Phần 25
Đúng như Phương nghĩ buổi tối Cường không quay trở lên nhà tìm cô. Lúc chiều cãi nhau, cô giận nên mắng rồi trách cậu ta cũng nhiều. Cường còn trẻ lại có tự ái của con nhà giàu nên cô nghĩ chắc cậu ta giận lắm. Chả hiểu giận đến thế nào mà sáng hôm sau cô cũng không thấy Cường lên lớp đi học. Cô còn ngại chả biết giận nhau vậy rồi, lên lớp dạy học sao nhìn mặt cậu ta, vậy mà không thấy cậu ta, cô cứ ngóng ngóng, nhiều lúc ngó ra cửa, mong rằng hôm nay cậu ta chỉ đi trễ thôi chứ không bỏ học. Bữa nay cũng là thứ sáu, nghĩ cũng lâu rồi không về thăm mẹ nên buổi sáng dạy xong, cô về thu xếp nhà cửa rồi ra bến xe đón xe về Cần Thơ.
Ở Cần Thơ với mẹ mà tâm trí cô cứ nghĩ ngợi về Miệt Thứ. Hồi nhận được tin phải tạm chuyển công tác về đó dạy, cô hoang mang lắm, nghĩ thấy ngán vì cho là mình bị ‘đì’. Mẹ cô cũng lo cho cô lắm, nhưng khi cô về thăm nghe con kể dạy học ở Miệt Thứ cũng vui, cũng cơ sở vật chất khang trang, mẹ Phương lòng cũng an tâm phần nào. Về với mẹ có hai đêm hai ngày mà Phương thấy ngày dài dằng dặc, cứ nghĩ lại chuyện của mình và Cường, về mối quan hệ giữa cô và cậu ta. Thực chất trên lớp học thì cô là cô giáo của cậu ta, khi về đến nhà thì nói xin lỗi gần cả tháng nay cô sống với cậu ta chả khác gì vợ chồng. Đến với nhau bằng một dịp tình cờ, bỏ qua cái lỗi của cả hai bên, cứ coi như đó là duyên nợ đi, cả hai ăn ở với nhau khá hồn nhiên, không tính toán gì cả. Cô thì nhút nhát, sợ sệt sợ đổ bể chuyện sẽ ảnh hưởng đến thanh danh nhà giáo, cậu ta thì quá hồn nhiên, quá vô tư, quá nghịch ngợm đến nỗi bày cái trò… cái trò kêu thằng khác đến hiếp dâm cô. Chả hiểu cậu ta nghĩ gì, cậu ta có ý định sao khi làm vậy. Cậu ta làm cho Phương phải sợ chết khiếp, phải khóc cũng nhiều. Gây nhau rồi, không nhìn mặt nhau luôn cũng được, nhưng nghiệt ngã là cô và cậu ta sẽ còn gặp nhau dài dài, gặp hầu như mỗi bữa, không biết tương lai sẽ phải đối mặt nhau như thế nào đây.
Phương trở về Miệt Thứ chiều chủ nhật. Sáng thứ hai lên trường có tiết dạy thì nghe tin sét đánh từ lớp thằng Cường. Thì ra từ bữa chiều thứ năm cãi nhau với cô xong, thằng Cường đi nhậu, đi quậy với đám bạn đến tối, trên đường về do say xỉn nên đụng xe gây tai nạn. Cô nghe tụi bạn nó bàn tán thì chắc cũng không bị gì nghiêm trọng đến mức gãy tay gãy chân nhưng cũng xây xát ghê lắm, phải ở nhà nằm tịnh dưỡng mấy bữa nay. Lúc gây với thằng Cường thì cô giận lắm, chẳng muốn nhìn mặt cậu ta nữa, không thấy cậu ta đến xin lỗi này nọ thì cô ngóng, chừng hồi nghe Cường gặp tai nạn, tự nhiên lòng cô như bị lửa đốt. Cô không dám hỏi thăm tụi bạn trong lớp của cậu ta nhiều hơn nữa vì ngại không tiện. Cường cũng thuộc dạng quậy phá có tiếng nên bị cái chúng bạn cũng ‘thương’ lắm.
Nghe cậu ta bị tai nạn mà tụi nó cứ vui ra mặt, không đứa nào chịu đứng ra vận động, tổ chức cho bạn bè đi thăm nom nên cô cũng không có cơ hội ‘đi ké’. Đến giờ trưa, tan trường rồi mà cô vẫn nấn ná ở lại chưa muốn về nhà. Cô cứ tần ngần suy nghĩ mãi chẳng biết phải làm gì. Lòng cô có gì đó cứ thôi thúc, biểu cô phải đến chỗ thằng Cường ngay. Cô thấy cũng lo lắm vì… vì dù sao nghĩ cho cùng cậu ta cũng là… là học trò của cô mà. Vắng mặt hôm thứ sáu, đến hôm thứ hai là tận hai buổi rồi, là giáo viên bộ môn của cậu ta, cô thấy mình có trách nhiệm phải hỏi thăm coi thế nào. Sau khi suy nghĩ thiệt hơn, cô quyết định sẽ đi thăm cậu ta. Muốn biết thằng Cường ở đâu hình như không khó lắm ở thị trấn này. Cô nghe thằng Dương nó nói mẹ Cường bán vàng có tiếng ở chợ. Cô lân la ra đó, hỏi thăm mấy người bán hàng, hỏi thằng Cường thì ít người biết chứ hỏi Cường Đô La thì ai cũng hay. Theo lời chỉ dẫn của người ta, cô lại trước cửa một căn nhà lầu khá khang trang. Chỗ này là trung tâm thị trấn, chắc toàn là nơi mấy người giàu có ở, nhà ai cũng to đẹp lắm, mà to nhất đẹp nhất thì đúng là chỉ có nhà của cậu ta thôi. Cô tần ngần đi qua lại, nữa muốn nhấn chuông nữa ngại ngùng chỉ muốn về thôi. Lát sau có một người đàn bà xách giỏ mở cửa từ trong nhà đi ra, thấy cô đi qua đi lại nhòm nhòm thì kêu cô lại hỏi:
– Cô tìm ai vậy?
Mặt cô đỏ lựng, ấp a ấp úng hỏi thăm:
– Chị cho hỏi… nhà này là nhà của anh… à không… của em Tiểu Cường phải không?
Bà kia nhìn cô một lượt, thấy cô vẫn mặc áo dài nhìn như kiểu cô giáo, bà ta ngờ ngợ:
– Đúng rồi… mà cô là… bộ là cô giáo của Cường hả?
Phương sẵn tiện gật đầu, cô nói:
– Dạ… nghe tụi nhỏ nói Cường bị tan nạn giao thông, nên em đến hỏi thăm…
– À vậy sao… trời đất ơi… cô giáo đến nhà sao không gọi cửa…
Nói rồi bà ta đon đả mở cánh cửa sắt mời cô vào nhà. Nhà cậu ta rộng và đẹp thật, nhà cao mấy tầng, trang thiết bị nội thất khá mới và hiện đại. Bà kia dẫn cô đi qua căn phòng khách để lên lầu, thẳng đến chỗ của Cường. Đến cánh cửa phòng, bà ta gõ cửa mấy cái, cô Phương đứng hai tay cứ mắc cỡ giữ cái cặp của mình. Thấy gõ cửa không mở, bà ta nói: “Chắc còn ngủ!” rồi tiếp tục vặn nắm cửa đẩy vào. Bên trong căn phòng không bật đèn tối thui, cửa sổ thì đóng kín mít nhưng hình như có máy lạnh nên phòng mát lắm. Bà ta với tay bật đèn lên rồi gọi:
– Cường ơi… dậy… có cô giáo đến thăm nè!
Cậu ta hình như đang ngủ mơ màng được người phụ nữ kia đỡ dậy ngồi dựa lưng vào gối. Cường dụi dụi hai mắt, rồi mở tròn khi nhận ra là cô, Cường lắp bắp:
– Em… à… à không… cô… cô Phương.
Cô mắc cỡ gật đầu chào cậu ta chứ không nói lời gì. Người phụ nữ kia đon đã:
– Cô ngồi chơi, để tôi đi rót nước!
Hình như thấy không tiện, Cường nhăn mặt đuổi khéo người phụ nữ kia:
– Thôi… bà đi lo công chuyện của bà đi… để tui rót nước cho cô giáo được rồi…
Người phụ nữ kia nghe vậy chỉ ờ một cái rồi chào cả hai mà đi ra, cửa vẫn để mở. Thấy vậy Cường nhăn mặt nói:
– Nói bao nhiêu lần rồi… phòng máy lạnh… ra vào đóng cửa dùm cái.
Cô Phương nghe vậy thì với tay đẩy nhẹ cho cánh cửa sập lại. Cô ngần ngừ hỏi:
– Mẹ em hả?
Cường cười rồi lắc đầu:
– Ha ha ha… mẹ em bận buôn bán cả ngày… rãnh đâu mà ở đây… người làm thôi…
Cô Phương ngẩn mặt ‘ờ’ lên một cái, thì ra là kẻ ăn người ở trong nhà, chứ cô cũng không nghĩ Cường hỗn tới mức ăn nói với mẹ mình trống không như thế. Cường nói xong thì cũng ngần ngại, cậu ta tằng hắng rồi chuyện giọng:
– Em… uhm… em tới thăm anh hả?
Phương mắc cở vẫn đứng ngay cửa, đỏ mặt gật gật đầu rồi lí nhí hỏi:
– Anh… anh có sao không?
Cường nở nụ cười tươi rói. Cậu ta tung mền đang đắp, giơ hai cánh tay, một cánh tay trái đang bó, cánh tay còn lại cùng hai chân rồi mặt mũi của cậu ta nữa, trầy trụa tùm lum.
– Hi hi… không sao… chỉ bị mấy miếng khô bò này thôi…
Phương thấy vậy mới để cái cặp xuống, rồi lại giường xem kỹ:
– Đâu… để coi coi…
Câu ta chìa tay chân ra cho Phương xem, cô tặc lưỡi:
– Trời đất… trầy trụa hết rồi, còn gãy tay nữa chứ ở đó mà nói không sao…
– Không sao thiệt mà… tay này anh chỉ bị trặc, bó lại vài bữa là hết àh… em coi nè…
Vừa nói Cường vừa chìa tay tới. Cô Phương vừa xem vừa nắm, rồi sờ nhẹ vào mấy chỗ bị thương của Cường lúc nào không hay. Mấy chỗ trầy trên tay chân đã ra máu khô đông cục lại, mặt mũi thì cũng bị sơ sơ thôi, không ảnh hưởng ‘nhan sắc’ lắm. Lúc cô đang xem xem vế thương thì Cường nhân đó giơ tay phải ra chụp lấy bàn tay cô. Cô mắc cỡ, quay mặt lại nhìn ra cửa, định rụt tay lại nhưng thôi để yên đó, chỉ quay mặt đi chỗ khác, lấy mái tóc che lại thôi. Cường lấy cánh tay đang băng bó của mình, vuốt mái tóc loà xoà của cô hỏi:
– Em… còn giận anh không?
Cô vẫn quay đi im lặng. Cường nài nĩ:
– Thôi mà, chuyện đâu có gì đâu, đừng giận anh nữa mà…
Nghe cậu ta nói ‘không có gì đâu’ Phương bực lắm, cô quay lại:
– Anh… anh nói vậy mà nghe được…
Nhưng thấy cậu ta đang thương tích thế này, nhìn tội tội cô không nói thành lời được, im lặng luôn. Cường đổi chiều, hôm nay cậu ta không nổi nóng mà nói giọng khá tình cảm:
– Anh… cho anh xin lỗi… chuyện đó… anh không cố ý…
Bao nhiêu giận hờn mấy bữa nay, khóc lóc bao nhiêu nước mắt, nghe cậu ta nói câu ‘xin lỗi’ nhẹ nhàng vậy Phương như được thở hắt ra, trút hết được bao nhiêu gánh nặng. Cường tâm sự:
– Anh biết lỗi của mình rồi, tại cái bữa thằng Miên nó hiếp em… anh thấy… thấy em cũng thích… nên anh mới nghĩ ra chuyện… cho nó phục vụ em…
– Anh nghĩ em là loại con gái nào… bộ cho ai… cho ai… chơi… cũng được hả?
– Ừ thì anh biết… anh xin lỗi mà… em đừng giận anh nữa… mai mốt anh không dám vậy nữa.
– … còn nữa… sao tự dưng… anh kêu thằng Miên… nó… nó hiếp em…
– Không có… cái đó không phải anh kêu… cái đó là tình cờ thiệt mà…
– Anh đừng có xạo em nha…
– Thiệt mà!
– Nó là người làm của ba anh, không lẽ anh không biết nó!
– Em ơi, ba anh là chủ mấy trại tôm, nhân viên hàng trăm, thậm chí cả ngàn… làm sao anh biết hết, nhớ hết tụi nó được…
– Vậy hả!
– Ừa… chuyện tối đó là tình cờ thiệt mà… tại cái thằng đó nó lên thị trấn chơi về khuya mới mò đại chỗ nào đó ngủ qua đêm… ai dè gặp em không khoá cửa thôi…
– Cái đó là tại anh… anh biểu em để cửa chờ anh!
– Ừ thì cũng tại anh… để anh kể nghe tiếp. Sau đó anh nhận ra cái áo nó bỏ lại… rồi anh mới hỏi thăm chỗ trại tôm ba anh… mới tìm ra nó… anh tính đánh nó một trận…
– Rồi sao nữa?
– Thì… tự nhiên… anh lại nghĩ ra cái chuyện đó nên mới…
– Nên mới kêu nó đến hù em… rồi… rồi… ghét anh quá… anh xấu lắm biết không?
Vừa nói cô vừa quay qua đấm đấm vào ngực thằng Cường. Thằng Cường không chống cự, chỉ cười cười rồi dang cả hai cánh tay ôm cô vào lòng. Cậu ta thủ thỉ:
– Thôi biết rồi… Trăm ngàn lỗi cũng là tại anh… anh xin lỗi em nha…
Phương nức nở, chắc suýt tý nữa lại mít ướt rồi:
– Hic… mai mốt đừng làm vậy nữa nghe chưa?
– Rồi rồi… mình bỏ qua chuyện đó đi… hôm nay em tới thăm anh là anh vui lắm… mấy bữa nay không gặp nhớ em muốn chết luôn hà…
Để lại một bình luận