Phần 50
Nghe cô y tế chỉ, thầy Bona có vẻ bình tĩnh hơn. Thầy gọi thầy giám thị lại, điều động đám học sinh ồn ào bắt về lớp hết… giữ không gian thoáng đãng… không cho ai tập trung lại phòng y tế hết. Đám học sinh cũng có vẻ lo lắng cho cô giáo của chúng, đám học sinh của Bona thì muốn giúp thầy mình nên cứ nấn ná… thầy giám thị phải cương quyết lắm mới giải phóng tụi học sinh, trả không gian yên tĩnh lại cho phòng y tế. Các thầy cô khác ai cũng có việc nên dù quan tâm lắm, cũng phải đi, thoáng chốc, trong phòng y tế chỉ còn thầy Bona và cô Phương đang nằm xải lai thôi. Thầy bắt máy nói chuyện tiếp với cô y tế. Cô y tế vẻ như còn đang bận gì đấy, thầy gọi mãi mới trả lời tiếp:
– Rồi… xong chưa… giữ thoáng vậy dùm tui nha thầy…
– Được rồi… làm sao nữa hả cô?
– Thầy sơ cấp cứu trước cho cổ đi… sẵn làm dùm tui nhé…
– Trời ơi… tui có biết gì đâu…
– Thì có gì tui chỉ… tại tui đang bận họp thiệt mà… xong là tui chạy ù về… thầy chú ý nghe tui dặn kỹ nghen…
Cô y tế chỉ một hơi… chỉ rất nhiều nhưng dường như vẫn đang gấp lắm, chẳng cho thầy Bona được hỏi tiếng nào. Cô ta chỉ một hơi rồi tắt máy. Lâm vào tình thế oái oăm… thầy Bona đành phải làm thử, chứ rủi cô Phương có chuyện gì thì mệt. Trước tiên thầy lấy cái gối, kê lên chân của cô, cho máy dồn về tim nhiều hơn. Chuyện tiếp theo mới thiệt là nghiệt ngã, cô y tế dặn phải cởi bớt áo ra cho thoáng, vì lúc này cô Phương đang mặc áo dài kín cổ, rất khó cho đường thở. Thầy Bona cầm tay lên ngay cổ cô Phương mà phải run run, đến mấy giây mới bình tĩnh được.
Bona từng tuổi này rồi, thú thực chưa bao giờ gần gũi con gái hết cả. Bữa nay ôm cả thây hình nóng bỏng của cô Phương trên tay nãy giờ đã đành, giờ còn… còn cởi nút áo kiểu này nữa thì quả là thử thách quá. Thầy cúi mặt, tìm cái cúc áo, để mở ngay chổ cổ cho cô Phương. Phòng đang mở quạt mà mồ hôi thầy cứ rịn ra. Không khí thoáng đãng làm cho thầy có dịp ngửi được một mùi thơm thoang thoảng. Chắc đó là cái mùi hương từ cơ thể của cô Phương toát ra, góp phần làm cho thầy giáo như Bona phải chóng cả mặt.
Cả phần ngực của cô Phương vun lên, nhìn… nhìn thiệt là ngồ ngộ. Nghe người ta chỉ là cởi áo ra cho thoáng thôi, Bona không biết là cởi đến mức nào, thầy cứ lần mò một hồi… thành ra cởi nguyên cả vạt áo dài của cô để qua một bên luôn. Hai mắt Bona trợn tròn, mặt đỏ lựng như muốn ngừng thở. Hồi năm ngoái khi cô Phương mới chuyện về, thực tình không chỉ có thầy mà mấy ông thầy độc thân trong trường đều chú ý đến cổ hết. Biết rằng cô Phương xinh đẹp… nhưng Bona không ngờ rằng… cũng có dịp ngắm được cổ gần gũi vậy. Vạt áo dài trước ngực của cô Phương lật qua, cả một khoản trắng vun lên. Hai ngực cô đầy đặng, được cái áo vú đẩy cao lên, nhìn tròn căng như hai quả cam chín mọng, nói là cam vậy thôi chứ Bona nghĩ chắc loại này phải là Cam Mỹ, nó mới to như vậy. Địa hàng cô Phương một lúc, làm cho Bona quên béng hết mọi chuyện xung quanh. Một hồi sau thầy mới tĩnh được. Thầy dằn lòng xuống, tiếp tục kiểm tra theo sự chỉ bảo nãy giờ của cô y tế.
Quan sát ngực cô Phương, thầy thấy lên xuống không đều. Hồi nãy cô y tế có dặn thầy xem như vậy, coi đường thở thế nào, rồi còn hô hấp nhân tạo cho người ta. Tay Bona run cầm cập, biết xem thế nào là được đây nè trời. Cô vẫn nằm im bất động, không biết trời trăng gì cả. Bona hít một hơi dài, thầm nghĩ trong đầu: “Kệ… liều vậy… cứu người cái đã!”. Bona nghĩ chắc cô Phương đang thở khó, thầy cần hô hấp cho cổ. Mới đầu thầy dùng cách nhấn ngực… ấn nhẹ hai ba cái… thầy nghe tiếp… rồi hai tay thầy làm ngữa đầu cô Phương ra… thầy nuốt nước miếng cái ực… hít một hơi rồi áp vào miệng cô Phương thổi ngạt cho cổ.
Lúc môi thầy chạm môi cô Phương, Bona thấy xung quanh mình mặt đất như muốn nở hoa luôn. Trời đất ơi… môi con gái con nứa là vậy sao trời… sao mà nó thơm… nó mềm… nó ngọt như vậy… Bona mới áp vào một cái là không muốn nhả ra luôn… cứ muốn áp mãi vào đấy. Bona hà hơi thổi ngạt, cộng với chống ngực một chút là thấy cô Phương thở lại bình thường, mặt mày hồng hào hơn, chỗ ngực của cổ cũng vun lên vun xuống đều đặng. Thấy cô Phương thở đều lại, Bona thở nhẹ… bớt lo lắng hơn.
Thầy gọi điện báo cô y tế một lần nữa. Cô bảo vậy là tốt rồi… thầy chờ cô ấy chút xíu nữa là cổ về tới. Bona gác điện thoại xong thấy nóng cả người, mồ hôi của thầy nãy giờ vã ra như tắm. Thầy ra ghế chỗ cái bàn ngoài cửa ngồi nghĩ cho mát. Nãy giờ ồn ào chút xíu, giờ sân trường đã vắng lặng trở lại rồi. Bona lại quay lại nhìn chỗ cái giường mà cô Phương đang nằm. Thầy tặc lưỡi… người đâu mà đẹp… mà thơm lừng đến lạ. Đó giờ Bona thầm thương trộm nhớ cô Thu hoài mà cổ không chịu… đối với thầy thì cô Thu chắc đẹp nhất thế gian rồi… hôm nay được cơ hội này, mới hay cũng có người đẹp… đẹp không kém gì cô Thu cả… đẹp… mà còn thơm nữa.
Thầy sờ môi mình… vị ngọt ngào của đôi môi cô Phương vẫn còn quẩn quanh đâu đó. Cô giờ chắc không sao rồi, hai ngực tròn căng đã phập phồng, thở đều hơn trước rồi. Bất chợt, Bona lại nghĩ… để cổ nằm hớ hên vậy thì hơi kì kì… thầy đứng lên tìm cái chăn trong tủ, rồi quay lại, đắp ngang đến bụng của cô. Bona tính chỉ làm vậy thôi… nhưng sao thầy cứ đứng mãi một chỗ chẳng đi được… bầu ngực căng phồng của cô Phương… nó như hút lấy mắt thầy. Cô Phương đổ ít mồ hôi, càng làm cái mùi thơm da thịt con gái của cô toả ra nồng nực. Bona cố dẹp bỏ ý nghĩ xấu xa trong đầu đang thoáng vụt qua. Thầy thầm nghĩ đến cái danh phận của mình… không thể… không thể vậy được. Nhưng… đây là cơ hội ngàn năm một thưở, xung quanh chẳng có ai… sao không sờ thử tý chút. Thầy thèm cái nụ hôn ngọt ngào của môi cô Phương quá. Bona nghĩ, kệ, hôn một cái thì đã sao… có chết ai đâu… lỡ ai thấy thì cứ nghĩ là thầy đang sơ cấp cứu cho cô Phương thôi. Thầy nhìn quanh lần nữa, cô dập tắt ý nghĩ dâm tà của mình lần cuối nhưng có vẻ không thành công. Lần này thầy không dùm tay mở miệng cô ra nữa, mà cứ thế, áp môi mình vào môi cô Phương.
Đôi môi thầy Bona thâm dầy, chạm thật chặt vào đôi môi mềm mại của cô Phương. Hương vị quả thật mê say, ngất ngây con gà tây luôn. Thầy không thổi ngạt vào miệng cô Phương như hồi nãy, thay vào đó Bona thậm chí còn muốn hút lấy chất ngọt ngào, hơi thở nồng nàng của cô vào miệng mình. Môi cô hé mở, phà hơi thở làm căng đầy cái thân thể héo hon hơn hai mươi mấy năm chưa biết lấy mùi đàn bà bao giờ của gã thầy giáo trẻ. Một cách bất giác, lưỡi thầy Bona liền lùa ra, muốn tìm lấy tấm lưỡi của cô Phương trong miệng cô. Hơi thở cô như thổi luồng sinh khí vào cơ thể thầy Bona, làm cho ngay cả dương vật của thầy cũng căng cứng, bắt đầu cựa quậy trong chiếc quần thể dục. Bona hôn rất lâu, không muốn rời khỏi miệng của cô Phương chút nào. Mùi cơ thể dìu dịu cộng mùi mồ hôi của cô rịn ra thành một mùi đặc biệt có tính kích thích tột độ. Bàn tay Bona không ai kiểm soát, giờ đã lần lên bầu ngực căng phồng của cô Phương từ nãy giờ.
Bona không biết mình đang làm gì nữa, nhưng thầy đang sờ đôi vú căng phồng của cô Phương. Bàn tay thầy chạm phải lớp áo vú. Cảm giác thật khó tả. Một nữa vú nằm trong tay thầy, nữa còn lại phải cảm nhận qua lớp áo lót. Áo cô Phương mặc là loại áo nâng, nên thầy khẽ lách một cái là có thể sờ được cả cái đầu ty. Bona biết làm vậy là tội lỗi lắm, nhưng trời đất ơi, đây là vú con gái đây sao, cả đời thầy chỉ mơ chứ chưa bao giờ chạm vào được. Thầy chỉ dám sờ một tý thôi rồi phải rút ra, sợ mồ hôi tay mình làm ướt vú cô, sợ thầy bóp mạnh quá, có thể để lại vết hằng trên vú. Bona đã không còn hôn cô Phương nữa rồi, nhưng không gian vẫn tĩnh lặng, thầy thèm quá, muốn khám phá thêm chút gì đó trên thân thể ngà ngọc này của cô giáo trẻ quá. Thầy tiếp tục hôn cô lần nữa, tay thầy lần vào trong cái chăn, định cho nó đi sâu vào thêm nữa. Bona đang say mê khám phá thân thể cô Phương thì bất chợt nghe tiếng quát sau lưng mình:
– Bona! Anh làm cái gì vậy?
Thầy Bona giật mình, vội đứng lên, rút tay ra khỏi chăn, rút miệng mình khỏi miệng cô Phương. Thầy quay lại thì thấy người đứng ngay cửa là cô Thu. Cô mới vừa vào và quát thầy khi nhìn thấy hành động đó. Hoảng quá, Bona mặt đỏ lựng, tay chân líu ríu, vội chống chế:
– Ơ… tôi… cô Phương… cổ xỉu… tôi… tôi sơ cấp cứu mà…
Cô Thu vội xộc tới, cô lấy vạt áo dài của Phương che qua cho khỏi sexy, rồi vừa lay cô, vừa đỡ cô dậy, vừa mắng tiếp:
– Anh đừng có xạo… tôi thấy rõ ràng… tay anh đang mò mò gì đó…
Bona một mực chối:
– Không có… cô hiểu lầm rồi…
– Hiểu lầm gì chứ… anh cởi áo Phương ra làm gì…
Vừa nói… cô Thu vừa lay mạnh. Vừa hay, cô Phương dần mở mắt dậy như sau một giấc ngủ say. Cô Thu thấy vậy vội hỏi hang:
– Phương… em có sao không vậy?
Cô Phương như từ trên trời rớt xuống, cô nhìn quanh ngạc nhiên:
– Chị Thu… sao chị ở đây… sao… sao em ở đây…
Thầy Bona vội nhanh miệng:
– Hồi nãy cô bị ngất trên lớp đó… tôi mới sơ cấp cứu xong…
Cô Phương thật thà, nghe vậy thì gật gù. Cô Thu tức quá, cô nói:
– Phương… đừng nghe ổng… chị thấy…
Cô Thu vừa nói đến đó thì đã nghe tiếng bà cô y tế rổn rảng:
– Sao rồi… cô Phương sao rồi…
Liền sau đó là cô xuất hiện ngay cửa, mặt còn vãi đầy mồ hôi chắc do chạy vất vả từ chỗ họp tới đây như lời cô đã hứa. Nhìn thấy Phương, cô nói:
– Ủa… tỉnh rồi hả… thầy Bona công nhận giỏi ghê ta…
Cô Thu nghe cô y tế nói vậy, còn định tố cáo thầy Bona thêm:
– Hai người đừng tin ổng… hồi nãy ổng cởi áo Phương ra nè… rồi còn định…
Cô Phương nghe đến đó thì hoảng sợ, vội lấy tay cài vạt áo lại. Thầy Bona đỏ mặt nói:
– Trời ơi… hiểu lầm… là cô y tế chỉ tui làm vậy… cô nói dùm tui một tiếng đi cô…
Cô y tế nhìn sơ rồi xởi lởi nói:
– Đúng rồi… xỉu thì phải cởi bớt áo cho thoáng… đang mặc áo dài kín vậy thì sao thở nổi… hồi nãy hổng có ai… Bona gọi tui rồi tui chỉ ổng làm đó… Thu hiểu lầm rồi…
Cô Thu ức chế, muốn tố hết mọi chuyện, nhưng hình như cô y tế có ý bênh vực cho Bona, rồi còn Phương thì cứ ngồi đó không nói gì, thành thử cuối cùng Bona được ‘minh oan’, còn Thu chẳng biết nói gì, chỉ tức tối trong câm lặng thôi.
Thấy mọi chuyện xong xuôi, Bona tìm cớ thoái thác:
– Thôi… vậy cô lo cho cổ nhé… để tui ra đứng lớp tiếp…
– Ờ… giờ có tui rồi… không sao đâu… thầy cứ ra đứng lớp đi… còn Thu nữa… cũng lên lớp đi… Phương không sao đâu… để tui coi cho cổ…
Bona và Thu cứ vậy lần lượt rời phòng y tế. Thầy Bona đi trước nhưng chưa ra lớp vội, thầy đứng đợi cô Thu đến thì xáp lại, thầy nói:
– Hồi nãy hiểu lầm thôi… cô Thu đừng giận tui nha…
Cô Thu biết mình đuối lý nên không nói gì nhiều. Cô trách:
– Tại thầy may mắn thôi… tui cũng không muốn làm lớn chuyện…
– Trời đất ơi… cô vẫn nghĩ tui vậy sao cô Thu…
– Thầy đừng chối… rõ ràng tui nhìn thấy tay thầy đang làm gì… may mà tui vô… không thì…
– Không có đâu… cô Thu đừng nghĩ tui vậy…
– Đó giờ tui cứ nghĩ thầy thật thà… không ngờ thầy lại có cái máu 35 như vậy… từ rày sắp tới… tui không muốn lại gần thầy nữa đâu…
– Cô Thu… cô đừng đối xử với tui vậy mà…
Vừa nói Bona vừa xáp lại như muốn nài nĩ Thu nhưng cô đã lạnh lùng bỏ đi một nước lên lớp, chỉ để lại ông thầy giáo trẻ người Miên si tình, đứng lặng nhìn cô trên dãy hành lang.
Để lại một bình luận