Phần 8
Độ hơn tiếng sau thì nó đã ngồi chọc chọc miếng chè khúc bạch trắng ởn trong một quán nhỏ kiểu dạng trà sữa teen còn con bé thì ngồi đối diện huyên thuyên líu lo đủ chuyện trên trần đời về trường lớp. Hết việc nó bắt đầu quay ra nhìn trộm và săm soi, con bé mặc bộ đồng phục chẳng xinh như nó đã thấy hôm đầu trên bar và cũng chẳng sang hay là dễ thương như khi nó mặc váy, nếu không nói ăn mặc kiểu này khiến con bé lùn đi và cái kính nô bi ta nửa mùa to tổ bố kiểu trên mặt như kiểu dán thêm một cái tem “mọt sách giả cầy”.
Tuy nhiên nó biết nhìn nó lúc này chẳng khá khẩm gì hơn khi diện một bộ đồ lai giữa công sở và chuẩn bán hàng đa cấp: quần âu – áo sơ mi trắng – giày tây, ngứa ngáy và bức bối trong cái đống lùng nhùng đích thân chị gái yêu quý duyệt cho này, không ra học sinh cũng không ra đi làm, thật sự nó cảm thấy giống…
– Ê, Dương, lái xe mới à? Nhìn kute thế, hihi. Mấy lão già đeo kính đâu rồi? Hôm nay papa đặc cách cho giai trẻ đi thế. Tí bọn chị đi nhờ xe với nhá – Một con bé khác đi cùng một đám lau nhau bước vào cửa quán vẫy tay gọi gọi cái đứa con gái đang ngồi đối diện nó đây.
Ừ đúng mẹ nó cái suy nghĩ trong đầu nó luôn, giống một thằng lái xe. Nó nóng ran từ tai tới mặt, bóp méo cả cái thìa, định xổ một tràng, “Giao thông”, “phụ khoa”, “mẫu thân”… nhà đứa nó động chạm tới nhân phẩm của mình thì con bé đã nhanh chân hơn đứng dậy cười toe:
– Không phải đâu, anh em đấy chị ạ. Anh em qua đưa giấy tờ thôi, tí nữa em đi theo xe của trường.
Nó dịu dịu đi một tí, khẽ nhe răng cười. Thôi dẫu sao cũng không thể làm mất mặt “em họ” vì một cái lí do vớ vẩn nào đó được.
– Ù uôi, có ông anh thế này mà giấu nhé, làm mối chị đi. – Một con bé ra điều là chị cả của cái đám ranh con tiến lại gần xăm xoi nó.
– Cái này phải hỏi anh em chứ? – Con bé lắc lắc tay nó – Anh có làm quen với chị cùng lớp em không?
– Không – Nó cộc lốc trả lời, nửa ngượng nửa giả tỉnh bơ.
– Ơ sao thế? – Con bé ngạc nhiên, còn đứa kia thì tẽn mặt lại như thể bị xúc phạm lắm vậy.
– Tao sợ đi tù.
– Vãi cả đi tù. Anh em vui tính quá đấy Dương ạ.
– Cảm ơn, em quá khen. – Nó cười nhạt.
– Anh đang làm gì ạ?
– Anh ấy làm kế toán ở ngân hàng gần trường mình.
– Thế à? Thế để chị đoán nhé, không phải anh họ thật đúng không? – đứa kia cười đầy ẩn ý. – Người nhà Dương sao lại có thể làm công chức quèn thế được.
– Thế người nhà em làm nghề gì? – Nó quay sang hỏi cái Dương.
– Ơ… không…
– Xời, nhất định là không làm nhân viên quèn đâu anh ạ. Định la liếm hả không có cửa đâu anh ơi.
– Xin lỗi, chắc hàng ngày em được liếm và bị liếm nhiều quá nên nhầm, lưỡi anh rất ngắn – Nó lè lưỡi – Còn lưỡi em chắc phải dài từ cửa vào đây, anh còn thấy có vệt đen nữa, không chừng là đốm hoặc em liếm phải cứt gián rồi đấy.
– Anh… anh là cái đồ vô văn hóa… – Đứa kia hậm hực bước đi, lấy tay bịt bịt rồi phẩy phẩy trước mũi – Thôi chị đi ăn ở chỗ khác, ở đây bốc mùi ngột ngạt khó chịu quá.
– Cứt nát nhảy lên làm người. – Nó lầm bầm.
– Anh bảo cái gì cơ?
– À tao bảo chè này khó ăn.
– Em nghe thấy rồi đấy nhé. – Con bé nhăn mặt.
– Thì sao? Mày định làm mẹ tao chăng?
– Cô giáo dạy nói tục là xấu lắm.
– Xin lỗi tao đang học thì cô giáo nghỉ học lấy chồng chưa học tới bài đấy.
– Anh nói chuyện rõ hay.
– Có sao, nhà tao mất dạy quen rồi.
– Em không có ý đó… – Con bé lí nhí.
– Xời, chả quan trọng mày có ý đó cũng không sao, cái loại ranh con vắt mũi chưa sạch chúng mày cậy nhà có nắm tiền, tí tuổi đầu học đâu được cái thói khinh người, ra đường có ngày để người ta cho ăn đất một lần mới khôn ra được.
– Anh để bụng chuyện chị ấy nói anh là lái xe à? Chị ấy không có ý gì đâu. Tốt mà.
– Ờ. Tốt – Nó nhại lại chữ tốt một cách dè bỉu.
– Hóa ra anh cũng chấp nhặt và trẻ con thế. Hihi.
– Liên quan?
– Hẳn là như thế rồi. – Con bé cười – Em cảm ơn anh về cái thẻ nhé,hihi. Lúc nào có tiền em mang trả sau.
– “Hẳn là như thế rồi” – Sao mày nói mày chưa đủ 16 tuổi?
– Thì đúng thế mà? – Con bé ngạc nhiên?
– Thế mà đi thi học sinh giỏi quận?
– Thì sao ạ?
– Trước tao học chỉ có lớp 12 mới thi quận thôi.
– Thì đúng thế.
– Lớp 12 mà 16 tuổi cái cmm à? – Nó văng tục.
– Em xin lỗi em đùa, hihi.
– Đưa bố cái thẻ đây. – Nó chồm người lên giằng cái thẻ từ tay con bé, về gặp ông già mày nói chuyện cho rõ, hay mày bị khó đẻ, đẻ từ năm “9x” tới “9x+2” mới ra?
– Không không thật ra hồi mới vào mẫu giáo em quá thông minh luôn là học sinh gương mẫu nên được đặc cách lên thẳng cấp, không phải em khai gian tuổi đâu, lớp 12 nhưng mà em mới có 15 tuổi mấy tháng thôi. – Con bé phát hoảng lên khi nghe thấy nhắc tới ông già.
– 15 tuổi 24 tháng hả? – Nó trừng mắt.
– Không, xem nào – con bé ngước ngước đầu lên nhẩm nhẩm tính – 15 tuổi 8 tháng 9 ngày. Hihiiiiii.
– Mày luyên thuyên nữa thì liệu hồn. – Nó đưa tay toan cốc đầu con bé, xong nghĩ thế nào lại dừng lại mà chuyển sang vất cái thẻ học sinh lên mặt bàn, cử chỉ ấy là quá thân mật đối với vị trí của nó lúc này.
Những chuyện còn lại ở quán nước, không có gì đặc biệt…
Chuyện tối hôm đó gia đình nó đi ăn cũng vậy. Nói chung không đem lại kết quả gì khả quan. Vẫn thế…
Để lại một bình luận