Phần 3
Hai chị em đang chật vật chiến đấu với hai bát phở nóng. Mới sáng sớm trời đã oi, khó ngủ thế không biết nữa. Thế là nó nảy ra ý tưởng khua chị nó dậy đi thăm quan quán phở mà mấy thằng đệ quảng cáo ngon lắm ngon vừa nằm ở phố gầm cầu … cách đây nửa năm. Nửa năm không dậy sớm, may mà quán vẫn kinh doanh phập phù đợi ngày hai cậu ấm cô chiêu này tới thưởng thức. Tạm được, không ngon bằng phở mẹ nấu, nhưng mà cũng phải chú thích là cái lần ăn phở mẹ nấu sơ sơ cũng cách đây 5 năm rồi …
Reng… reng… reng…
– Chị đập mẹ nó ra, kêu suốt từ đêm qua tới giờ, sôt ruột. Chị đi ăn mang theo cái của nợ ấy làm gì mất cả ngon. – Nó buông hai cái đũa đặt cạch xuống bàn một cách bất mãn, mặt mũi nhăn nhó.
– Im, mẹ nó gọi đây này, không phải mấy số ban sáng đâu.
Chị buông đũa nhìn màn hình nói với nó, bà ấy bấm nút nghe rồi đưa lên tai.
– Alo? Ai đấy?
Đầu dây bên kia:
– Chị ơi, chị là cái chị xinh đẹp hôm qua đưa em về ý ạ? Phải không? – Một giọng con gái nhí nhảnh bên đầu dây.
– Ờm – Con chị đổi ngay sang giọng đáng yêu vì được nịnh.
– Đưa về thì đúng rồi, cơ mà cũng chạ xinh đẹp cho nhắm.
– Chị ơi, thế chị có ở cạnh anh xấu trai kia không? Chị cho em gặp anh ấy tí đê.
Chị bịt đầu mic lại quay sang nhìn nó nháy mắt rất đểu, miệng thì thầm “ Em nó muốn gặp kìa, sướng nhé, gặp không? ”
– Đéo liên quan, em không thích nói chuyện với con dở hơi ấy, bảo mang 2 triệu qua thì cầm túi với điện thoại về. – nó càu nhàu.
– Em ơi, anh ấy đây này, em gặp anh ấy nhé, anh ấy đang mong gặp em lắm đấy. – Rồi chị vất tọt cái điện thoại vào người nó.
Nó ngớ người ra, chưa kịp phản ứng gì thì bà ấy đã chạy biến ra đường vừa lè lưỡi vừa nói to:
– Trả tiền đi nhé, tao đi làm lại cái tóc đã, bye bye.
Nó chỉ kịp giơ ngón tay thối lên khua khua trên không trung miệng chửi đổng:
– Sư cụ chị, nhớ cái mặt em nhớ.
Bà ấy vẫn còn kịp thò mặt ra khỏi cửa kính ôtô hét to:
– Cụ mày cũng là cụ tao, túi để trên tủ ở tầng 2 ý nhé, bảo mẹ trưa tao đi với giai không về ăn cơm đâu. Cút đây, bảo trọng.
Bà ấy vẫy vẫy tay vẻ mặt te tởn rồi đánh xe đi thẳng. Nó đặt máy lên tai nghe, giọng lạnh lung và bất mãn hết sức có thể.
Nó: Gì?
Con bé: Em nghe thấy hết rồi nhé, hehe.
Nó: Nghe thấy gì?
Con bé: Anh hay chửi bậy với chị.
Nó: Mày dở hơi à? Chuyện đấy liên quan gì tới mày?
Con bé: À, em biết là đồ của em để ở tủ tầng 2 nữa, em sẽ qua lấy trộm. hihi.
Nó: Có bản lĩnh thì qua mà lấy, con dở hơi. Tao cúp máy đây.
Con bé: Sao anh khó tính như bà già thế, em thèm mà phải đi ăn cắp nhé, anh ở đâu em qua chuộc đồ. Xí.
Nó: Tối qua bar mà chuộc.
Con bé: Vớ vẩn, con gái nhà lành, tối lên bar để người ta đánh giá cho à.
Nó: Tao xin mày, tao nôn mẹ nó vào bát phở bây giờ. Mày có thích tao gửi cả clip 16 phút( nó chém, thực ra nó chả nhớ là con này lên đấy lúc nào) cho cả nhà mày nhìn và đánh giá con gái nhà lành không?
Con bé: Á á, em cấm nhé, em đốt nhà anh bây giờ. Sao anh lại có thể nhỏ nhen đến thế được nhỉ. Nhưng mà em cũng không lên bar đâu, bố mẹ cấm đi chơi tối rồi, hic.
Nó: Thế mày qua nhà mà lấy, bực mình.
Con bé: Không, anh đừng dụ dỗ em nhé. Nhỡ đến đấy anh bỏ thuốc làm gì em thì sao?
Nó: Tao lạy mày bằng bố tao luôn rồi đấy con ranh ạ.
Con bé: Thôi đùa tí, làm gì mà cục thế, thế anh đang ở đâu em qua chuộc đồ ạ.
Nó: Đang ở nhà.
Con bé: Ơ, nhà anh bán cả phở bò cháo tim cật à? Thế anh lau sợi phở trên mép đi rồi chạy sang đây với em.
Nó giật mình sờ lên mép, chả có sợi phở nào hết. Nhưng bên kia đường đúng là có một con bé váy trắng ngồi xe đạp điện đang vẫy vẫy nó thật. Nó hậm hực vì bị ăn quả lừa tẽn mặt ( nhưng ít ra còn hơn là có sợi phở trên mép thật) lầm lì đứng dậy đặt 70k dưới đít bát phở và lững thững bước sang đường. Con bé mặc váy trắng kiểu tiểu thư, áo thun cộc tay xanh dìu dịu, tóc vẫn nửa xõa nửa buộc hơi ánh vàng ( cái trường điểm kiểu gì mà cho học sinh nhuộm tóc đi học thế này nữa không biết ) nó thoáng nhìn qua, hiền hiền, ngoan ngoan.
Nhưng cái suy nghĩ ấy chỉ là phút chốc, dĩ nhiên là không ngu tới mức nghĩ là những gì xảy ra đêm qua chỉ là một giấc mơ, cái con này đã tu nửa chai chivas và lắc như điên loạn với một thằng giai lạ, và hôm nay nó qua đây để trả nợ chứ không phải hẹn hò.
– Ăn xong đi tráng miệng anh đê? – Con bé cười toe, đúng theo kiểu mô – típ trong truyện gọi là nụ cười tỏa nắng cơ mà vẫn không làm cho nó bớt tỉnh táo đi chút nào.
– Sao mày biết tao ở đây? Mày với mụ nặc nô kia chơi tao à?
– Vớ vẩn, em thèm vào, máy em cài định vị mà – Nó lắc lắc cái Iphone 4 trước mặt, trên màn hình hiển thị rõ một dấu chấm ở phố gầm cầu.
– Với cả em thấy chị ấy nói gì mà thanh toán tiền ý, thế là vừa điện thoại em vừa lòng vòng quanh mấy hàng phở xem anh ở đâu, hehe.
– Thôi, có tiền đưa luôn đây. Tao không có thời gian. Đang bận.
– Ơ anh buồn cười nhỉ, ít ra anh cũng để em cảm ơn cho phải phép chứ. – Con bé xị cái mặt buồn như bánh bao thiu ra.
Nó hơi chạnh lòng tí, đàn ông dễ yếu lòng khi đàn bà xị mặt. Nó tặc lưỡi, ừ thì đi mất gì đâu
– Thì đi, nhanh thôi nhé, tí còn đi làm mấy ván chắn – Nó nói chữa ngượng – Mà mày giả tiền đấy.
– Có loại người như anh à? – Con bé tròn mắt – Ga lăng đàn ông để đâu hết rồi? Cái loại anh thì có mà ế tới già.
– Chuyện nhà mày à? Không đi nữa bây giờ.
– Thôi thôi, lại còn động tí dỗi nữa.
– Đợi tao lấy xe…ơ mà – nó chợt ngớ người ra, con chị khốn nạn tha luôn cả con civic đi mất rồi, bực mình sao mụ ấy không đi taxi đi chứ. Sáng sớm ra ngõ đã gặp gái – Mày đi thì đi trước đi, tao bắt taxi đi sau.
– Không được, nhỡ anh bỏ bom em thì sao? Anh phải đi với em.
– Đi bằng cái gì, xe chị tao lấy mất rồi.
– Đây này, anh đèo em nhé? – Con bé giơ tay lái của chiếc xe đạp điện ra trước mặt nó. Nó lại được phen đứng thần người ra, cái của nợ này nó chưa từng đặt mông lên bao giờ. Tần ngần một lúc, nó bảo.
– Thôi đi taxi đê.
– Anh không biết đi à?
– Không phải.
– Thôi đúng rồi đừng chối, lên em đèo, heehee.
– Mày điên à, để cả cái Hà Nội này cười vào mặt tao à?
– Tưởng giỏi giang thế nào, hóa ra xe đạp điện cũng không biết đi, hihi. Thôi anh nhận đi, rồi em sẽ gửi xe để hai đứa đi taxi cho nhanh.
– Tao mà không biết đi á? – Nó nóng gáy – Ngồi ra sau ngay, công nông tao còn lái được mà sợ mày à.
Nó nhận lấy tay lái rồi bấm đề, xe đi vù vù như ai, nhưng tay lái hơi nhẹ hơn so với con… CBR ở nhà. Nhiều lúc nó nhầm tay phanh với tay côn, nút đề với nút chuông lẫn lỗn, xe lảo đảo rồi phanh gấp, con bé ngồi sau bám chặt lấy áo đầu đập vào lưng nó, mùi tóc không biết vì sao phảng phất bay ngược chiều gió về phía trên, tim nó tự dưng thoảng thốt đập mạnh. Không phải, không phải lần đầu nó đèo một người con gái, nhưng sao mà tay run quá…
Được khoảng vài lần như thế, nó quyết định tắt máy và cong mông lên đạp. Thi thoảng nhìn về đằng sau qua chiếc gương chiếu hậu, lại thấy con bé che miệng cười, lộ hai má núm đồng tiền duyên duyên.
Nửa tiếng sau, nó ngồi thở phù phù trong quán trà sữa. Chiếc quạt bật số 4 quay hết tốc lực được nó chĩa thẳng vào một mình nó mặc kệ các ánh mắt khó chịu, sợ sệt ( nó mặc áo cộc tay khoe nguyên cái đám mực trên hai cánh tay ) từ các đôi xung quanh. Thi thoảng có một hai tiếng xì xào, một vài ánh mắt nhìn dò xét, một hai cái lắc đầu của hai ba cô con gái. Chắc nhìn mặt hai đứa nó lúc này, đổi lại khung cảnh thành một nhà kho tan hoang nào đó, nó đóng vai một thằng xã hội đen bắt cóc cô tiểu thư nhà giàu, nhìn sẽ hợp lý hơn.
– Sao không rẽ vào chỗ nào gần gần, đi xa thế. – Nó lại làu bàu.
– Đáng lẽ anh mà không thể hiện thì xuống ngay gần thôi, nhưng thấy anh thích đạp xe, em để anh đi xa một chút cho nó tiêu cơm, đi uống nước mới ngon. – Con bé cười toe, nhưng mà không toét. Theo suy nghĩ của nó là rất biết cười…
– Dở hơi.
– Hai anh chị dùng gì ạ? – Con bé phục vụ mang menu ra tận bàn cho hai đứa.
– Cho em một trà sữa trân châu đài loan chị nhé. – Con bé gọi rồi ngước lên nhìn nó – Còn anh?
– Cho ly đen đá với bao man đỏ em ơi. – Nó nói vẫn với cái giọng cục cằn mọi khi.
– Em xin lỗi anh, ở đây không có café cũng không được hút thuốc ạ. – Con bé phục vụ nói với giọng hơi chút khó chịu, nó ngước nhìn lên, bên kia con kia cũng đang mắt tròn mắt dẹt. Một số đôi xung quanh đã dừng mút quay sang hóng đôi bạn trẻ mới vào. Nó không bị ngơ, chỉ là quên mẹ nó mất đây là quán teen, đáng lẽ nó định sửa sau bằng cách gọi một cốc trà sữa cho phải phép ( mặc dùng không biết bụng dạ nó có chịu được cái thứ nước tổng hợp lẫn lộn ấy không) nhưng thấy mọi người có vẻ ngỡ ngàng, nó quyết định đá đểu thêm mấy câu nữa
– Ơ quán to thế này mà thiếu thốn nhỉ? Thế cho anh chai ken, à lấy anh cái điếu cày em nhé.
Con bé phục vụ đứng thộn mặt ra thiếu điều là làm rơi cái menu xuống chân, xung quanh có vài tiếng xì xào nhẹ. Con bé kia nhăn mặt nói với nó.
– Em xin anh, em thua,người ta cười cho bây giờ?
– Thôi đùa, cho anh cốc sữa chua nếp cẩm với cốc nước lọc.
Để lại một bình luận