Phần 2
Hết tiết của mình, Phương thu dọn sách vở chào tụi học trò rồi lững thững trở về. Cô mới chuyển về dạy ở trường này chưa đầy một tuần lễ, nhà cửa không có nên được bố trí ở một dãy nhà tập thể ngay sát trường. Bản thân Phương khi chuyển về đây dạy cũng hoang mang lắm. Cô ở Cần Thơ tốt nghiệp, dạy một thời gian mới chuyển về đây. Phương bị ảnh hưởng bởi lời bài hát Em Về Miệt Thứ nên khi chuyển về, hình ảnh về nơi này rất khác trong suy nghĩ của cô. Xe đò chuyển cô đến đây cũng trãi qua một đoạn đường khá vất vả vì ngoài quốc lộ còn đang xây dựng, nhưng về đến thị trấn thì cô thấy khang trang, sạch đẹp, thậm chí còn đẹp hơn trường cũ mà cô dạy ở Cần Thơ nữa. Trường mới đẹp, sạch sẽ, dãy nhà ở cho giáo viên nhà xa như cô cũng ngon lành lắm. Nguyên dãy nhà bốn tầng, nhìn sang thấy cả khuôn viên trường. Mỗi phòng đều có toilet khép kín kiểu như nhà trọ công nhân thôi nhưng khá rộng. Nguyên khu tập thể rộng vậy chứ Phương thấy cũng ít người ở. Ba dãy tầng dưới thì đầy chứ nguyên dãy tầng 4 trên cùng mà Phương đang ở chỉ có mỗi phòng của cô thôi, các phòng còn lại chưa ai ở cả.
Trời trưa nóng nực, về đến phòng, đóng cửa lại, bật quạt lên là Phương bắt đầu cởi bộ áo dài của mình ra. Không khí không nóng nực lắm nhưng leo bộ cầu thang lên đến tầng 4 làm cô cũng thấy oải oải. Phương cởi áo dài ra mà thấy mồ hôi còn đọng trên ngực mình, làm khuôn ngực cô bóng lưỡng. Phương từ từ cởi hết áo dài, quần dài, đồ lót ra rồi tự ngắm mình ở cái gương dài phía ngoài tủ áo. Nhà Phương nghèo, đơn chiếc không có ai, cô mê nghề dạy học từ nhỏ nên giờ cũng vui lắm khi đã chập chững bắt đầu với cái nghề gõ đầu trẻ này. Nhưng… nhưng chẳng hiểu sao, bề ngoài là vậy, còn trong thâm tâm Phương có cái gì đó… nó… nó suy đồi… nó vô văn hoá… vô giáo dục hơn… đó là những khi không có việc gì làm, cô hay nghĩ ngợi lan man và mơ tưởng đến những thân thể đàn ông con trai. Phương biết ở địa vị của mình mà hay nghĩ ngợi về ba cái chuyện đó là sai trái. Phương ngoan, suốt ngày chỉ lo học hành từ lúc còn trên ghế nhà trường đến khi đi làm cho đến bây giờ… Phương từ chối hầu hết lời yêu của những anh chàng đồng trang lứa để chăm chú cho việc học… giờ cô thành công rồi… coi như cũng có thành quả rồi… vậy thì sao?
Lúc này dục vọng cô càng mãnh liệt hơn.
Tự dưng Phương thấy sao tiếc tiếc, sao hối hận ngày xưa từ chối lời yêu, sự đeo đuổi của mấy anh chàng bạn học, để giờ đây khi còn một mình, cô lại cứ khao khát, cứ ham muốn, muốn được chiều chuộng chăm sóc, muốn được chung đụng xác thịt hơn. Từ khi chuyển về đây, hết giờ dạy trên lớp là Phương lại trở về với căn phòng này, một mình cô với bốn bức tưởng. Sự đơn độc làm cho cửa mình cô bắt đầu ướt là cô lại càng khao khát mãnh liệt. Vô tình khi đang ngắm cơ thể mình trong gương, Phương dùng tay rờ rẫm khắp thân thể. Mồ hôi nhễ nhại, căn phòng kín làm cơ thể cô cứ nóng nóng như sắp lên cơn sốt, hai bầu vú nó cứ căng cứng như hai cái nhọt. Dưới âm hộ cô nở ra đỏ mộng, cương tức, cô thấy người cứ rạo rực khó chịu. Phương tò mò lấy hai ngón tay đút và ấn thật sâu vào âm đạo, một thứ nước nhờn nhờn từ đâu trào ra, một cảm giác dễ chịu khoan khoái dâng lên trong lòng cô. Cô lấy tay xoa hai bầu vú, xong lại xoa vùng mu, nước nhờn vẫn còn rỉ ra khiến đám lông vốn đã đen tuyền láng mượt của cô càng láng thêm, ướt bết lại. Đứng rờ rẫm, ngắm nghía một lúc thấy ướt quá, Phương vào nhà tắm.
Cô múc nước trong xô xối ào ào lên khắp cơ thể. Nước mát làm cho cô thấy khoan khoái dễ chịu phần nào. Phương lấy xà bông tắm cục bôi khắp vùng mu, tay xoa đều làm bọt nổi lên tung toé. Cô dạng háng ra tựa lưng vô tường âm hộ nổi vồng lên phía trước, cô xoa xà bông thật nhiều làm bọt nổi tung toé. Một tay xoa vùng mu, tay kia cầm ca nước xối liên tục, âm đạo cô nhột nhạt khoái cảm dâng tràn. Nỗi sung sướng ở đâu dâng lên làm cô đê mê như ngất đi, nước nhớt lại chảy ra đầm dề từ âm hộ. Đang lim dim mắt tận hưởng khoái cảm, chợt Phương nghe tiếng gõ cửa bên ngoài như có ai gọi phòng mình. Cô choàng tỉnh, thò đầu ra ngoài hỏi:
– Ai vậy?
– Dạ… là em nè cô…
Tiếng nói ở bên ngoài cửa, nữa lạ nữa quen. Nghe giọng còn nhỏ nhỏ, Phương đoán chắc có lẽ là học trò đang gọi cửa. Cô nói ra:
– Ờ… chờ cô chút xíu… cô ra liền…
Phương xối ào ào tiếp mấy cái cho nước làm trôi đi chỗ xà bông còn đang dính. Chả hiểu sao cô khá vội, chắc cô sợ học trò ở ngoài đợi mình lâu. Phương mở tủ lục trong đống đồ mình, cô thấy một cái váy ngủ. Hổm rày Phương ở đây có một mình, về đến phòng là cô khoả thân ngắm nghía mình trong gương chứ chẳng mặc quần áo gì cả. Cũng ít ai đến phòng cô mà không thông báo trước như vầy nên hôm nay nghe gõ cửa làm cô lính quýnh. Cô chỉ kịp tròng cái áo ngủ vô thôi rồi đi ra mở cửa.
Phương chỉ mở hé cánh cửa phòng rồi nhìn ra ngoài. Đứng ngoài hành lang là một cậu học trò cao ráo, trắng trẻo. Phương nhìn là nhớ và nhận ra ngay:
– Em là Cường… Cường phải không?
– Dạ… dạ…
Cậu học trò cao ráo đứng vâng dạ. Hai mắt nhìn láo liên. Lớp học mấy chục đứa chứ nhìn cậu Cường này là Phương nhận ra ngay. So với đám học sinh trong lớp cô Cường có chiều cao vượt trội, điều đó cũng dễ hiểu vì cậu ta lớn tuổi hơn so với các bạn. Còn lại Cường khá trắng, cái kiểu trắng thư sinh của dân Sài Gòn mà mấy lần Phương có gặp và biết vài người bạn, dù rằng cậu ta cũng rặc là dân quê ở miệt thứ mà thôi. Chả hiểu sao, sáng nay cậu này đi trễ mà nhìn cậu ta Phương có cảm tình sao sao ấy nên cô không khó chịu chút nào. Phương cười hỏi:
– Ở… em… em tìm cô có việc gì không?
Cường mắt ngó lao liên. Cậu ta nhận ra nguyên dãy hành hàng trên tầng 4 này chả có ai ở, chỉ có mỗi phòng cô Phương thôi. Lúc cô ra mở cửa, chỉ đứng nép sau cánh cửa ló đầu ra ngoài, nhưng nhìn kỹ, khi nhìn xuyên qua đến chỗ tấm gương ở tủ quần áo, Cường thấy được nó phản chiếu nguyên cái dáng người cô đang đứng sau cánh cửa. Không còn là bộ áo dài thướt tha nữa, thay vào đó cô đang mặc một cái áo ngủ, một cái áo ngủ mỏng manh làm tôn nguyên cái vóc dáng yêu kiều diễm lệ, mới nhìn là Cường đã muốn chảy nước miếng rồi. Thấy Cường đứng tần ngần, cô Phương hỏi lại câu hỏi mấy lần, Cường mới ngớ ra. Không được rồi, cậu ta phải vào trong căn phòng của cô, không đứng đây được. Cường gãi gãi đầu nói:
– Dạ… em có chút chuyện muốn nhờ cô… cô… cho em vào trong thưa chuyện nghen…
Cậu ta vừa nói vừa đứng cười nhe hàm răng trắng bóc. Tự dưng, cậu ta cũng làm cho Phương như bị hớp hồn. Cường làm cô quên mất là cô đang ăn mặc thế nào. Cậu ta nói là muốn vào trong, mà Phương cũng không hề có câu nào phản ứng lại. Cô chỉ “Ừ” rồi mở rộng luôn cửa cho cậu học trò đi vào. Phương mở rộng cửa, cô quay vào trong để Cường vào sau mình.
Cường chỉ bước một chân vào, vẫn đứng ngay cánh cửa ngắm nhìn cô Phương đang lững thững đi vào, hoay hoay hình như định kéo ghế cho cậu ta ngồi. Ánh đèn sáng trưng của căn phòng cộng với ánh sáng bên ngoài hắt vào làm Cường muốn điên lên với sự kích thích từ cơ thể cô Phương. Vóc dáng cô lúc này nhìn thật đĩ thoã sau cái áo ngủ mỏng manh. Nhìn từ sau lưng Cường không khó khăn lắm để nhận ra cô không mặc áo lót hay quần lót gì cả sau cái áo ngủ. Cả bờ mông ngồn ngộn, núng na núng nính theo từng bước cô đi, y chang như khi nãy trên lớp học. Cường nuốt nước miếng cái ực, hai mắt cậu ta long lên. Khi nãy lúc đi vào khu nhà tập thể, Cường có rất nhiều dự định. Cường tính toán rất chi tiết khi gặp sẽ nói gì, sẽ dụ dỗ cô Phương ra sao. Sáng giờ từ khi gặp cô đến giờ, cậu ta quên hết những người tình trước đây của mình, chỉ còn biết mỗi mình cô thôi. Cường như con hổ, con sư tử đang lăm lăm nhìn con thỏ con vờn qua lại ngay trước mũi mình. Cậu ta hít một hơi dài, rồi nhẹ nhàng, nhanh như cắt đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Cường quên đi hết tất cả, chỉ thấy tấm thân yêu kiều cô giáo thôi.
Cậu học trò làm Phương cũng lụp chụp. Cô mở cửa ra, mới quay đi tìm cái ghế cho cậu ta ngồi vừa định hỏi cậu ta đến tìm cô có việc gì. Phương đang loay hoay chợt nghe tiếng gió sau lưng mình rồi bỗng nhiên từ phía sau một thân thể đàn ông, nói đúng hơn là một thân thể thiếu niên ôm chầm lấy cô, hôn tới tấp lên cổ cô. Phương bị tấn công bất ngờ đến không biết phản ứng gì luôn. Từ phía sau, người đó thò tay bóp ngoài vú Phương khá thô bạo làm cô đau điếng. Phương quay lại nhìn thì thấy kẻ tấn công cô không ai khác hơn chính là cậu học trò cao ráo trắng trẻo kia. Bất ngờ bị ôm, bị hôn, bị bóp vú như vậy làm Phương phản ứng. Cô la to rồi vùng thoát khỏi vòng tay đang ôm lấy mình của cậu học trò. Phương quay đi theo phản ứng tự nhiên rồi tát vào mặt cậu học trò một cái. Vừa tát xong cậu ta, Phương vừa lùi lại, tay giữ áo ngủ:
– Đồ mất dạy… em… em làm gì vậy?
Cô quay lại nhìn thì thấy ai đó đã đóng cửa phòng của cô lại rồi. Gương mặt trắng thư sinh của cậu học trò Cường sau khi bị cô tát tự nhiên chuyển sang đỏ ngầu lên như kẻ say rượu, nhìn rất đáng sợ. Cường là con nhà giàu, đó giờ quen được âu yếm chìu chuộng rồi nay bị cô tát một cái làm cậu nhóc cảm thấy giận dữ. Cường nổi xung lên và cũng chẳng biết mình đang làm gì nữa. Phương lùi lại về phía giường mình thì Cường cũng nhào tới. Cô la toáng lên mấy cái vừa chửi cậu học trò thì bất ngờ Cường nhào tới tát lại vào má Phương một cái cũng mạnh không kém. Giờ Phương đã biết cậu học trò này định làm gì mình rồi nên khi Cường nhào lại lần nữa, cô vừa la vừa chống cự quyết liệt. Sức của Cường khá mạnh so với cô nên nhanh chóng khống chế cô lại, Phương chỉ còn biết dùng tay cào cấu lên bất kỳ phần thân thể nào của Cường mà cô chạm phải, không cào cấu được cậu ta thì cô dùng chân đạp lung tung vào đùi vào bụng Cường. Phương giơ chân lên làm cô trượt ngã, may sao lúc đó ngay sau lưng cô là cái giường. Cường giữ chặt lấy tay cô cũng với tới ngã theo nằm đè lên người cô.
Đè Phương ra trên giường, Cường rất nhanh chóng ngồi dậy dùng thân mình đè áp Phương xuống. Mặc cho cô cào cấu, một tay Cường đưa lên chụp ngay miệng cô làm cho Phương chỉ còn kêu lên mấy tiếng rất nhỏ, chỉ còn “Ưm… ưm…” thay vì tiếng la tiếng mắng chửi oai oái. Thân thể Cường đè lên người cô không cục cựa được, một tay bịt miệng cô, tay còn lại Cường chụp lên ngực, kéo giựt cái áo ngủ xuống. Cái đầm ngủ Phương mặc chỉ có hai dây hờ hững nên cậu nhóc kéo mạnh là nó đứt dây. Cường giựt mạnh xuống làm cho hai bầu vú trần của Phương sổ ra. Cặp vú săn cứng chứ không chảy, hai núm vú đỏ hồng nhọn hoắc làm hai mắt Cường long lên. Nãy giờ đôi tay vẫn tự do nên Phương hay dùng để bấu hai vai cậu ta, bấm mạnh các móng tay thon dài nhọn của cô làm rách cả áo Cường ở vài chỗ. Giờ khi cặp vú trần bị phơi ra, sức chống cự của Phương có phần yếu đi vì cô cứ băng khoăng giữa việc cấu cậu ta hay dùng tay che vú mình lại. Phương thì bối rối nhưng cặp vú cô cặp vú căng tròn nóng hổi hình như đã bơm cho Cường một luồng sức mạnh, tăng thêm kích thích cũng như cổ vũ cho hành động đồi bại của cậu ta. Thuận tay, Cường định lột cái váy ngủ xuống sâu hơn nhưng Phương đã kẹp chân, không cho Cường tuột cái váy sâu hơn nữa.
Cả hai cứ dùng dằng làm Cường bực bội. Nãy giờ lo giữ miệng của Phương làm Cường cũng chỉ sử dụng được một tay. Tức mình, cậu buông cả hai tay mình ra luôn rồi ngồi đè lên Phương. Cường tàn nhẫn giáng tiếp vào mặt Phương, cô giáo mình hai cái tát như trời giáng ở hai bên màng tang. Hai mắt Phương hoa lên, tai cô ù đặc không còn phản ứng được gì tạm thời sau hành động vũ phu đó của Cường. Đến khi cô định thần lại thì hình như Cường đã cởi cái áo ngủ của cô ra xong rồi, hai chân cậu ta đè ở hai bắp tay cô là Phương không cục cựa được. Cởi áo ngủ cô ra, Cường dùng tay bóp mạnh cặp vú săn tròn của cô. Phương không dám la lên nữa, sợ cậu ta lại hành hung mình, cô nói, giọng nghiêm nghị:
– Hic… bỏ cô ra… em làm gì vậy… đừng mà…
Mặt Cường đỏ ngầu, cậu ta đáp lời:
– Hic… đụ má… còn hỏi làm gì hả… chịch cô cái coi sao chứ làm gì… đụ mẹ… cô cũng bày đặt lắm… ngoài đường thì gia giáo… về nhà thì hở hang vậy…
– Không… em hiểu lầm rồi… tại cô đang tắm…
– … đéo cần biết… tưởng tui ngu lắm hả… tay thì cào đau chết mẹ… hai vú thì cửng lên đây nè.
Vừa nói Cường vừa lắc lắc cặp vú Phương, cặp vú đã săn cứng, núm tròn nhọn hoắc như minh chứng cho lời suy đoán chắc nịch của cậu ta.
– Hic… không phải vậy đâu… em đừng…
Để lại một bình luận