Phần 46
Vệ Minh hấp nạp chân khí xong, trong hình dạng của Lâm Đại Vệ Minh đứng dậy vung tay một chưởng vỗ mạnh vào ngực mình chấn cho phun máu rồi chạy về phủ Lâm Kỳ Nam.
– Đại ca! Đại ca cứu ta! Hộc! – Lâm Đại lại phun thêm 1 ngụm máu trước mắt Lâm Kỳ Nam.
– Nhị đệ! Ngươi sao thế? Chuyện gì?
– Sát thủ! Sát thủ! Hắn đánh lén chết 1 hộ vệ của đại ca rồi! 1 hộ vệ đang đánh giết với hắn! Đệ bị hắn chưởng trọng thương liều mạng chạy về báo cho đại ca!
– Chết tiệt! Tu vi hắn thế nào? Đang ở đâu?
– Đó! Cũng vỡ Nhất Thất thôi! – Vệ Minh chỉ hướng ngay phòng của Lâm Diễm.
– Dưỡng thương đi! Để ta đi xem! Cận vệ đâu theo ta! – Lâm Kì Nam nói xong phóng vút đi cùng với đám quân lính.
– Mẹ nó thằng này cẩn thận thế! Phải đi 1 mình là chết bà mày rồi! Xem ra phải kiếm dịp khác! – Vệ Minh tiếc nuối.
Khi Lâm Kì Nam đến nơi chỉ còn lại là 1 căn phòng xác chết đầy rẫy máu me đầm đìa, nước thuốc đổ lênh lán ghê rợn, 2 tên hộ vệ 1 nát đầu, 1 tên thì như cái xác khô khốc co quắp.
– Kiểm tra tất cả xung quanh cho ta! Nhanh lên! Lập hàng rào bảo vệ toàn Lâm Gia không được phép ta không cho ai rời đi!
Nam Trấn quốc học viện thường ngày đông đúc náo nhiệt hôm nay trở nên vắng tanh khi mọi người được Nguyên Phong cho phép nghỉ 1 tháng, trong 1 căn phòng không khí căng thẳng Nam thúc, Võ tôn và 2 vị trưởng lão luyện kim sư và luyện khí sư đang trầm ngâm gương mặt lo lắng.
– Tại sao Trần Hạ viện trưởng lại đột ngột mất tích?? Ngài ấy mới thay chức Nguyên Phong viện trưởng chưa bao lâu mà?
– Có ai nhận được thông tin gì không?
Đáp lại chỉ là những cái lắc đầu ai nấy nhìn nhau.
Còn nữa hoàng thượng vừa truyền thánh chỉ triệu hồi Trần Trang Ngọc lập tức về cung, Mị Nương cũng đòi đi theo đã xuất phát ngày hôm qua.
– Ngươi nghĩ xem 2 việc này có gì liên quan đến nhau không? – Võ tôn hỏi Nam thúc.
– Ta không biết a… có lẽ ta phải đi lên kinh thành 1 chuyến do thám xem sao?
– Để ta đi với ngươi!
– Để ta đi được rồi! Việc của học viện còn nhờ vào ngươi và 2 vị trưởng lão đây trông coi! – Nam thúc nói.
– Ân! Vậy đi! Haizzz không biết Nguyên Phong viện trưởng bế quan bao lâu? Thật sự ta cảm thấy mệt mỏi a!
– À mà ngươi có nhận được tin tức gì của Vệ Minh không? Hắn an toàn chứ!
– Ân… hy vọng thế! Có 1 cô gái đem ngọc bội của hắn về gặp ta nhờ ta bảo vệ cô gái đó!
– Vậy chắc không sao rồi còn cua gái được mà! – Võ tôn tếu táo.
– Có nên nói cho hắn việc Trần Trang Ngọc và Mị nương với Trần Hạ không?
– Theo lời cô gái đó nói hắn đang thực hiện kế hoạch gì đó ở Lâm Gia có vẻ quan trọng! Mà truyền âm phù gửi cho hắn không gửi được!
– Ân thôi vậy! Cứ để mặc hắn sinh trưởng với thần công của hắn chắc không ai làm gì được hắn đâu!
– Từ mai ta sẽ triệu hồi học viên về bắt đầu ma luyện chuẩn bị cho cuộc chiến sắp tới… có lẽ không xa! – Võ tôn nhớ lại lời Nguyên Phong cảnh báo trước khi bế quan.
Vệ Minh hoàn toàn không biết gì về chuyện đang diễn ra, không phải hắn không muốn biết mà là truyền âm phù không gửi đi được, chỉ có truyền âm phù truyền nội bộ trong Lâm Gia thì được còn truyền ra ngoài thì vô phương.
Nói về Vệ Minh hắn sau khi giết Lâm Chấn và Lâm Đại với hình dạng của Lâm Đại hắn đang tìm cách tiếp cận Lâm Kỳ Nam để thần không biết quỷ không hay tìm cách giết Lâm Kỳ Nam trong im lặng. Sở dĩ Vệ Minh muốn làm thế bì hắn muốn tiếp quản toàn bộ binh lực của Lâm Kỳ Nam vì thông qua ký ức ít ỏi mà hắn dùng Mê Mị thôi miên Lâm Đại cho biết rằng Bắc Quốc đã thông đồng với Lâm Kỳ Nam nội ứng ngoại hợp tiến quân đánh thẳng kinh thành soán ngôi.
Lâm Kỳ Nam sẽ lên ngôi hoàng đế với điều kiện cắt 4 trấn phía Nam Bắc đưa cho Bắc Quốc đồng thời thuế mỗi năm Bắc Quốc thu 1/3 kèm theo 1 điều kiện Nam Trấn Quốc học viện sẽ do Bắc Quốc âm thầm kiểm soát đổi lại Bắc Quốc sẽ giải quyết 2 vị Nhất Bát của Nam quốc và hỗ trợ nhân lực tiền tài để mở rộng đội quân dùm cho Lâm Kỳ Nam.
– Dựa vào đâu mà Bắc Quốc có đủ tự tin giải quyết 2 vị Nhất Bát của Nam quốc nhỉ? Có khi nào là Âm Dương Bang đã về phe Bắc Quốc không? – Vệ Minh đau đầu suy nghĩ.
– Nhị đệ! Thương thế sao rồi? – Câu hỏi của Lâm Kỳ Nam cắt đứt suy nghĩ của Vệ Minh.
– Đệ ổn rồi! Cũng may là không chết! Đại ca chuyện thương lương với Bắc Quốc thế nào rồi?
– Ùm cũng xong rồi xem ra chiến thư sắp được ban hành! Đệ nhanh chóng ra quân doanh đôn đốc quân lính chuẩn bị cho cuộc chiến!
– Hắc hắc ta chờ mong ngày đại ca mặc long bào! Oai hùng biết bao! Kaka – Vệ Minh học theo cách nói nịnh đầm của Lâm Đại.
– Đệ sẽ là nguyên soái thống lĩnh ba quân! Haha ngày Lâm Gia bước lên đỉnh thiên hạ không còn xa! – Lâm Kỳ Nam cao hứng.
Vệ Minh nhanh chóng đi ra quân doanh, quả là Lâm Gia nội tình khó tưởng tượng mấy trăm năm qua cùng với sự phát triển của Nam Quốc, quân đội đã phát triển kinh khủng, dưới trướng Lâm Kỳ Nam gồm 4 tên tướng lãnh mỗi tên thống lĩnh 1 nhánh quân gần 2 vạn người đặc biệt là nhánh quân 1 bao gồm các võ giả tinh nhuệ được huấn luyện vào sinh ra tử và đặc biệt điều làm Vệ Minh hứng thú nhất là…
– Chiến thú?
– A… dạ…
– À không nói tiếp đi! – Vệ Minh nghe 4 tướng báo cáo tình hình quân tình và hắn ngạc nhiên khi nghe về chiến thú.
– Bẩm phó tướng quân! Theo lệnh tất cả các chiến thú đã được phân phát đến ba quân dành cho các chỉ huy tuy số lượng còn ít chỉ khoảng 1000 con nhưng sức chiến đấu của những chiến thú cực kỳ mạnh 1 con tương đương với chiến đấu của 10 người võ giả tu vi Nhất Tứ.
– Mạnh vậy sao… ma phương huynh có biết chiến thú này là gì không? Sao ở sách của đại lục này ta đọc lúc trước không thấy nhắc tới ta?
– Chiến thú là chiến thú chứ gì mà hỏi? Ở đại lục ta mấy con thú này đầy đường chỉ ăn thua nhau ở phẩm chất và năng lực thôi…
– Dẫn ta qua đó! – Vệ Minh háo hức.
Đi theo 4 vị tướng lãnh vào đơn vị chịu trách nhiệm huấn luyện chiến thú Vệ Minh như được mở mang tầm mắt những cũi to bự trong đó chứa chiến thú con nào con nấy to lớn gấp 5 lần con trăn ở thời đại Vệ Minh điểm đặc biệt là con thú này có chân và 4 chân cong quắp như đuôi bò cạp gai nhọn chỉa lởm chởm cái lưỡi dài ngoằng từ miệng lởm chởm răng nhọn xung quanh thè ra thụt vào.
– Đây là thiểm độc thú thuộc dòng chiến thú! Nó có độc đó! Con này cho ta không thèm cưỡi! Chậm rì xoay trở chậm chạp nhưng được cái có sức mạnh quần công! – Ma phương nói.
– Nhưng điều ta cảm thấy lạ là sao những người ở đây biết cách thuần hoá nó! Với chiến thú có 2 cách để thuần hóa nó, 1 là bắt nó nhận chủ! 2 là dùng thuật trận khống chế nó! Ta xem biểu hiện bọn chúng có lẽ đây là cách khống chế thứ 2, ai mà biết cách khống chế chúng ngoài bộ tộc thuần thú sư ở đại lục ta nhỉ? – Ma phương nói tiếp.
– Hỏi là biết chứ gì!
Vệ Minh dùng mê mị thuộc tính thôi miên 4 tướng nhưng bọn chúng toàn là lính chiến vào sinh ra tử tinh thần lực mạnh mẽ nên chốc lát lập tức thanh tỉnh lại ngay.
Vệ Minh nhận ra mê mị thuộc tính này cũng có khuyết điểm khá lớn là người có tinh thần lực mạnh mẽ sẽ không có tác dụng, muốn dùng được phải dần 1 trận cho sắp chết rồi tra tấn tinh thần cho yếu ớt rồi lợi dụng lúc đó dùng mới được.
– Ân thôi vậy để xử tên Lâm Kỳ Nam rồi cũng biết thôi!
Nói vài câu căn dặn 4 tướng rồi Vệ Minh quay về phủ Lâm Đại nghỉ ngơi.
Kinh thành Nam Quốc.
Hoàng thượng mặc long bào ngồi trên ngai vàng gương mặt lo lắng gấp gáp, gần như là run sợ khác xa với vẻ oai nghiêm mà 1 vị quân vương cần có.
Bên dưới là bá quan văn võ đương thời mặt ai cũng tái mét lo lắng bàn luận nhộn nhạo như cái chợ mất đi 1 hoàng cung oai nghiêm.
– Trật tự! Các ngươi thân là bá quan văn võ nhận bổng lộc triều đình, đất nước mới lâm nguy đã nhộn nhạo lộn xộn làm sao chèo chống đại sự dẫn dắt dân chúng! – Lâm Kỳ Nam oai vệ thể hiện mình là đại tướng quân.
Cả chính điện lập tức im lặng.
Tên thái giám đang cầm chiến thư tay chân run rẩy không dám đọc muốn khóc thành tiếng.
– Đọc cho ta! – Lâm Kì Nam ra lệnh không nể mặt ai.
Hoàng… hoàng thượng vô năng, ăn chơi hưởng lạc không lo chăm sóc đất nước, oan án, giết chóc xảy ra khắp nơi, bá tính lầm than, lòng người bi phẫn di dân cầu cứu Bắc Quốc. Nay Bắc Quốc không thể đứng nhìn dân chúng cơ cực lầm than quyết định hạ chiến thư lệnh cho hoàng thượng Nam quốc lập tức thoái vị lập ra quân vương mới với sự đồng ý của Bắc quốc, trái lệnh 3 ngày sau xuất quân công phá Nam Quốc san thành bình địa…
– Xấc xược! Bắc quốc này quá xem thường Nam quốc ta rồi! Dám ra lệnh cho hoàng thượng! – Một vị thái sư trong triều nói.
– Xin hoàng thượng ban thánh chỉ ta nguyện thân già cùng liều mình chống giặc ngoại xâm! – 1 Vị tướng khác nói.
Hoàng thượng lúc này ngồi trên ngai vàng mặt xanh lét không còn hột máu, từ lúc thừa kế ngai vàng từ cha mình là Trần Hạ thái thượng hoàng nay là Trần Hạ lão sư, đất nước an bình không chiến tranh khiến hắn như 1 con chuột sa hũ nếp chỉ biết ăn chơi hưởng lạc, sự việc quân tình thì giao hẳn cho Lâm Kỳ Nam và thái sư đương triều quyết định, nay đụng chuyện hắn lóng nga lóng ngóng không biết làm gì.
– Lâm… Lâm đại tướng quân! Khanh nghĩ sao? Khanh có nhắm thắng được trận chiến này không? Ta giao hết binh quyền cho khanh! Hãy giúp ta… ta không muốn mất vương vị!!!
– Phế vật! Ta không ngờ lại sinh ra một đứa con hèn nhát như ngươi! Còn lập ngươi kế vị đúng là ta có mắt như mù! – Trần Hạ lão sư người đứng sau ghế rồng nãy giờ lánh mặt chịu hết nổi phải bước ra.
– Tham kiến thái thượng hoàng! – Bá quan đồng thanh.
– Đất nước lâm nguy có giặc ngoại xâm ngươi thân là người đứng đầu lãnh đạo đất nước mà ý chí sợ hãi co rút như 1 con chuột nhắt! – Trần Hạ quát nạt không nể mặt tên con trai chết nhát của mình nữa.
Trần Hạ ta cho dù là còn 1 hơi thở cũng nguyện cùng tồn cùng vong với Nam Quốc! Nay ta lấy thân phận thái thượng hoàng phế truất tên hoàng đế vô năng này! Cuộc chiến này… chiến!
– Lâm Kỳ Nam nguyện sát cánh cùng Nam Quốc chống lại ngoại xâm! – Lâm Kỳ Nam lập tức quỳ 1 chân hai tay vòng trước mặt.
Một cỗ hào khí lan tỏa khiến các bá quan văn võ cũng bị cảm nhiễm mà hô vang thái thượng hoàng vạn tuế…
Trần Hạ âm trầm nhìn Lâm Kỳ Nam, thực sự đây mới là vấn đề lớn nhất mà hắn đang lo âu…
Sau đó Trần Hạ cùng bá quan văn võ bàn tính đối sách chuẩn bị chiến tranh, Trần Hạ thực sự đau đầu nếu giờ bắt Lâm Kì Nam giao lại binh quyền thì sẽ khiến hắn lập tức trở mặt tạo phản, nếu bắt giữ hắn thì quân lính của hắn sẽ cũng tạo phản đánh thẳng vào hoàng cung mà để im cho hắn như thế thì sợ hắn như con chó cắn lén sau lưng, Trần hạ tiến thoái lưỡng nan thầm trách tên con trai ngu ngốc của mình vô dụng, hắn đã cảnh báo mà vẫn ngu xuẩn.
Tối hôm đó trong ngự thư phòng bên ngoài lính canh dày đặc, tên hoàng thượng hèn nhát đi qua đi lại miệng tức tối.
– Tại sao? Trẫm đường đường là đương kim hoàng thượng ai cho phép các ngươi giam giữ ta ở đây! Nhanh cho ta ra!
– Lâm ái khanh! Ta thường ngày đối xử ngươi thế nào! Tại sao lại giam giữ ta!
Đứng đối diện là Lâm Kỳ Nam đang nhìn tên hoàng thượng với vẻ mặt bối rối.
– Bẩm hoàng thượng! Đây là lệnh của Trần Hạ thái thượng hoàng! Ta thật không có cách kháng lệnh a! Thôi nào ta biết hoàng thượng thích rượu nên đặc biệt tối nay lẻn tới đây cùng hoàng thượng uống vài chén đây!
– Hay! Đúng là chỉ Lâm tướng quân hiểu ta! Nào uống nào ta thèm chết rồi! Hừ!
Chén chú chén anh Lâm Kỳ Nam bắt đầu vô đề.
– Hoàng thượng là cửu ngũ chí tôn, vạn người ngưỡng mộ sao thái thượng hoàng lại giam lỏng người ở đây nhỉ? Lúc này không có người đương triều lòng dân rối loạn bính sĩ giảm hào khí… Đúng thật là không hiểu a!!
– Hừ! Tên cha già của ta đã ở ẩn rồi không hiểu sao nay lại chui ra! Còn bắt nhốt ta chứ!
– Hoàng thượng thần có chuyện muốn bẩm báo! Những lời nói thật xin hoàng thượng đừng trách!
– Nói đi trẫm cho phép!
– Muôn tâu tình hình hiện nay chắc hoàng thượng cũng rõ Bắc quốc binh hùng tướng mạnh hơn nữa còn có 3 vị Nhất Bát! Theo hạ thần điều tra Bắc Quốc con liên kết với Âm Dương Bang! Còn Nam quốc ta Nguyên Phong từ chức bế quan ở ẩn không rõ tung tích! Xét lực lượng tương quan hạ thần nghĩ chắc bệ hạ cũng thấy! Thật sự ta không biết nếu chiến tranh xảy ra, ta cầm cự được bao lâu!
– Âm dương bang? Ngươi nói thật chứ! Tổ chức sát thủ lớn nhất sao? Sao… sao Nam quốc ta đắc tội gì bọn chúng chứ sao lại cùng Bắc Quốc liên kết!!! – Hoàng thượng mặt mày run rẩy lo sợ cho cái mạng của mình.
– Bắc quốc đã mua từ Âm Dương bang 4000 chiến thú, không hiểu Âm dương bang có thủ đoạn gì mà lại thuần hoá được đám thú đó, chiến thú sức mạnh vô địch 1 địch 10 địch trăm, Hơn nữa bọn âm dương bang tổ chức sát thủ không từ thủ đoạn! Thần thực sự lo cho tính mạng bệ hạ! – Lâm Kì Nam cười thầm trong bụng khi thấy dáng vẻ lo lắng của hoàng thượng.
– Lâm tướng quân! Ngài phải tìm cách cứu ta! Ta… ta không muốn chết! Ta chưa muốn… chết! Tìm cách cứu ta! – Tên hoàng thượng chết nhát run rẩy ôm tay Lâm Kỳ Nam.
– Theo hạ thần thấy giờ bệ hạ đang là cửu ngũ chí tôn nên sẽ là đích nhắm của kẻ thù… chi bằng hoàng thượng làm theo chiến thư tạm vứt bỏ vương quyền nhường ngôi theo ý của Bắc Quốc, ta nghĩ thế thì Bắc Quốc sẽ không có lý do gì khai chiến!
– Nhưng…
– Hoàng thượng vẫn là cửu ngũ chí tôn của hạ thần, hạ thần sẽ sắp xếp cho hoàng thượng một nơi ở bí mật rượu ngon, tỳ nữ hầu hạ ngày đêm ăn chơi hưởng lạc thú nhân gian!
– Nhưng cha ta hắn làm sao cho ta làm điều đó! Ngươi thấy đấy giờ ta còn bị nhốt ở đây làm sao có thể…
– Hạ thần có cách chỉ cần hoàng thượng làm theo đảm bảo hoàng thượng sẽ an toàn, phiêu diêu tự tại ăn chơi hưởng lạc mỹ nữ lạc thú!
– À còn nữa thần nghe nói công chúa Trần Trang Ngọc là mỹ nữ vạn người khó gặp thần mạo muội có thêm thỉnh cầu để giúp kế hoạch này thêm chắc chắn!
Để lại một bình luận