Phần 33
Năm học mới đã bắt đầu ở trường THCS Thứ Mười Một. Năm nay nhà trường đón nhận cùng một lúc rất nhiều tin vui. Hè vừa qua, kết quả thi tốt nghiệp của học sinh trường khá tốt, được trên Sở họ khen quá chừng. Cơ sở vật chất của trường không ngừng được đầu tư, khang trang, sạch sẽ, hoành tráng nếu so sánh với mặt bằng chung của một huyện vùng sâu, chưa nói đến lực lượng giáo viên của trường năm nay cũng đi vào quy cũ. Nhớ lại mới năm ngoái đây thôi, trường tuy hoàn thiện cơ sở vật chất nhưng khá thiếu giáo viên, may nhờ trên sở điều động từ các nguồn giáo viên trẻ ở các trường sư phạm về. Nhờ vậy năm nay không xảy ra tình trạng thiếu giáo viên, không cần điều động thêm thầy cô nào về trường nữa. Dù không nói ra, nhưng tập thể giáo viên nhà trường còn nhận thấy có một tin vui chẳng kém các tin kia.
Cậu học trò nổi tiếng học dốt, quậy phá nhất trường, ‘Cường Đô La’ sau năm học lớp 8 vừa rồi tự nhiên thay đổi 180 độ. Cậu ta ngoan ngoãn hơn rất nhiều, cố gắng học tập làm kết quả có khá lên trông thấy. Cường đạt đủ điểm trung bình để lên lớp 9, một chuyện tưởng chừng như quá bình thường đối với một cậu học sinh, nhưng đối với nhà trường chắc cũng đủ để đốt pháo ăn mừng rồi. Trong trường có tin đồn râm ran rằng gia đình Cường bỏ tiền cho cậu ta mời một giáo viên rất giỏi để dạy kèm riêng cho cậu, và nhờ vị giáo viên đó mà làm thay đổi hoàn toàn con người Cường. Chuyện thực hư thế nào không hay nhưng chỉ mãi là tin đồn vì chưa ai từng nhìn thấy hay nghe Cường nhắc tới chuyện học thêm học bớt của mình bao giờ.
Cô Phương là giáo viên mới, thuộc dạng trẻ nên được điều động về các vùng sâu vùng xa một thời gian để thử thách, đồng thời rèn luyện kỹ năng, khả năng đứng lớp vững vàng sau này. Cô về Miệt Thứ dạy học tính ra cũng đã một năm trời. Năm đầu tiên làm quen cũng vất vả thật, tưởng chừng nhiều lúc cô không chịu nổi, đã nộp đơn xin nghĩ rồi lại chạy lên lấy lại đơn đó thôi. Qua được ngưỡng cửa khó khăn đó rồi, mọi chuyện hình như cũng ổn thoả. Khác với lớp giáo viên trẻ được điều chuyển về vùng sâu vùng xa khác, xem chừng cô rất hài lòng với cuộc sống hiện tại ở đây, không kêu ca than phiền gì cả. Phương mới về trường mà đã được phân công ‘ca khó’, ngay cái lớp có cậu Cường quậy phá kia, vậy mà lạ thay, cô vượt qua rất nhẹ nhàng, thậm chí Cường còn tỏ ra khá nghe lời cô nữa. Anh chị giáo viên cũ lẫn mới, nhiều lúc gặp cô hay động viên và rất nhiều lần khen ngợi về khả năng cảm hoá học trò của cô. Chắc cũng nhờ vậy từ năm thứ hai trở đi, cô được phân công dạy nhiều hơn cho cả hai khối lớp 7 và 8, đồng thời cô cũng được tin tưởng giao làm chủ nhiệm một lớp 8 khác.
Đối với cô Phương, đây là lần đầu tiên cô được giao chủ nhiệm một lớp, nên không tránh khỏi hồi hộp lo lắng. Mấy năm trước đi dạy, cùng lắm là cô chỉ giảng giải, hoàn thành trách nhiệm trong môn học của mình thôi, năm nay được cái ‘chủ nhiệm’ này, thì trách nhiệm phải nặng nề hơn. Biết Phương trẻ, mới làm chủ nhiệm lần đầu nên các thầy cô khác cũng không ngại chỉ bảo cô nhiều điều, giúp cô quan tâm, nắm bắt tâm lý học trò sát sao hơn. Anh chị đi trước chỉ Phương nhiều điều lắm, nhưng sao tới lúc làm thực tế, cô thấy cũng dễ ợt. Làm như có một điều gì đó luôn rất thuận lợi với cô, ngay từ những lần tiếp xúc đầu tiên, tụi học trò luôn rất nhanh chóng quý mến cô. Cô đứng sinh hoạt lớp, thướt tha trong tà áo dài, mái tóc cột cao gọn gàng, giọng nói truyền cảm là hết thảy tụi nó đều im lặng lắng nghe, ngắm nhìn. Tụi học trò năm nay của Phương cũng nghịch lắm, nhưng cũng không thể bằng cái cậu Đô La năm ngoái. Tụi nó không sổ sàng như Cường, nhưng lắm khi trong lớp Phương vẫn nghe tụi nó râm rang, nói cô là hotgirl này nọ. Phương nghe tụi nó bàn tán về nhan sắc của cô nhiều lắm, phần lớn là khen ngợi không thôi.
Những lúc đó Phương cũng mắc cỡ lắm, mặt cô đỏ hồng, hai má phụng phịu lên. Cô nghẹn cả lời nên cũng chẳng hơi đâu mà trách mắng, la rầy tụi nó. Ngẫm lại thì tụi nó đều còn nhỏ, đang cái tụi dậy thì nên tò mò này nọ thôi. Nói tụi nó vậy, chứ như Phương thì sao… cô cũng tò mò kém gì tụi nó, tính ra cô giáo của tụi nó cũng là dạng khờ khạo, may gặp cao nhân chỉ bảo cả năm trời nên giờ mới bớt ‘quê’ đó thôi. Phương hơi khờ khờ tý, tính tình lại hiền hoà, dễ mến nên nhanh chóng thân thiết với một số thầy cô khác trong trường. Trong số các cô giáo của trường, Phương ít tuổi nhất nên các thầy cô khác xem cô như em, quý mến cô lắm. Các cô thì quý mến, còn các thầy thì khỏi bàn luôn, đặc biệt là mấy thầy trẻ trẻ chưa có gia đình. Nhiều thầy rất mến Phương, rất thích cô, hay hỏi hang, săn đón này nọ lắm. Vậy chứ mà cô mắc cỡ lắm, chẳng dám thân mật với thầy nào hết, chỉ hay đi chơi với các giáo viên nữ, các ‘chị’ của cô thôi.
Thực ra tại các thầy thiếu thông tin nên không biết đó thôi chứ từ hồi hè, cô Phương đã có người yêu rồi. Thằng Cường học trò cô đã tỏ tình với cô trong một buổi tối lãng mạn, bên bờ biển Phú Quốc song vỗ rì rào. Cô đổ gục với Cường từ lâu rồi, nên cậu ta ngỏ ý là cô chấp nhận ngay nên tính ra bây giờ chính thức thì cô cũng đồng thời là cô giáo cũ, là người yêu, là bạn gái của Cường, học trò cũ của cô rồi. Mặc dù vậy, cả hai vẫn mang danh phận cô – trò, Cường không học lớp cô nữa nhưng vẫn còn học ở trường nên không thể công khai chuyện tình cảm được. Cường biết điều đó nên đồng ý cùng cô giữ kín bí mật, không để ai hay hết.
Mới đầu khi chấp nhận yêu cậu ta, cô cũng lo lo lắm. Cường còn trẻ, mới 18 tuổi thôi, tính tình thì quái chiêu, hay bày trò này nọ làm… làm lắm khi Phương sợ muốn chết… nhưng cũng phải thành thực công nhận là làm bạn gái của Cường thì sướng quá trời. Cô Phương được Cường chu cấp, cung phụng không thiếu thứ gì. Chẳng phải chỉ toàn hẹn hò để ‘chịch’ nhau không thôi mà lắm khi cuối tuần, Cường chở cô ra miết đến Rạch Giá, cho cô đi chơi, đi shopping đủ thứ, từ quần áo, đến đồ trang điểm… Gia cảnh của Phương đó giờ cũng chẳng khá gì, những vật chất đó với cô ngày trước thật xa lạ, nhờ có Cường mà cô mới tiếp xúc được. Cường thậm chí còn rộng tay mua sắm cả vật dụng trong phòng ở của cô nữa. May mà Phương ngăn cản chứ suýt chút nữa thì Cường cũng đòi lắp máy lạnh cho phòng cô rồi. Cậu ta than vãn là mỗi lần ngủ lại phòng cô nóng quá nên đòi Phương cho lắp máy lạnh để thoải mái. Phương nghe cũng thấy thích thích nhưng nghĩ lại, sợ làm vậy thì lộ liễu quá, sẽ gây chú ý đến các thầy cô khác. Phương phân tích cho Cường nghe để cậu ta hiểu vầ sự từ chối của mình, sợ Cường lại giận mình. Hai bên nói qua nói lại cuối cùng Cường cũng mua cho cô cái quạt làm mát đứng, dùng nước lạnh làm mát không thua gì máy lạnh cả. Cường mua cái nhỏ, để trong phòng xài, cũng ít gây chú ý.
Những gì kể trên là những thứ thuộc về vật chất mà Cường chu cấp cho cô Phương, vậy còn về phương diện tình cảm hay là tình dục thì sao? Từ hồi Cường tỏ tình xong, Phương mới phát hiện ra cậu này mặc dù ăn chơi rất dữ dội nhưng thực chất chưa có mối quan hệ nghiêm túc với cô gái nào, hay nói cách khác với cả hai đây đều là mối tình đầu. Phương phát hiện ra dù quan hệ thoải mái, ăn chơi rất nhiều nhưng chưa có cô gái nào được Cường vinh dự tỏ tình, đòi làm người yêu như cô hết. Biết thêm điều đó càng làm cho cô thấy vui sướng và hạnh phúc nhiều hơn nữa.
Từ hồi cuối mùa hè cho đến những tháng đầu năm học lớp 9 của Cường cả hai cùng đắm mình trong hoan lạc nhục dục. Cường gần như không còn đi chơi bời bên ngoài mà dành tất cả sức lực để thoã mãn cho cô. Dù Cường kém cô đến 6 tuổi nhưng sao càng lúc cô càng nhận ra nét đàn ông của cậu ta, càng say đắm trong những khoái cảm tội lỗi mà Cường mang đến cho cô. Cường vừa tròn 18, cô cũng mới hơn tuổi đôi mươi chút xíu nên cả hai tràn đầy sức sống và ham muốn. Dù không còn học nữa, Cường vẫn bắt cô đến nhà cậu ta dạy kèm mỗi ngày. Những buổi đến nhà Cường dạy kèm là những giờ phút mà cặp tình nhân cùng vùi mình trong những cơn ái ân điên loạn.
Ba mẹ Cường bận lo làm ăn, nhà chỉ có bà giúp việc tin cẩn nên cả hai khá thoải mái. Mỗi buổi đến nhà Cường, vừa qua khỏi cánh cửa ngoài là cả hai đã ôm chặt lấy nhau. Cô Phương cũng ít khi e lệ bẽn lẽn như cái dạo ban đầu nữa. Trước mặt Cường cô không còn giữ ý tứ, vẻ đoạn trang đạo mạo thường thấy trên lớp học nữa. Thay vào đó, cô hết mình cùng thả vào nhục dục, thoã mãn thể xác không cần kềm chế. Cô thích cái cảm giác bị Cường trói lại bằng dây, nhiều khi những sợi dây siết chặt, thít vào da thịt trắng nõn của cô đau ghê gớm. Rồi có lúc Cường treo cô lơ lửng trên trần nhà, chỗ cái móc sắt giữa nhà, cậu ta dùng cọng lông chim, vuốt ve khắp người cô nhột nhạt. Cũng có khi Cường trói cô vào một chỗ, để cặp mông trắng tròn bành ra, rồi đánh cô bằng cọng roi da, cho mông đít cô sưng đỏ lên. Cường còn đùa bảo cô là khỉ đít đỏ nữa chứ.
Cường đánh cô đến khi cô la đau, đau điếng phải van xin cậu ta mới dừng lại. Cậu ta bắt cô quỳ xuống trước mặt mình, dùng cái miệng xinh đẹp ngoạm lấy dương vật căng cứng của cậu ta, mút một cách ngấu nghiến. Cường thích thú bắn tinh khắp mặt cô, cô mê đắm, cô thích thế lắm. Ở trên trường, trên lớp, cô Phương vẫn đoan trang, nghiêm nghị với học trò, nhưng ở với Cường cô chỉ là một cô gái khát tình, khát khao dục vọng mà thôi.
Một hôm vào dịp cuối tuần rãnh rỗi, Cường rủ Phương đi xa chơi một chuyến. Lần này cả hai không còn đèo nhau bằng chiếc xe tay ga đắt tiền của Cường nữa mà bằng một chiếc xe số khá bình thường, và Cường không còn là người cầm tay lái nữa thay vào đó là cô Phương. Cô mặc quần sóc ngắn củn cỡn, phía trên là áo thun bó ôm nguyên thân hình nuột nà. Cường mặc một cái quần jean, cũng áo thun thời trang ngồi yên vị ở yên sau. Qua khỏi thị trấn đông đúc, đến con đường quốc lộ ngoài thì cả hai mới lấy được nét tự nhiên. Cường chủ động ngồi sát, ôm gọn thân hình cô vào lòng. Cô Phương mới biết chạy xe còn hơi yếu, lo tránh mấy chiếc xe tải ngược chiều, cô không nhận ra là Cường đã thò tay ra trước, ghì chặt hai tay lên vú cô từ hồi nào hổng hay. Cô lo lái xe mệt muốn chết mà Cường cứ bóp bóp vú cô đau quá, làm cô nóng hết cả người. Cặp vú cô lúc đầu còn mềm mại, êm dịu, bị cậu ta bóp miết rồi cũng thành cương lên, cứng ngắt. Cô chạy xe trên đường không thể tập trung được nên quay lại nói:
– Anh thôi đi… người đâu mà phá quá hà…
– Hì hì… phá tý xíu mà… hổng chừng vậy em lại thích đó chớ…
– Thích cái gì mà thích… anh bóp đau quá chừng nè… thôi… em hỏng lái đâu… anh lái xe đi…
– Thôi đi… anh không lái mấy chiếc xe số cà tàng này đâu. Ai biểu em… người ta nói mua xe tay ga cho lại hỏng chịu… đòi mua xe số. Đòi vậy thì tự lái đi ha.
– Em là cô giáo… lương không có bao nhiêu tự nhiên lại lái xe tay ga… nhìn kỳ lắm… mua chiếc xe cũ này cũng được rồi… nhìn vậy người không có nghi…
– Ừa… không có nghi thì em lái đi… anh hỏng lái đâu…
Nghe Cường nói vậy thì Phương lại ra chiều nũng nịu:
– Hic… anh ăn hiếp người ta… ai đời con trai lại bắt con gái lái xe chở mình…
Cường đâu có hiền lành gì, cậu ta đáp ngay:
– Có đâu… ai bắt gì đâu… tại em lái chưa quen… thì tập lái đi…
– Anh hỏng thương em gì hết…
– Đâu có… thương mà… em thấy hông… em vừa lái… anh vừa massage cho em nè… hi hi…
– Massage gì mà kỳ cục… lợi dụng thì có…
– Hi hi… thôi đừng than vãn nữa… ráng đi… mình cũng sắp qua tới An Biên rồi nè…
Cường nhắc làm cô mới nhớ, mới chút xíu mà cả hai đã gần chạy tới thị trấn của huyện kế bên rồi. Thấy cũng gần tới nơi, Phương quay lại hỏi Cường lần nữa:
– Mình… bộ mình làm thiệt hả anh?
Cường nghe vậy thì trợn mắt:
– Chứ còn gì nữa… đừng nói anh là em đổi ý à nghe…
– Nhưng… nhưng em thấy kỳ kỳ sao ấy…
– Kỳ cái gì mà kỳ… giờ này em còn bày đặt nữa… lần trước em cũng nói kỳ đó… vậy mà lúc chơi thì xung quá trời…
– … thì… thì dù sao… thằng Miên cũng là người quen…
– cũng có khác gì đâu… thằng này cũng ok lắm đó em…
– Thôi… hay là mình thôi đi anh… gọi thằng Miên đi…
– Anh nói rồi… tại nó cũng bận chớ bộ… thôi em đừng nói nữa… chạy nhanh đi…
Số là hôm nay cuối tuần rãnh rỗi, Cường nổi hứng lại rủ cô Phương đi làm tình tay ba. Tính ra đây là lần some thứ hai của cặp đôi. Cường thấy lần nào cũng vậy, khi đề nghị thì Phương mắc cỡ, đến lúc xáp chiến lại rất cuồng nhiệt, lồn thì rĩ nước lênh láng. Cường nói dối chứ tại cậu ta không thích rủ thằng Miên làm tình với cô Phương nữa, dù sao cậu ta cũng thực sự sợ cô sẽ có cảm tình với hắn.
Cường chẳng phải ghen bóng ghen gió gì với thằng người làm khố rách áo ôm đó đâu, mà đó là nỗi sợ rất thực. Thằng đó ‘trâu’ thấy bà cố, chịch gì mà dai như quỷ, làm cô Phương của Cường mê tít thò lò cũng chả có gì lạ. Lần trước, khi some với thằng Miên, Cường biết cái chuyện có lén chịch với thằng Miên một cái nữa mà không nói với cậu ta. Cường chả giận gì cô nên chẳng thèm nói chuyện đó ra, Cường biết cô vậy chứ mà ‘khờ’ lắm, kiểu gì cũng là bị thằng Miên mọi kia dụ dỗ thôi. May sao lúc đó Cường có kế hay, lúc sau cho nó chịch cô Phương thoải mái, te nòng luôn, nó sợ nên riết không dám lén phén nữa. Cô không nói ra, nhưng dạo gần đây Cường biết cô nhớ và thèm thèm cái cảm giác làm tình tay ba lắm.
Cường hỏi thì cô chối đây đẩy, nói này nói nọ, nhưng thâm tâm cậu biết. Cậu chẳng qua cũng là yêu cái nép đằm thắm dịu dàng, rồi cả cái sự dâm dục ẩn sâu trong trái tim thổn thức của người thiếu nữ đó thôi. Nói nào ngay thì bình thường Cường cũng hay lên mạng, có chat chít rồi quen biết với một số đồng zâm trên mạng. Mấy bữa nay làm tình với nhau cuồng nhiệt, Cường lại phải dụ dỗ miết cô mới chịu nghe theo sắp xếp của cậu ta. Nghe Phương nói ‘thôi này thôi nọ’ mà Cường thấy phát ghét, thích lắm mà cứ bày đặt. Nhưng thương là cậu ta thương cái kiểu giả bộ e ấp đó lắm nên cũng ráng làm ‘người xấu’, ráng dụ dỗ người yêu mình sa ngã vậy.
Nói cho đã rồi vậy mà lúc gần tới nơi cô Phương vẫn ra kiểu mắc cỡ, e lệ, Cường động viên miết cô mới chịu chạy thẳng xe máy đến An Biên luôn. Đến nơi, Cường chỉ cô đến một nhà trọ khá khang trang lịch sự ở trung tâm thị trấn rồi cả hai phi thẳng xe vào. Cô Phương đứng mắc cỡ, đỏ mặt để Cường lấy phòng một mình. Đây chẳng phải là lần đầu tiên cả hai mướn phòng thế này, nhưng tại hôm nay Cường bày cái trò đặc biệt quá, làm Phương phải ngại luôn. Vào đến phòng, Cường mở máy lạnh rồi quay qua bảo cô:
– Thôi em vào tắm rửa sạch sẽ chuẩn bị đi… đường đi bụi bặm quá chừng…
Phương đứng đó cứng đan tay vào nhau, rồi hỏi cậu ta:
– Anh à… liệu… liệu có sao không… cái anh này… có đàng hoàng không…?
– Uhm… anh coi rồi… em an tâm… thằng này nhỏ con thôi… nhưng nói chuyện hiền lành… đàng hoàng… được cái tướng nó cũng có tập gym… cu to… chắc em sẽ thích lắm…
Nghe Cường nói vậy Phương càng mắc cỡ hơn:
– Thôi… không phải là chuyện đó… nhưng… đàng hoàng là được rồi… em sợ…
Cường đẩy cô vào nhà tắm, rồi nói:
– Ừ thì đàng hoàng… không để ai biết… anh biết mà… em đừng nói nữa… tắm sạch đó nha…
Để lại một bình luận