Phần 54
Đêm Hà nội, có người nào đã từng nằm trong nhà rồi cảm nhận tiếng gió bấc đang gào thét bên ngoài. Cái lạnh tràn qua từng con ngõ nhỏ xô cửa bước vào nhà?
Nó ngồi trên mái và đón nhận tất cả, nhìn những ánh đèn xa xăm về đêm. Hà Nội không có sao, hiếm lắm. Nó chẳng có gì để ngắm cả. Tiếng công trường đêm ình ịch khiến cho nó biết, nó đang không cô đơn thức một mình. Một niềm an ủi nho nhỏ. Nó nốc một hơi rượu thật dài và khà một tiếng to như muốn đánh thức cả xóm dậy. Đã lâu lắm nó mới uống rượu, uống rất nhiều…
Mưa, mưa đang chầm chậm rơi. Nó tự hỏi mình làm thế đúng hay sai? Vì lòng tự ái hay vì tình cảm của nó đã cạn kiệt? Không, không phải, nó cười sằng sặc. Cái cười của thằng say rượu. Vì em đấy Dương ạ, vì anh đã yêu em quá nhiều mất rồi…
Nó đưa bàn tay đón lấy từng hạt mưa, rơi chầm chậm. Phải rất lâu, rất lâu sau mới hứng đầy một bàn tay đầy nước. Nó khẽ xòe từng ngón tay ra, nước chảy theo từng kẽ ngón tay rơi xuống mặt đất. Mưa ơi, mưa trong tay anh từng giọt từng giọt rồi lại vụt mất như là em vậy nhưng ít ra anh còn có thể đưa tay ra đón lấy những hạt mưa tiếp theo, trong tay anh là mưa lạnh buốt còn trong tay em là bàn tay ai đó mất rồi.
Điện thoại reo, nó khó nhọc cầm máy lên nghe bằng cái giọng lè nhè.
– Alo…
– Là em đây.
– Ừ. Ly à.
– Em sắp lên máy bay.
– Ừ, giữ gìn sức khỏe.
– Anh đang ở đâu thế?
– Ở nhà.
– Anh cũng giữ gìn sức khỏe nhé. Em nghe giọng anh không tốt.
– Anh tự lo được. Anh cảm ơn.
– Em sắp tắt máy đây.
– Ừm, thượng lộ bình an.
– Anh đợi em đã bao lâu.
– Đợi gì? Không hiểu.
– Đợi bao lâu để quên em.
– Ôi giời ơi, em hỏi những câu ấy là gì. – Nó khẽ gắt.
– Em cũng sẽ đợi anh như vậy.
– Em đi đi. Đừng có đợi chờ gì hết. Em có thể chọn hoặc coi anh là bạn hoặc chẳng gì cả. Thế thôi.
– Vâng, cứ để lòng em hiểu vậy là được rồi.
– Ừ. Tùy em.
– Anh hãy về nhà đi. Lúc này điều anh cần nhất là gia đình.
– Anh cảm ơn. Anh sẽ về.
– Về đi nhé, rồi mọi chuyện sẽ được giải quyết. Em đi đây. Chúc anh hạnh phúc.
– Em cũng thế nhé.
Tút… tút… tút…
Mưa ngày càng nặng hạt hơn, cái lạnh buốt khiến cho rượu không ngấm vào nó được là bao nhiêu. Khỉ thật, thế thì khốn nạn lắm. Nếu rượu vào nửa chừng thì chỉ ít phút nữa thôi, nó sẽ bắt đầu bị say liên miên trong đống nỗi buồn vô hạn của mình. Khốn nạn làm sao. Lạnh. À phải rồi, gia đình. Nó chợt nhớ ra mẹ bị thấp khớp, trái gió trở giời thế này liệu bà có đau không? Có nằm rên rỉ đến sáng như ngày xưa. Đừng cười, đấy là tư duy của đứa say rượu nửa chừng. Nó nghĩ gì làm đấy mặc kệ bây giờ là 2h đêm. Nó vẫn quyết định nhấc máy lên gọi mẹ
Chuông đang đổ tút tút từng hồi, nó chợt thấy hối hận. Nhà nó rất sợ những cuộc điện thoại đêm như thế này, đáng lẽ nó không nên làm mẹ giật mình và lo lắng. Nhưng thôi đã trót mất rồi. Nếu nó cúp máy ngay thì còn khiến mẹ lo hơn.
– Con à? – Tiếng mẹ nó trầm trầm ở đầu dây bên kia.
– Dạ… mẹ… – Nó run run – Con xin lỗi, con gọi khuya quá. Trời lạnh, con chỉ muốn hỏi là mẹ có còn đau chân nữa không?
– À, ừ. Vẫn nhấm nhẳng. Không sao đâu con mẹ quen rồi mà.
– Vâng ạ. – Giọng nó lại nghèn nghẹn hai chữ quen rồi của mẹ khiến nó cảm thấy mình có lỗi vô cùng. – Con gọi đêm quá, có làm mẹ mất ngủ không?
– Không, mẹ cũng chưa ngủ đâu. Nhiều giấy tờ sổ sách quá. Lu bu cả lên.
– Mẹ ơi, con xin lỗi. – Nó bật khóc.
– Không có gì đâu con. Đừng khóc. Ngoan nào. Có chuyện gì thế.
– Con biết lỗi rồi. huhu…
– Không sao mà. Mẹ hiểu. Có chuyện gì nói mẹ nghe được không?
– Con muốn về nhà. Mai mẹ đừng đi làm nữa. Con muốn về nhà được không mẹ. – Nó vừa nói vừa nấc.
– Được, được mà. Con muốn ăn gì để mai mẹ nấu.
– Con muốn ăn thịt luộc. Như ngày bé thôi, canh cua nữa. Thế thôi mẹ ạ.
– Mẹ có lọ mắm Huế vẫn để phần con đấy. Mai mẹ sẽ làm cho con ăn. Để mai mẹ dậy đi chợ sớm.
– Không, để giờ con về. Giờ con về ngay. Mai con sẽ dậy sớm đèo mẹ đi chợ.
– Thôi nào, sư cha anh. Có chuyện gì thế nói mẹ nghe. Đang mưa gió thế này…
– Con muốn về nhà. Con chỉ muốn về thôi. Mẹ ơi con không đi đâu nữa. Con xin lỗi…
– Về đây con. Nhà này là nhà của con cơ mà.
– Mai con sẽ dậy thật sớm rồi về với mẹ.
– Ừ. Mẹ biết rồi.
– Mẹ ở nhà đợi con về rồi đèo mẹ đi chợ nhé. Mẹ đừng đi trước nhé. Con sẽ đi xách đồ cho mẹ như ngày xưa ý.
– Ừ…
– Mẹ ơi, con xin lỗi. Con … con… yêu mẹ nhiều lắm.
Có cái gì đó như là một luồng điện chạy dọc cột sống nó cay sộc lên tận sống mũi, nước mắt cứ thế mà ứa ra nhiều hơn. Hơn 20 năm sống trên cuộc đời. Nó dễ dàng nói với một người con gái xa lạ một tiếng yêu thương dễ dãi, nhưng sao câu nói vừa rồi lại khó nói ra đến vậy.
– Thôi nào, mai rồi về mà. Có chuyện gì đâu con.
– Vâng, con biết rồi. mẹ ơi. Mẹ ngủ đi. Mai con sẽ về mẹ ạ. Chắc chắn đấy. Con hứa.
– Con ngủ đi. Mẹ cúp máy nhé.
– Vâng. Mẹ phải ngủ sớm đi mẹ nhé. Con sẽ về, mai con nhất định sẽ về.
– Mẹ biết, mẹ tin con mà.
– Vâng…
Để lại một bình luận