Phần 48
Lúc tan trường, Cường lững thững đi ra bãi xe thì thấy Huê kêu mình lại. Cả hai đứng nói chuyện riêng với nhau, vừa nhìn quanh để chắc rằng chẳng ai nghe thấy. Cường hỏi, chọc cô bé:
– Chuyện gì vậy? Bộ hồi nãy ‘chịch’ còn phê sao?
– Cái anh này… hổng phải chuyện đó. Cái này em hỏi thiệt… sao tự dưng dạo này anh học sút quá vậy. Bộ… có chuyện gì vậy?
– Tự dưng sao em hỏi chuyện đó?
– Tai em hay liếc sổ điểm của mấy cô… thấy mấy cô hay than về anh lắm. Họ nói chắc anh lại chán học nữa hay sao rồi.
– Có chuyện đó nữa sao?
– Dạ!
Cường thấy cô bé cũng quan tâm mình, nên cũng thú thiệt luôn:
– Hổng phải đâu… tại lúc trước… em biết đó… cô Phương có dạy kèm anh. Rồi mấy tuần lễ nay… làm như cổ bệnh gì đó… hổng qua dạy nữa… làm anh…
– Vậy hả… cổ có nói chừng nào dạy lại anh không?
– Anh không biết nữa… không nghe cổ nói…
Huê thấy Cường thở dài. Cậu không nói ra cho cô nghe nhưng qua thái độ của Cường, Huê cũng đoán được giữa cậu ta và cô giáo Phương chắc có chuyện gì đó mới ảnh hưởng đến cậu như vậy, chứ không đơn giản là chuyện dạy kèm không thôi. Huê ngẫm nghĩ rồi nói:
– Em có ý này… nói anh nghe thử coi được không?
– Ừ… nói đi em…
– Dù sao năm nay cũng là năm cuối cấp. Cũng có mấy bạn hỏi rồi. Ngày mai sinh hoạt lớp, em hỏi cô Phương chủ nhiệm coi coi cổ có tổ chức phụ đạo cho các bạn học yếu được không. Coi coi ý cổ sao… rồi có gì anh đăng ký học…
Cường nghe vậy thấy cũng oải lắm, tình thực cậu chỉ thích học riêng với cô Phương thôi. Cô đâu có chỉ dạy cậu một môn, mà còn giúp cậu mấy môn tự nhiên khác nữa. Nhưng nghe Huê nói, Cường cũng phải ngẫm nghĩ, vì dù sao lúc này không có cô… cậu học đỡ chỗ cô Thu… để không bị tụt hậu… bữa sau cô Phương có dạy lại cũng đỡ mệt. Cường nghĩ vậy chứ thâm tâm cũng khoái, vì cậu sẽ có điều kiện gần gũi cô Thu hơn. Cường không trả lời thẳng, cậu chỉ nói sẽ suy nghĩ và biểu Huê cứ hỏi ý cô Thu vậy dùm cho các bạn khác trong lớp.
Chia tay Huê, đang phân vân ngẫm nghĩ định về thì Cường thấy cô Phương đang đi ra khỏi trường, chắc định về khu tập thể. Cậu nghĩ gì rồi chạy lại gần Phương, Cường lễ phép:
– Chào cô!
Cậu cố chào lớn. Phương nhận ra bạn trai, cô chào lại:
– Ơ… chào em!
Phương đưa mắt nhìn quanh rồi vén mái tóc dài, nói nhỏ:
– Anh… anh tìm em hả!?
Cường cũng nhỏ giọng lại, nhưng đứng gần cô nói chuyện với thái độ cung kính:
– Ừ… anh có chuyện này hỏi ý em… mấy bữa nay em không dạy anh… làm anh cũng chẳng học gì được… bị mấy thầy cô khác rầy quá trời…
– Vậy hả? Em cũng thấy lo lo… không ai chỉ bài anh… sao anh học đây. Thôi… vậy mình cứ học như cũ đi… lát em qua nhà anh…
– Khoan… không được đâu… Lúc này em mệt… mất máu nhiều… nên tranh thủ nghĩ ngơi… với lại… qua đó học… có hai đứa thôi… rủi anh lại… thì mệt lắm…
Phương nghe vậy thì đỏ mặt, cô hỏi:
– Nhưng… vậy còn chuyện học của anh thì tính sao?
– Lớp anh tính nhờ cô Thu chủ nhiệm phụ đạo, anh tính học đỡ mấy bữa. Em thấy sao?
– Chị Thu hả… ờ… cũng được đó… dù sao anh cũng đang học chỉ… có chỉ phụ đạo như vậy cũng tốt cho anh đó… em thấy hay đó…
– Còn em thì sao… anh vẫn muốn học với em thôi…
– Thôi… vậy anh ráng xin học với lớp phụ đạo của chị Thu coi sao. Mai mốt em khoẻ lại thì tính sau. Nếu học không được, mình lại học như cũ, còn nếu chị Thu dạy tốt, anh cứ học của cả hai, càng tốt hơn chứ sao anh lại lo…
Thấy cô Phương nói vậy cũng có lý, Cường an tâm hơn. Cường cười rồi nói:
– Vậy hả… nếu bạn gái anh đã nói vậy, chắc anh phải nghe thôi…
Phương cười, nói:
– Đồ quỷ… anh chọc em hoài…
– Hi hi… chứ sao… muốn học gì phải xin phép em… chứ không thôi em giận… em không dạy cho anh nữa… chắc lúc đó… anh mất dạy luôn…
Cả hai nghe vậy thì cười ngất, nhưng vẫn phải cố giữ ý tứ vì còn đang ở trường. Cường tranh thủ hỏi thăm Phương rồi thì chia tay, ai về nhà nấy.
Bữa sau lớp sinh hoạt với cô chủ nhiệm, Huê quả nhiên làm vậy, cô bé lấy lý do đại diện cho các bạn để đề xuất với cô. Cô Thu hơi băng khoăn vì hiện nay trên sở cấm các thầy cô tổ chức dạy thêm, học thêm. Lớp phụ đạo trường cũng có mở, nhưng dành cho tất cả học sinh, đến gần cuối học kỳ hai mới mở cho các bạn ôn thi. Thấy các bạn đề xuất, cô cũng nhiệt tình. Cô ngẫm nghĩ rồi nói sẽ xin phép nhà trường, nhưng chắc chỉ phụ đạo một số bạn yếu kém có nhu cầu học, và chắc là sẽ dạy một vài buổi chiều trong tuần.
Tuần sau, khi xin ý kiến BGH xong, cô nhờ Huê thông báo lại. Trường đồng ý, nhưng các bạn đi học phải có giấy đề nghị đàng hoàng. Nhà cô Thu không có chỗ nên trường sẽ cho mượn mấy phòng học trống vào buổi chiều. Tuần học 3 buổi, còn học phí thì cô không có nói. Lớp nghĩ chắc cô ngại, nhưng Huê đại diện các bạn trong lớp bàn bạc, thống nhất để gửi cho cô. Thấy Huê nhiệt tình giúp mình vậy, Cường xung phong là người đầu tiên đi học. Tụi còn lại thấy vậy thì cũng lục đục đăng ký. Cường hỏi Huê có đăng ký học chung không thì cô bé từ chối, cô bé bảo buổi chiều phải đi làm phụ gia đình không đi học được. Cường thấy tội nghiệp, định nói Huê cứ đi học đi, có gì tiền học phí Cường đóng dùm cho cô bé, tuy vậy cô bé vẫn từ chối. Huê nói dù không tốn tiền học, nhưng bữa đó không đi làm thì cũng hao hụt kinh tế gia đình. Nhà Huê tuy không quá khó khăn, nhưng cô bé cũng phải phụ ba mình lo kinh tế gia đình, trong khi mẹ đi làm xa. Thêm vào đó, Huê nhắc Cường là lớp này cô Thu chỉ dạy chủ yếu là phụ đạo cho các bạn học yếu như Cường thôi, Huê có đi học cũng mất công.
Cả lớp hẹn ngày học sớm nhất rồi bắt đầu luôn. Cô Thu cho học trùng giờ với ca chiều của trường, nhưng chỉ học 2 tiếng thôi là cho nghỉ. Lớp của Cường học thì không phải ai cũng giỏi hết, tuy nhiên số lượng nhà không có điều kiện như bé Huê thì chả ít, thành thử ra rốt cuộc đi học thêm buổi chiều ở trường cũng chưa tới chục đứa. Mấy phòng học ở tầng dưới có lớp hết rồi, trường cho cô Thu mượn căn phòng tít trên lầu ba. Hồi đó nhà nước đầu tư xây trường thì bự chà bá, mà không tính đến số lượng học sinh trong khi vực nên nguyên dãy hành lang tầng trên cùng gần như bỏ phí. Hôm bữa học đầu tiên, Cường tan trường buổi sáng nhưng chẳng ghé về nhà ăn cơm dù nhà cậu ta cũng khá gần trường. Cậu ghé tiệm ăn đại rồi vào trường sớm ngồi chơi luôn. Cường biết bản tính mình lười, về đến nhà, cởi quần áo ra tắm rửa là chỉ muốn ngủ. Lúc trước do chỉ học riêng với cô Phương, khá lý thú thì Cường còn ráng lết xác ra ngoài, sau này thì cũng hẹn cô đến nhà chứ chẳng đi đâu nữa. Bữa nay có học chung với các bạn khác nữa, đã học thêm học bớt mà còn đến muộn nữa thì phí, nên Cường ăn xong là quay lại trường luôn.
Đang giờ nghĩ trưa, học sinh các lớp chiều vẫn chưa đến, sân trường trống vắng lắm. Cường cất xe rồi lên tầng ba tìm phòng học. Cường còn nhớ cái dãy hành lang này vắng tanh nè. Hồi bữa Huê còn rủ cậu leo lên tầng mái lúc đêm nữa. Bữa nay Huê về nhà rồi, chứ không thôi cậu cũng rủ cô bé ở lại chịch cái cho đã. Lớp học chưa có ai, Cường mới đến chỉ thấy có mỗi cô Thu đang loay hoay với cái chổi trong tay. Phòng này trường ít sử dụng, mấy bà lao công làm biếng chả lao dọn nên bụi bặm ghê lắm. Cô Thu quét mà bụi tung mù mịt, phải dùng cái khẩu trang mà đeo vào. Thấy Cường vào, cô ngưng quét dọn, cười nói:
– Sao đến sớm vậy em?
– Dạ… tại em cũng làm biếng về nhà… nên ăn ở ngoài luôn rồi trở lại… ủa… bộ cô cũng không về nhà luôn hả?
Cường hỏi vậy vì thấy cô vẫn mặc nguyên bộ áo dài dạy học hồi sáng. Cô cười:
– Nhà cô ở xa… về thì mất thời gian lắm… với lại bữa nay cô tranh thủ lên dọn… lớp dơ quá…
– Để em làm phụ cô nha!
Cậu vất cái cặp rồi sắn tay áo vào làm giúp cô Thu. Cô tranh thủ quét rác, còn để Cường lấy khăn lau sơ lại bàn học. Cường từng tuổi này rồi, chỉ biết ăn, học, rồi đi chơi thôi chứ bao cái chuyện dọn dẹp này đều có kẻ khác lo nên nhìn cậu lúng túng lắm. Cô Thu phải phì cười vì cậu làm chẳng đâu ra đâu, làm cô phải dọn lại nữa. Từ hồi học với cô Thu đầu năm lớp 9 tới giờ, tính ra đây là lần đầu tiên Cường nói chuyện riêng với cô nhiều như vậy. Lúc trước Cường thấy cô nghiêm nghị lắm, không cười đùa nhiều trên lớp, chắc tại không có dịp thôi, chứ khi cô nhìn thấy Cường leo bàn ghế lóng ngóng, nhìn cái điệu cô cười đáng yêu vô cùng. Hai cô trò lau dọn tý chút thì mấy đứa khác trong lớp cũng bắt đầu vào, có tụi nó giúp nên công việc hoàn thành nhanh hơn. Tụi bạn Cường đến lớp cũng đủ rồi nên buổi học bắt đầu luôn sau khi dọn dẹp xong.
Cô Thu chỉ lại một số điểm còn chưa hiểu lúc ở trên lớp, cho thêm bài tập để Cường và các bạn làm. Học kiểu này Cường thấy dễ hiểu hơn, vì cậu có thể thoải mái hỏi những điều chưa hiểu. Khoản cách tiếp xúc cô trò cũng gần hơn nữa vì cô có điều kiện chăm chú nhìn từng đứa làm bài. Buổi sáng đi dạy, chiều còn dạy lớp Cường, chắc cô cũng vất vả, cậu thấy mồ hôi cô lấm tấm trên trán, thấm ướt cả lưng áo dài, làm cho hàng dây áo ngực phía sau in hằng lên luôn. Chưa kể, Cường khám phá cô Thu khá ‘thơm’. Cô chẳng xài nước hoa đâu, chắc đây là mùi hương tự nhiên của cô thể cô, nó quyện với mùi mồ hôi của cô, quyến rũ vô cùng, làm Cường lúc học cứ mãi ngất ngây ngơ ngẩn. Buổi học đầu tiên kết thúc quá nhanh, Cường thấy nó cứ vụt qua mà cậu còn hằng tiếc nuối. Nhiều lúc Cường nghĩ đó giờ trên lớp học chính mà cậu cứ cảm thấy vậy chắc giờ cậu học giỏi lắm luôn rồi.
Để lại một bình luận