Phần 49
Tan lớp học thêm, Cường thấy hứng cả người quá sức. Cậu nứng đến nổi trên đường về, cậu lòng vòng tìm bé Huê. Chừng hồi thấy được cô bé rồi, Cường một hai nằng nặc bắt cô bé lại nhà mình. Cường ‘ngấu nghiến’ cô bé, chịch cô bé tơi bời trong cơn phê mà không cho cô bé tắm rửa lại luôn, bắt cô giữ nguyên cái mùi mồ hôi mặn chát trên cơ thể. Huê cố gắng chiều ý Cường. Cô bé tội nghiệp vừa phê quá sức, Cường chịch đến hai lần mới chịu tha cho mà, vừa sợ bỏ hàng đi lâu bị chủ la nên Cường vừa xong là cô bé lục đục mặc quần áo bỏ đi ngay, để Cường nằm ngơ ngẩn trong phòng. Mấy bữa có đi học thêm lớp cô Thu về là hầu như lần nào Cường cũng nứng như vậy, lúc kiếm được bé Huê còn đỡ, lúc không kiếm ra chổ xả, Cường đành tự xử luôn.
Cường còn trẻ tuổi, sức trai tràng trề phơi phới, tính tình thì dâm dục, nhà cửa đủ đầy điều kiện vậy mà thầm mê đắm vào chuyện tình cảm với cô Thu của mình lúc nào chẳng hay. Tính của mấy cậu thiếu gia con nhà giàu là vậy, cái gì kế bên, dễ đạt được thì không bao giờ quý trọng, thứ ở xa, cao cao hơi ngoài tầm với thì luôn kích thích, luôn muốn chiếm hữu cho được. Cường không hiểu, cũng chẳng nói thành lời, nhưng riết hồi tình cảm hồn nhiên cô – trò giữa Cường và cô Thu không còn nữa, trong mắt cậu không còn hình ảnh một cô giáo hiền hoà, dễ mến nữa, mà chỉ còn một tấm thân nhục dục, đầy mê đắm mà cậu muốn chiếm hữu. Chỉ tội cho cô Phương, cô giáo trẻ ngây thơ, chưa nếm mùi đời, chưa biết tiếng yêu, giờ trót yêu cậu đại gia nhà giàu đó, trong khi Cường còn đang mê đắm, mãi mê thoã mãn lạc thú thì cô vẫn còn bận rộn giải quyết hậu quả cuộc tình chóng vánh giữa hai người.
Sức khoẻ cô Phương không quá tốt, phương pháp phá thai bằng thuốc cũng ảnh hưởng nhiều đến cô. Dạo này nghe lời Cường cô vẫn cố tịnh dưỡng nhưng thấy cơ thể vẫn hay ra máu, vẫn nhức đầu chóng mặt hoài thì cô sợ lắm. Một bữa cuối tuần, cô định rũ Cường chở cô lên Rạch Giá kiểm tra sức khoẻ, nhưng ngẫm nghĩ mãi thì cô lại thôi. Gần đây Phương biết Cường mới đi học thêm cô Thu, chắc đang vất vả lấy lại căn bản, chẳng nên phiền cậu ta làm gì. Ngoài ra đi ba chỗ khám mấy cái này, có Cường đi theo, mắc công lại bị bà bác sĩ nói này nói nọ tội cho cậu ta. Nghĩ vậy Phương chẳng nói Cường tiếng nào, cô lẳng lặng lái xe máy lên Rạch Giá kiểm tra sức khoẻ. Mọi bữa hễ có Cường chở đi, con đường quốc lộ bụi mù cỡ nào Phương thấy đều không thành vấn đề, nay không có cậu ta, sao Phương thấy nó cứ xa xôi diệu vợi. Lên đến Rạch Giá, Phương phải khám ngoài giờ. Bác sĩ theo dõi chỉ cho cô thuốc bổ và nói đó là những phản ứng phụ bình thường, dặn cô cứ an tâm. Nhưng bác sĩ cảnh báo, cơ địa cô hơi yếu, nên tẩm bổ nhiều, chứ không thôi cứ mất máu nhiều vậy không nên. Nghe bác sĩ nói vậy, cô chẳng dám hỏi gì nhiều. Không lẽ giờ mở miệng ra hỏi bác sĩ chừng nào mới ‘chịch’ lại với người yêu được. Bà ta nghe vậy chắc sẽ chửi cô té tát luôn quá.
Phương đi xe một mình về Miệt Thứ, cô chạy chậm, giữa đường sợ không khoẻ nên hay dừng lại uống nước, thành thử lúc quay về lại thì trời cũng đã về chiều. Cô Phương chạy qua cầu, ngắm nhìn dòng sông lớn. Ráng chiều đẹp, nhìn thật lãng mạn, lúc này mà có Cường chở cô vi vu ở đâu đó, như chỗ đầm tôm chẳng hạn, chắc là sẽ thích thú lắm. Phương nhìn những chiếc xe đạp, xe máy chạy qua lại con đường nhộn nhịp giữa thị trấn mà mủi lòng. Thời tiết quá đẹp, nam thanh nữ tú chắc chở nhau đi chơi đây. Đang rưng rưng cảm xúc tủi thân, chợt Phương thoáng nhìn thấy có cái gì đó quen quen trong số mấy chiếc xe máy đang chạy phía trước cô. Phương mới chạy về, thấy trời đẹp nên chạy tà tà, nón bảo hiểm và cả khẩu trang bịt kín mặt vẫn chưa bỏ ra. Ráng chiều làm ánh sáng nhá nhem, khiến Phương nhìn không rõ, đến khi cô nhìn rõ thì thấy ở phía trước đầu xe cô là chiếc xe tay ga đắt tiền, quen thuộc của Cường, bạn trai cô. Chuyện chiếc xe không đáng nói, vấn đề là xe phía trước chở hai người, một trai một gái, đang ôm nhau xà nẹo.
Cô Phương xay xẩm mặt mặt, như quán tính, cô giảm ga, rồi rề rề chạy theo sau đuôi chiếc xe tay ga. Cả người cô Phương run lên một cảm giác ghen tức. Cô tự nhủ lòng… ờ thì xe của Cường… cậu ta chở bạn đi chơi cuối tuần… có sao đâu… đâu… đâu có gì đâu… Phương cứ tự nhủ như vậy rồi chạy theo chiếc xe của cậu ta như cái máy. Mãi đến khi chiếc xe rẽ vào một nhà nghĩ, Phương mới tắt máy, dừng xe ngay phía trước. Cô lại nghĩ… ờ thì… bạn trai cô… chở ai đó… vô nhà nghĩ… có sao đâu… Phương như bấn loạn. Cô không biết mình đang làm gì, tự dưng cô lấy điện thoại, bắt máy gọi cho Cường.
Bên đầu dây kia, cô nghe đổ chuông một hồi mới thấy Cường bắt máy. Đồng thời, cậu ta đi ra phía trước cửa nhà nghỉ đứng nghe phone. Phương nép mình ở một góc không để Cường nhìn thấy mình. Cường nói giọng rất hồ hởi:
– Sao vậy em? Gọi anh có gì không?
Phương cố giữ bình tĩnh, cô nói:
– Dạ không… hôm nay em lên Rạch Giá khám…
– Sao vậy? Bộ có chuyện gì nữa hả?
– Không có… tại em hay chóng mặt… bác sĩ cũng nói không có gì… dặn em nghĩ ngơi…
– Sao đi khám mà không rủ anh?
– Tại… tại sợ anh mắc học…
– Cuối tuần mà học gì… đi xa sao không nói anh chở đi…
Nghe Cường quan tâm đến mình vậy, cô vẫn ấm lòng. Cô nuốt nước mắt hỏi:
– Anh… anh đang làm gì đó!?
– Anh hả… ờ… anh đang ở chổ ba anh… phụ ba anh công chuyện…
– Vậy hả… cuối tuần anh không đi chơi sao?
– Không… không có em… anh đi với ai…
Cường vẫn nói giọng đùa giỡn với cô một lúc lâu. Cậu ta còn dặn cô nghĩ ngơi tịnh dưỡng. Những khác với lúc trước, Cường không hẹn sẽ đến chỗ cô. Phương cố giữ bình tĩnh để kết thúc cuộc hội thoại. Cô đau khổ, tự dưng nước mắt tuôn ràng rụa. Tại sao Cường lại làm vậy, tại sao câu ta lại nói dối với cô. Cường vừa cúp máy, ở phía trong nhà nghĩ một người con gái đi ra. Cậu ta nói với cô gái mấy câu, rồi ôm eo nhau rất tình tứ đi vào trong. Phương nhận ra cô gái kia. Cô gái ăn mặc sành điệu, khác với lúc trên trường nhưng cô vẫn nhận ra, đó là bé Huê, bạn học cùng lớp với Cường. Phương chạy một mạch về nhà, đóng cửa phòng lại, nằm xuống giường mà khóc thật to. Cô nghĩ mình thật ngốc, nghĩ rằng mấy bữa nay chắc Cường cũng chịu đựng dữ lắm vì không gần gũi với cô. Lắm khi cô lại nghĩ, không hiểu sao cô lại ghen tuông như vậy. Cường có quan hệ với cô bé kia thì đã sao, cũng giống như cô đã lén quan hệ với thằng Miên, hay thằng Dương trước kia đó thôi. Cô đã tự buông thả mình, không lẽ lại đi ràng buộc bạn trai cô. Bao nhiêu suy nghĩ rối rắm trong đầu Phương. Đành rằng là vậy, nhưng tại sao, cớ gì mà Cường lại phải nói dối cô, chẳng lẽ Cường đã chán cô, đã hết yêu cô rồi sao???
Phương là con gái… dù đã trưởng thành nhưng cũng mới yêu lần đầu, nên còn yếu đuối, còn khờ dại lắm. Cô đau khổ, khóc suốt hai ngày cuối tuần. Khóc đã thì ăn… ăn xong thì ngồi đó vẩn vơ. Cường không gọi gì cho cô, chắc là bận ở bên cô bé Huê kia rồi. Cô buồn, không thiết gì ăn uống, chỉ lót dạ vu vơ thôi… thuốc men bác sĩ cho cũng không thèm đụng đến nữa.
Ngày thứ hai đầu tuần, Phương có tiết sớm ở lớp. Cô ráng giữ bình tĩnh, trang điểm lại gương mặt ủ dột của mình cho bớt tiều tụy. Dù sao cô cũng phải lên lớp, cô còn có mấy đứa học trò đang chờ đợi cô. Sáng nay cô bỏ cả bữa sáng, khu tập thể ở sát vách trường nhưng hôm nay cô vào trễ những 10 phút. Tụi học trò lớp cô nhốn nháo cả lên, đến khi Phương an vị trên lớp thì mới giữ trật tự trở lại. Cô không kiểm tra bài cũ, mà bắt đầu dạy luôn bài học mới. Bữa nay cô dạy ở lớp này 2 tiết. Tiết đầu tiên cô dạy mà mọi thứ cứ nháo nhào lên, con số lộn tùm phèo lên hết, làm tụi học trò ngồi phía dưới cứ tủm tỉm cười, rồi lại rầm rì bàn tán. Nhiều đứa kháo nhau: Bà cô mình bữa nay bị bà nhập hay sao ấy.
Phương ráng cố gắng chống cự, mong sao cho hết tiết sẽ quay về phòng nhưng đến khi bắt đầu vào tiết thứ hai thì cô không còn trụ vững được nữa. Cô rời khỏi bàn giáo viên, vừa cầm viên phấn lên định viết tiếp lên bảng thì hai mắt hoa đi, hai chân bủn rủn. Cô ngã nhào trên bục giảng giữa tiếng la hét ỏm tỏi của tụi học sinh. Mấy đứa ở đầu bàn nhao nhao lên: “Cô… cô”. Cả lớp hỗn loạn, tụi học sinh trai gái hoảng hốt. Có đứa đỡ cô dậy, lay lay tấm thân cô. Cô Phương nghe tụi nó nói hết, nhưng sao miệng chẳng mở được để trả lời đứa nào hết. Rồi cô nghe tiếng như tụi học trò hét lên: “Thầy… thầy Bona ơi!”… Cô cảm thấy như mình được đỡ bằng một cánh tay rắn chắc. Cánh tay nhấc bổng cô lên, rồi cảm giác bềnh bồng như ở trên mây vậy.
May sao lớp của Phương dạy ở tầng dưới, phía ngoài là sân tập thể dục. Thầy Bona đang vào tiết với tụi học trò thì nghe lớp của cô náo loạn. Thấy cô xỉu trên bục giảng, thầy chạy vào lớp ẵm ngữa cô đưa vào phòng y tế. Thầy cô giám thị thấy vậy thì chạy ngay đến lớp của Phương, thay cô giữ trật tự tụi học trò. Cả trường như ong vỡ tổ trong vài phút, may sao còn có mấy thầy giám thị giữ trật tự, bắt tụi học trò trở lại học, không ồn ào huyên náo nữa.
Thầy Bona ẵm ngữa cô Phương chạy một mạch đến phòng y tế của nhà trường, theo sau lưng là một số học sinh của lớp cô Phương và cả lớp thể dục thầy đang dạy nữa. Đám học sinh nhốn nháo mở cửa phòng y tế. Cửa phòng không khoá nhưng bên trong chẳng có ai. Thầy Bona đỡ cô Phương xuống giường, lục lọi điện thoại của mình để gọi cho cô phụ trách y tế. Đám học sinh chẳng ai bảo ai, đứa thì mở quạt, đứa thì tập trung lại chỗ cô Phương. Giúp thì không giúp gì được nhiều, chỉ tổ làm cho không khí ồn ào thêm. Thầy Bona gọi một hồi thì nghe tiếng bắt máy, thầy vội vàng nói trong điện thoại:
– Cô… cô đâu rồi… cứu… cứu… có người bị xỉu…
Tiếng thầy Bona cũng hơi hoảng, lớp thêm tiếng ồn ào của tụi học sinh xung quanh làm cho bà cô y tế chẳng nghe thấy gì:
– Thầy bảo sao… ồn quá… tui nghe không được… xỉu… ai xỉu… học trò lớp thầy hả?
– Không phải… là cô Phương… cô xỉu trên lớp… cô ở đâu… về gấp…
– Chết cha… tui đang họp trên huyện… chút xíu mới về kịp… cổ sao vậy?
– Tui… tui không biết… thấy cổ nằm im hà…
– Được rồi… để tui chạy về… thầy giữ điện thoại… làm theo tui chỉ nghe…
– Được… được rồi… cô nói đi…
– Tui nghe tiếng tụi học sinh chung quanh đông lắm phải không?
– Đúng rồi…
– Thầy nói thầy giám thị giải tán tụi nó đi… cổ đang xỉu mà bu đông vậy… ngộp thở sao…
– Ờ… tui biết rồi…
Để lại một bình luận