phải chi có Mị Nương ở đây! – Trần Trang Ngọc nói.
– Ừm! Nàng ta sao rồi?
– Khi thiếp bị bắt Mị Nương nhanh trí trốn thoát ra ngoài chắc đi cầu cứu nội công thiếp! Ai ngờ cả nội công thiếp cũng bị bắt! Không biết Mị Nương giờ sao rồi? Có bình an không?
– Xem như ta nợ nàng ta 1 buổi lễ bái đường! Đợi mọi chuyện qua rồi ta sẽ cùng các nàng làm một buổi lễ thành thân!
– Được rồi! Giờ đi thôi nương tử!
Vệ Minh dắt tay Trần Trang Ngọc về phòng Âu Dương Kỳ.
– Đi đâu thế không phải cửa ra ở đây sao?
– Động phòng! Hắc hắc.
– Ân… – Trần Trang Ngọc đỏ mặt.
Để lại một bình luận